Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2193. Tranh

Hàn Sâm đứng trên thác nước, hấp thụ lực minh nguyệt và lực đóng băng cùng với đám cóc Bích Tinh con.
Dạ Hà Vương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi, trong lòng thầm nghĩ: “Hẳn là Đao Phong đã có an bài gì đó trước khi rời đi, cho nên hắn mới được phép đến đây đảm nhiệm vị trí thủ vệ Lãnh Cung. Đáng ghét, Đao Phong lại tận tâm tận lực với một ngoại tộc như vậy, thậm chí là lao tâm khổ tứ, sao lại không vì tộc Rebet ta mà suy nghĩ một chút.”
Dạ Hà Vương cứ ngỡ tất cả những chuyện này đều là sự sắp xếp của lsa cho nên Hàn Sâm mới không sợ lực đóng băng và có thể gần gũi như vậy với cóc Bích Tinh cấp Thần Hoá kia. Nhưng ngay cả khi Isa làm thủ vệ cũng không tiếp xúc gần gũi với cóc Bích Tinh như Hàn Sâm.
Tuy trong lòng rất tức giận nhưng Dạ Hà Vương không thê làm gì với Hàn Sâm, hắn chỉ hối hận về việc đã cho Hàn Sâm quyền ra vào tinh cầu Đao Phong, nếu không Hàn Sâm sẽ không thể thừa cơ lấn tới.
Dạ Hà Vương định không để ý đến Hàn Sâm nữa, hắn vận chuyển thuật gen để chuẩn bị hấp thu ánh trăng từ cóc Thần Hóa.
Thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hấp thu ánh trăng thì Hàn Sâm đang đứng trên thác nước lại dịch ra một bước, chắn phía trước vầng trăng mà cóc Bích Tinh nhả ra, lập tức che khuất tất cả ánh trăng khiến cho †rước mặt Dạ Hà Vương tối đen, chỗ hắn đứng hoàn toàn lọt vào cái bóng của Hàn Sâm, ngay cả một chút ánh trăng cũng không thấy được.
“Đáng ghét!” Dạ Hà Vương tức giận nhưng ở trước mặt cóc Bích Tỉnh đừng nói là ra tay, ngay cả âm thanh hắn cũng không dám phát ra, tránh quấy rầy cóc Bích Tinh đang hấp thu ánh trăng.
Dạ Hà Vương không cho rằng con cóc Bích Tinh này thật sự hiền lành như vậy, hung danh của nó trước kia đã chấn động cả vũ trụ, nó thậm chí đã nuốt chủng một tinh cầu, sát sinh vô số, tuyệt đối không giống với biểu hiện ngoan ngoãn vừa rồi.
Sở dĩ cóc Bích Tinh ở Nguyệt Chi Hiệp không phải vì nó là thuộc hạ của tộc Rebet mà đó là một loại quan hệ hợp tác.
Vì cóc Bích Tinh cần nuốt nhả ánh trăng để tu luyện thuật gen của nó mà Nguyệt Chi Hiệp là nơi vạn nguyệt cùng chiếu xuống cho nên đây là nơi tốt nhất để cóc Bích Tinh tu luyện.
Ban đầu, cóc Bích Tinh dự định cưỡng ép xông vào Nguyệt Chỉ Hiệp, suýt nữa thì phát động chiến tranh với tộc Rebet nhưng sau này nhờ sự hoà giải của tộc Hoàng Cực, cóc Bích Tinh mới thoả thuận với tộc Rebet.
Cóc Bích Tinh có thể ở lại Nguyệt Chi Hiệp đồng thời được tộc Rebet hỗ trợ nuôi dưỡng. Điều kiện trao đổi là người mang lệnh bài thủ vệ của tộc Rebet có thể đến chỗ này hấp thu lực minh nguyệt của cóc Bích Tinh và khi tộc Rebet gặp nguy hiểm thì cóc Bích Tinh sẽ ra tay giúp đỡ.
Trong thời gian dài như thế, cóc Bích Tinh nhận được sự cung dưỡng của tộc Rebet còn tộc Rebet thì hấp thu lực minh nguyệt của nó, hai bên coi như chung sống hòa bình. Nhưng với một cường giả cấp Vương đã sống rất lâu như Dạ Hà Vương, hắn vẫn nhớ rõ năm ấy cóc Bích Tinh cưỡng ép phá tan Nguyệt Chi Hiệp, sự hung tàn bạo ngược và cảnh tượng thôn thiên thực nhật đóng băng tinh hà đáng sợ như vậy nên hắn làm sao dám làm càn ở đây được.
Bậy giờ Hàn Sâm đang đứng chắn ở đó khiến cho hắn không có cơ hội hấp thu lực minh nguyệt, sắc mặt của Dạ Hà Vương trở nên khó coi, trán nổi gân xanh, mắt tựa như sắp chảy máu nhưng hắn lại không thể làm gì được Hàn Sâm.
Dạ Hà Vương cắn răng, nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ: “Hàn Sâm đã ở trên sườn núi vậy mình đổi sang một vị trí khác chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
Dạ Hà Vương muốn đổi vị trí khác nhưng hắn không dám đến quá gần thác nước, hắn chỉ muốn chuyển sang góc độ khác để tránh cái bóng của Hàn Sâm, chỉ cần có thể hấp thu lực minh nguyệt là được.
Nhưng Dạ Hà Vương không chắc làm vậy có ổn không, dù sao trong quy tắc thủ vệ đã kí kết thì thủ vệ phải canh gác trên bệ đá này và trên đó không nói có thể di chuyển sang nơi khác.
Nhưng nếu không đổi sang chỗ khác, một vùng ánh trăng đều bị cái bóng của Hàn Sâm che mất, đến một tia sáng cũng không xuyên qua được thì hắn còn luyện kiểu quái gì nữa, Dạ Hà Vương sao có thể cam †âm ở chỗ này hóng gió.
Dạ Hà Vương hạ quyết tâm, nhìn con cóc Bích Tinh trên thác nước sau đó duỗi một chân ra để thăm dò, muốn đi xuống bệ đá.
Nhưng hắn vừa nhấc một chân lên thì nhìn thấy cóc Bích Tinh trên thác nước đảo mắt, tròng mắt như đang liếc xéo hắn, nhất thời khiến cho trái tim Dạ Hà Vương trở nên lạnh lẽo, cả người như hóa đá, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn nào dám bước tiếp nữa, nhanh chóng rút chân lại.
Sau khi hắn đứng ngay ngắn, cóc Bích Tinh mới rời mắt nhìn lên bầu trời như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Sao… Sao lại… Sao có thể như thế được…” Dạ Hà Vương đứng ở đó, trán nổi gân xanh, mặt đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khuôn mặt vặn vẹo không ra hình dáng.
Hắn nhịn mãi mới đợi được cơ hội đoạt lấy vị trí thủ vệ nhưng ở chỗ này không thể nhìn thấy vầng trăng mà cóc Bích Tinh phun ra, đừng nói là hấp thu lực minh nguyệt, hắn vốn chỉ đến nơi này hóng gió mà thôi, chẳng khác gì một tên giữ cửa bình thường.
“Hàn Sâm… Hàn Sâm… Ta sẽ giết ngươi…” Hai mắt Dạ Hà Vương đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng trên thác nước kia, hầu như sắp nhỏ máu.
Nhưng ở đây hắn không dám nhúc nhích, chỉ có thể thành thật đứng đó, hàm răng nghiến chặt đến sắp vỡ ra.
Thậm chí Hàn Sâm còn không thèm nhìn Dạ Hà Vương một cái, hắn đứng chắn trước vầng trăng, tự mình hấp thu và luyện hóa lực minh nguyệt và lực đóng băng.
Sao hắn lại không biết Dạ Hà Vương hận hắn vô cùng, nhưng vậy thì đã sao? Nếu hắn không tranh không cướp để mặc người ta ức hiếp, làm vừa lòng đám người Dạ Hà Vương để họ không tức giận thì làm sao Hàn Sâm có thể thăng cấp được.
Ngay từ khi sinh mệnh bắt đầu đã cạnh tranh với thế giới này, tranh giành cơ hội sống với hàng tỷ tinh trùng, tranh giành tài nguyên trong gia đình với anh chị em, tranh giành tài nguyên với bạn học, tranh giành tài nguyên của công ty với đồng nghiệp, tranh đoạt thức ăn với chư thiên vạn vật, tranh tài nguyên và cơ hội để tu luyện tiến hóa.
Nếu không tranh giành thì sao có thể tiến thêm một bước, đi đến đỉnh chúng sinh.
Nếu sợ tranh giành với người khác thì Hàn Sâm sẽ không dấn thân vào con đường tu hành, còn không bằng ở nhà sinh con, đến đại vũ trụ gen làm gì.
Có thể đến đây, bất kể là Hàn Sâm hay là đám Ninh Nguyệt đều có sự giác ngộ tranh đoạt với chư thiên vạn tộc, dù phải sử dụng bất kì tâm cơ thủ đoạn nào cũng sẽ không lùi nửa bước.
Dạ Hà Vương cắt đứt tài nguyên của Hàn Sâm, tức là cắt đứt con đường tiến hóa của Hàn Sâm, giống như giết cha mẹ Hàn Sâm vậy, hắn làm sao có thể tiếp tục chung sống hoà bình với Dạ Hà Vương được.
Kể từ giây phút được trao di sản kia, Hàn Sâm và Dạ Hà Vương đã định sẽ phải có một người bị thương.
Dạ Hà Vương đứng trên bệ đá, nhìn chằm chằm bóng lưng phía trên thác nước, trong lòng có sát ý như thủy triều nhưng hắn chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Hàn Sâm hấp thu lực minh nguyệt.
Hàn Sâm lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh thường. Vương Giả thì sao, tranh đoạt tài nguyên với hắn, cho dù là cường giả cấp Vương cũng phải đứng dưới chân hắn ăn đất hóng gió.
Bóng đen như núi, ép Dạ Hà Vương thở hổn hển như dã thú, sát ý trong lòng cũng trào dâng như dòng nước ngầm, hắn đã quyết tâm phải giết chết Hàn Sâm.
Hết chương 2193.
Bạn cần đăng nhập để bình luận