Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1942. Đấu Phật tử

Hàn Sâm mang Hải Nhi cùng chạy không phải vì thương hoa tiếc ngọc mà bởi vì hắn muốn giữ lại một nhân chứng, nói không chừng sau này sẽ có lợi.
Hàn Sâm dùng Giày Tuyệt Nha Thố cố gắng chạy thật nhanh, sắc mặt không được tốt lắm, Phật tử Thất Linh phía sau đuổi theo ngày càng gần, không ngờ hắn có thể đuổi kịp tốc độ của Giày Tuyệt Nha Thố.
Tuy rằng tốc độ tiếp cận không nhanh, nhưng ở đây ngoài cát ra thì không có cái gì khác, cơ bản là không có chỗ để núp, sớm muộn gì cũng sẽ bị Phật tử Thất Linh đuổi kịp.
“Hắn thật sự chỉ là một Hầu Tước sao?” Hàn Sâm quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Phật tử Thất Linh đã cách bọn họ không đến một ngàn mét.
Hải Nhi kinh hãi nói: “Phật tử Thất Linh là Hầu Tước là điều không thể nghi ngờ, nhưng dù sao hắn cũng là thiên tài trăm năm khó thấy trong Phật tộc, lại được Nhiên Đăng Thủy Tổ của Phật tộc dạy bảo, Hầu Tước bình thường còn lâu mới so sánh được, chỉ sợ ngay cả Công Tước cũng không đánh lại hắn… Ngươi chạy nhanh lên đi… Hắn sắp đuổi kịp rồi…”
Hàn Sâm cũng rất muốn chạy nhanh nhưng hiện tại hắn chỉ là một Tử Tước, có thể duy trì được tốc độ như vậy chủ yếu là nhờ vào Giày Tuyệt Nha Thố ở dưới chân nên không có cách nào tăng tốc độ lên nữa.
“Phật tử Thất Linh, ngươi đuổi theo ta làm gì?” Hàn Sâm một bên dốc toàn lực để chạy, một bên cao giọng hỏi.
Phật tử Thất Linh bình tĩnh niệm một câu phật hiệu: “A Di Đà Phật.”
Sau đó hắn không nói thêm gì nữa, chỉ đuổi theo phía sau, khoảng cách giữa hắn và Hàn Sâm ngày càng gần.
Hải Nhi buồn bực nói: “Xem ra hắn quyết tâm muốn giết ngươi, lần này †a thật sự lỗ nặng rồi. Đừng nói đến bỉ ngạn, chỉ sợ bây giờ cái mạng nhỏ này cũng không giữ được nữa.”
Hàn Sâm đột nhiên ra tay võ một chưởng lên người Hải Nhi, một luồng sức được truyền vào thân thể tối buộc lấy nàng, làm cho nàng muốn nói cũng không nói được.
“Ngươi đừng nói chuyện, ta có cách thoát khỏi hắn rồi.” Hàn Sâm thấp giọng nói với Hải Nhi, sau đó xoay người phóng qua một cồn cát không cao lắm.
Chỉ là lần này Hàn Sâm không trực tiếp nhảy từ trên cồn cát ra ngoài mà ngược lại là rơi xuống, mượn cồn cát chặn tầm mắt của Phật tử Thất Linh.
Nhân lúc Phật tử Thất Linh không nhìn thấy, Hàn Sâm võ vỗ Tiểu Thấu Minh trên vai, lập tức một cỗ sức mạnh có màu sắc kì dị lan toả quanh người đám Hàn Sâm, trong nháy mắt khiến cho hình dáng của họ như hòa làm một với sa mạc, mắt thường cơ bản rất khó có thể nhìn ra bọn họ ở đâu.
Ở khoảng cách một ngàn mét nhưng rất nhanh Phật tử Thất Linh đã tới phía sau của cồn cát, hắn đứng phía trên đó quan sát xung quanh.
“Hàn cư sĩ, ta biết ngươi đang ở chỗ này, hãy ra đây đánh với ta một trận, đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, dù có chết cũng nên chết trong danh dự.” Phật tử Thất Linh lạnh nhạt nói.
Thế nhưng không có ai đáp lại lời của hắn, Phật tử Thất Linh im lặng, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua sa mạc, miệng khẽ niệm, dường như một đợt sóng kì lạ bắt nguồn từ giọng nói của hắn truyền ra.
Bốn phía lập tức nổi lên từng cơn lốc nhỏ cuốn cát bụi lên, làm cho trong phạm vi một ngàn mét xung quanh bị bao phủ bởi cát bụi giống như sương mù rơi xuống.
Phật tử Thất Linh cứ nghĩ rằng Hàn Sâm ở trong phạm vị một ngàn mét nên muốn lợi dụng cát bụi để làm lộ ra vị trí của hắn.
Thế nhưng, sau khi rất nhiều cát bụi rơi xuống vẫn không thấy có gì khác thường, xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, không thấy bóng dáng của đám Hàn Sâm đâu.
“Chẳng lẽ hắn tinh thông thuật độn thổ?” Phật tử Thất Linh lẩm bẩm một câu, xem xét xung quanh, sau đó đi về một hướng khác, không bao lâu đã biến mất trong sa mạc.
Ở trên cao, Hải Nhi nhìn thấy Phật tử Thất Linh đã đi xa, nàng muốn Hàn Sâm giải trừ khống chế trên người mình nhưng không cách nào mở miệng nói chuyện, thân thể cũng không cử động được, thầm mắng trong lòng: “Tên khốn kiếp này, còn không mau thả ta ra, cố ý sàm sỡ bà đây đúng không?”
Nàng cũng chỉ có thể mắng trong lòng vì chẳng phát ra nổi âm thanh nào.
“Đồ hèn nhát, Phật tử Thất Linh đã đi xa rồi, ngươi cẩn thận như vậy để làm gì? Còn không mau buông ta ra.” Hải Nhi trong lòng lại thâm mắng thêm một câu.
Hàn Sâm vẫn bay trong không trung, không đáp xuống cũng không có ý định giải khống chế cho Hải Nhi, hắn vẫn bay lên trên, tốc độ cực kì chậm tựa như không cảm nhận được khí lưu đang tăng lên.
Trên trán Hần Sâm đổ đầy mồ hôi, dù sau hắn cũng chỉ là cấp Tước Tử, để duy trì tốc độ bay như vậy so với bay tốc độ nhanh còn mệt hơn.
Huống chỉ hắn còn kẹp thêm một Hải Nhị, thể lực tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, bay mười mấy phút nhưng chỉ bay xa được chưa tới nghìn mét thôi.
Hải Nhi buồn bực đến mức sắp điên rồi, bởi vì nàng không thể động đậy cũng không thể nói chuyện nếu không nàng đã mắng Hàn Sâm té tát từ lâu rồi.
Đúng vào lúc này, Hải Nhi đột nhiên nhìn thấy trên cồn cát Phật tử Thất Linh từng đứng chẳng biết đã xuất hiện thêm một bóng dáng nữa từ lúc nào, cũng chính là Phật tử Thất Linh.
Phật tử Thất Linh trong áo bào trắng đứng yên trên cồn cát, tựa như chưa từng động đậy.
Trong lòng Hải Nhi chợt giật thót: “Kì lạ, rõ ràng ta đã nhìn thấy hắn đi xa rồi mà, sao lại ở ngay chỗ này được? Không lẽ hắn biết dịch chuyển tức thời?”
Khi Hải Nhi còn đang kinh ngạc thì lại nhìn thấy Phật tử Thất Linh cụp mắt xuống, trong miệng lẩm bẩm, ngay sau đó trên người hắn có có một bóng dáng đi ra, trông cực kì quỷ dị, dường như có một Phật tử Thất Linh khác đi ra từ người hắn và đang chạy về phía xa.
Không lâu sau, có bảy Phật tử Thất Linh đi ra từ trên thân thể hắn, chúng chạy như bay tho những hướng khác nhau mà thân thể của Phật tử Thất Linh vẫn đứng yên trên cồn cát, đợi một lát rồi mới đi về phía tây.
“Phân thân Phật Niệm, Phật tử Thất Linh thật lợi hại.” Hải Nhi lập tức hiểu ra, vừa rồi nàng nhìn thấy Phật tử Thất Linh đi xa thật ra đó chỉ là một phân thân Phật Niệm mà thôi.
Thế nhưng, loại phân thân Phật Niệm này bình thường chỉ có Phật tộc cấp Vương mới có thể luyện thành, Phật tử Thất Linh chỉ là một Hầu Tước, vậy mà cũng có thể sử dụng được, hơn nữa còn có thể phân ra bảy phân thân đi lục soát tung tích của bọn họ, bản lĩnh thế này thật là đáng sợ.
Hải Nhi thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi Hàn Sâm không giải khống chế cho nàng, nếu không nàng chỉ cần phát ra một chút thanh âm, chỉ sợ sẽ lập tức bị Phật tử Thất Linh phát hiện.
“Tên này hình như cũng có chút bản lĩnh, hắn chỉ là một Tử Tước, lại có tốc độ như vậy, không biết là dị bảo gì mà lại có hiệu quả như vậy.” Hải Nhi thầm suy đoán trong lòng.
Hàn Sâm chậm rãi hạ xuống mặt đất, thân hình cũng hiện ra, đồng thời giải khống chế trên người Hải Nhi.
Lúc này Hải Nhi lại thần hồn nát thần tính, cẩn thận quan sát xung quanh: “Phật tử Thất Linh đi thật rồi sao?”
“Đi rồi nhưng ta tin rằng chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ quay lại.” Hàn Sâm ngồi trên cát nghỉ ngơi.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi nhanh chút đi2” Hải Nhi kêu lên.
Hàn Sâm ngồi tại chỗ không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Những phân thân kia cùng với hắn đã chia ra tám hướng khác nhau để tìm, bây giờ dù chúng ta có đi hướng nào thì cũng không thể chạy khỏi tai mắt của hắn”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thực lực của Hải Nhi chưa đủ để ứng phó với Phật tử Thất Linh, lúc này chẳng còn cách nào nữa nên không khỏi coi Hàn Sâm như cọng rơm cứu mạng.
Hết chương 1942.
Bạn cần đăng nhập để bình luận