Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1752. Dị tượng

Sau khi Hàn Sâm bị gọi đến hỏi chuyện một lần, Vũ tộc không hề tới †ìm hắn nữa.
Ngay cả Hổ đại nhân cũng lo lắng sợ hãi, không dám tới gặp Hàn Sâm, chỉ sợ sẽ bị Vũ tộc phát hiện ra điều gì.
Hổ đại nhân không hề để lộ bí mật khiến cho Hàn Sâm khá cảm kích, chẳng qua hiện tại là thời kỳ mẫn cảm, rất khó để làm việc.
Bọn họ không thể rời khỏi thành Silgran, cho nên tin tức mà .Joe hỏi thăm được về dị chủng đều vô dụng cả, xác suất dị chủng xuất hiện trong thành rất là thấp, hầu như muốn săn thì phải đi ra khỏi thành.
Bởi vì không có việc gì làm, cho nên Hàn Sâm lại tiếp tục tu luyện “Động Huyền Kinh”, hy vọng có thể dùng Động Huyền Kinh ngưng tụ ra chiến giáp gen.
Bởi vì “Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật” không còn công pháp tiếp nối nữa, cho nên dù Hàn Sâm muốn luyện cũng không được. Tuy nhiên nếu Hàn Sâm thật sự muốn luyện thì có thể tìm kiếm rồi nghiên cứu công pháp tiếp sau đó, thế nhưng bây giờ tạm thời hắn không có tâm trạng đi nghiên cứu cái gì hết.
Hàn Sâm lên mạng tìm tòi rất nhiều tư liệu liên quan đến Cửu Mệnh Huyết Miêu, có thể nó chỉ là truyền thuyết bởi vì không có bằng chứng xác thực nào nói rằng trong vũ trụ có chủng tộc như vậy đang tồn tại, cũng không nói chúng nó đang cư trú ở đâu, cho dù Hàn Sâm muốn †ìm thì cũng không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu, trước tiên chỉ có thể tạm thời nâng cao sức mạnh của bản thân đã.
Tuy rằng thực lực của Hàn Sâm bây giờ đối phó với cấp nam tước không có vấn đề gì, ở thành Silgran cũng coi như là cường giả đỉnh cấp, nhưng nếu lấy toàn bộ đại vũ trụ gen mà nói, thực lực như vậy vẫn rất kém.
Hơn nữa nữ Vũ tộc tên là Xena kia, chưa chắc Hàn Sâm có thể đối phó lại được.
Đến giờ ăn cơm, .Joe trông hơi uể oải, đến cả nói chuyện cũng lười, hiện tại không có cơ hội đi săn dị chủng, nàng sắp chống đỡ hết nổi rồi.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, dì giúp việc chạy ra mở cửa, chỉ chốc lát sau đã thấy Lancer bước vào.
“Joe, gần đây các ngươi phải chú ý một chút, nếu không có việc gì quan trọng thì tốt nhất đừng nên ra ngoài.” Lancer vừa đi vừa vội vã nói.
“Xảy ra chuyện gì sao?” .Joe ngẩng đầu nhìn Lancer, nghi ngờ hỏi.
Hàn Sâm và Bảo Nhi cũng đồng loạt nhìn về phía Lancer, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Gần đây có rất nhiều người ngoại tộc xa lạ đến thành Silgran, nhưng nhìn kĩ lại thì không phải ngoại tộc bình thường, e rằng có chuyện phiền phức gì đó sắp xảy ra rồi.” Lancer nói.
“Xem ra chắc chắn có chuyện gì sắp xảy ra rồi. Ta rất tò mò không biết †ại sao hai cái tên Vũ tộc kia lại đến thành Silgran nhỏ bé này, còn cướp dị chủng của chúng ta, hơn nữa còn bị giết, xâu chuỗi tất cả những việc kỳ lạ này lại thì đúng là có gì đó thật, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?” Joe trầm ngâm nói.
“Bất kể là chuyện gì thì đều không phải việc mà chúng ta có thể tham dự. Cấp trên của chúng ta đã ra lệnh, nhất định không được trêu chọc những người ngoại tộc đó, nếu xảy ra chuyện gì thì sợ rằng cục an ninh cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, vì thế các ngươi ngoan ngoãn ở nhà là tốt nhất.” Lancer nói.
Joe Ïu xìu uể oải nói: “Ngay cả Hàn Sâm cũng không thể ra khỏi thành thì chúng ta làm gì có cơ hội đó.”
Sau khi Lancer rời đi, Hàn Sâm cũng rơi vào vòng xoáy suy nghĩ. Rõ ràng thành Silgran đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến nhiều ngoại tộc tới đây như vậy, chẳng qua hắn không biết rốt cuộc đó là chuyện gì thôi.
“Đáng tiếc chỗ chùng ta hoàn toàn không có mạng lưới tình báo, nếu không nói không chừng chúng ta có thể nhân cơ hội này được kiếm được chút lợi ích.” Hàn Sâm thầm nghĩ, hay là bắt một người ngoại tộc hỏi xem có chuyện gì.
Nhưng lại nghĩ đến nữ Vũ tộc Xena kia, Hàn Sâm đành phải từ bỏ đi suy nghĩ này. Nhỡ đâu bị nàng nhìn ra cái gì đó, vậy thì chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao.
Hai ngày lại trôi qua, lúc Lancer trở về, sắc mặt sa sầm cộng thêm vẻ nghiêm túc nhắc nhở .Joe cùng Hàn Sâm tuyệt đối không được ra ngoài.
doe hỏi tình hình bên ngoài thế nào, Lancer nói với bọn họ, thành Silgran xuất hiện càng ngày càng nhiều hiện tượng lạ, hơn nữa còn có không ít người chết.
Không biết từ lúc nào mà khu mỏ bỏ hoang bên ngoài thành Silgran đã sụp xuống một cái hố to đùng, tạo nên một cái hang lớn sâu không thấy đáy. Vào ban đêm, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng phụ nữ rả rích khóc, còn có vài tia ánh sáng từ bên dưới chiếu lên.
Có rất nhiều người tò mò nên tới đó, nhưng chỉ cần đến gần đó vào ban đêm thì không một ai có thể sống sót trở về, sống không thấy người chết không thấy xác.
Ban ngày đi đến đó thì không có chuyện gì xảy ra, không nghe được tiếng khóc của người phụ nữ, cũng không nhìn thấy ánh sáng bí ẩn.
Cục an ninh điều khiển một máy bay không người lái loại nhỏ bay vào sâu bên trong để thăm dò. Nơi độ sâu mấy trăm mét cũng chỉ toàn đá, nhìn xuống phía dưới đen thẳm, sâu hun hút không thấy đáy, thế nhưng chỉ cần phi hành khí xuống sâu hơn ngàn mét là lập tức mất liên lạc, không thể trở về được nữa.
Thấy vậy, cục an ninh ra lệnh tất cả mọi người rút khỏi nơi đó, đồng thời đưa ra thông báo để cho cư dân trong thành Silgran không nên tới gần cái hố kia.
Nhưng những ngoại tộc đến thành Silgran kia lại rất có hứng thú với nơi đó, lúc ẩn lúc hiện tới gần nơi đó, số lượng xuất hiện trong thành cũng dần ít đi.
Hai ngày nữa lại trôi qua, chuyện lạ xảy ra ngày càng nhiều, kiến trúc lân cận cái hố kia đều đột nhiên sụp đổ, các kim loại như sắt thép cũng đều rơi về phía cái hố đó.
Ô tô, biển quảng cáo, mái tôn… chỉ cần là đồ vật làm bằng kim loại thì đều di chuyển hay nói đúng hơn là bị hút về phía đó giống như là bị nam châm hấp dẫn.
Tuy rằng sức hút không phải quá mạnh, nhưng vẫn tạo nên một khủng hoảng không nhỏ ở bên trong thành.
Hàn Sâm cũng càng ngày càng tò mò về cái hố kia, chẳng qua trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách gì hay để có thể đi xem thử thôi.
Ở một góc của thế giới hắc ám vô biên, Tiểu Hoa đang ngồi trên một cái ghế làm bằng đồng, trên bàn trước mặt chất đống rất nhiều các loại hoa quả.
“Thánh Tử, ngươi nếm thử cái này đi, ba vạn năm mới có thể mở hoa, ba vạn năm mới có thể kết thành quả, lại ba vạn năm nữa quả mới có thể chín nên vô cùng thơm ngọt ngon miệng…” Một con hung thú màu đỏ đậm chân chó lấy lòng cầm một quả trái cây đưa đến trước mặt Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nhìn qua một cái, vẻ mặt u buồn mà nói: “Ngọc Thiên Vương, †a thật sự không ăn nổi nữa, ngươi ăn giúp ta có được không?”
“Không ăn được nữa cũng phải ăn, Thánh Tử đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút mới có thể phát triển, còn có Không Thanh Quả này… còn có Long Tiên Quả này…” Một người phụ nữ ăn mặc sặc sỡ đứng ở bên cạnh đút trái cây đã bóc vỏ sạch sẽ đến bên miệng Tiểu Hoa, nở nụ cười nói.
“Ây… Mị Di… Ta thật sự không ăn nổi nữa rồi…” Tiểu Hoa ợ một cái no nê, vỗ về cái bụng nhỏ căng tròn, buồn rầu nói.
“Ăn không nổi nữa, vậy thì hoạt động một chút, đợi lát nữa tiêu hóa hết lại tiếp tục ăn. Lão Điêu, ngày hôm nay đến phiên ngươi dạy dỗ Thánh Tử” Mị Di quay sang nói với quái điểu ở bên cạnh.
“Thánh Tử, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.” Chỉ thấy hai cánh Lão Điêu rung lên, lập tức bao bọc lấy Tiểu Hoa rồi đưa ra bên ngoài quảng trường. Sau khi thả Tiểu Hoa trên mặt đất, hai cánh của hắn lại tiếp tục võ mạnh, từng chiếc lông vũ màu đen hóa thành một cơn mưa tên thần bí bắn về phía Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa ôm cái bụng căng tròn, lắc qua lắc lại để né tránh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ phiền muộn.
Hết chương 1752.
Bạn cần đăng nhập để bình luận