Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Hàn Sâm cuối cùng vẫn là không thể chịu nổi cơn gió bão khủng khiếp đó, bị thổi bay ra ngoài, sau khi đụng vào vách đá lại lăn một vòng rồi lại một vòng theo gió bão, cuối cùng bị văng thẳng từ cửa hang ra bên ngoài.
Một lúc sau Hàn Sâm mới lại bay trở lại, mà gió bên trong hàng động cũng đã ngừng lại.
“Ninh Nguyệt, ngươi đi thử xem, nói không chừng có thể được.” Hàn Sâm nói với Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt lắc đầu liên tục, vừa nói vừa lùi về phía sau: “Các ngươi còn không làm được, thì ta càng không được.”
“Bảo ngươi thử thì ngươi cứ thử, nếu không sẽ quăng ngươi vào trong đám rắn.” Hàn Sâm hù doạ hắn.
Dù sao thì cơn gió bão này cũng không làm bị thương người, nhiều lắm là bị ngã vài cái, sẽ không mất mạng.
Trên người Ninh Nguyệt có thanh kiếm nhỏ màu xanh bảo vệ, gió hầu như không có tác dụng với hắn, nói không chừng có thể rút được Tử Đồng Giản ra thật.
Ninh Nguyệt bày ra vẻ mặt uất ức, vừa kinh vừa sợ, nhưng sau khi bị Hàn Sâm hù doạ vài câu thì đành đi tới thử, cẩn thận từng chút một nhổ Tử Đồng Giản ra.
Bịch!
Ninh Nguyệt vừa chạm vào Tử Đồng Giản, thì bên trên sinh ra gió lốc, ngay lập tức thổi hắn ra ngoài, sức mạnh của thanh kiếm nhỏ màu xanh cũng không thể bảo vệ hắn hoàn toàn, Ninh Nguyệt bị thổi đến lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới ngừng lại.
“Ta nói ta không thử… Ngươi cứ bảo ta thử.” Ninh Nguyệt tóc tai rồi bù ngồi ở chỗ đó, nước mắt lã chã.
Hàn Sâm thấy hơi đau đầu, bọn họ không ai nhổ ra được, bảo bối ở trước mặt lại không lấy đi được, nghĩ thôi cũng đã thấy buồn bực.
“Cha muốn thanh Tử Đồng Giản này sao?” Bảo Nhi kéo góc áo của Hàn Sâm hỏi.
“Đúng đúng,ta muốn thanh Tử Đồng Giản này, Bảo Nhi có cách gì không?” Trong lòng Hàn Sâm vui mừng, kéo lấy Bảo Nhi hỏi.
“Nhổ ra là được rồi.” Bảo Nhi nói.
“Nếu như có thể nhổ ra được, bọn ta cũng sẽ không đứng đờ ra ở đây.” Minh Nguyệt nói.
Ninh Nguyệt cũng nức nở nói: “Đúng thế, món đồ này quá kỳ quái, vừa đụng là thổi gió ra, hoàn toàn không ngăn được.”
Bảo Nhi chớp mắt, nhảy nhót đi đến bên cạnh Tử Đồng Giản, vươn bàn tay nhỏ về phía Tử Đồng Giản, mọi người gấp gáp chuẩn bị phòng ngự gió bão, để tránh lại bị thổi đến lăn lóc khắp nơi.
Nhưng mà sau khi bàn tay trắng nõn của Bảo Nhi bắt lấy chuôi giản, lại không có gió xuất hiện, chỉ thấy hai tay của Bảo Nhi nắm lấy Tử Đồng Giản, giống như là nhổ củ cải lên một cái, hoa văn của Tử Đồng Giản vẫn không hề động đậy, nó cứ thế bị nàng nhổ ra.
Đám người Ninh Nguyệt đều trừng lớn mắt, không thể tin được, trừng mắt nhìn Bảo Nhi.
Sau khi Bảo Nhi nhổ toàn bộ Tử Đồng Giản dài hơn một mét đó ra, thì ôm lấy thanh Tử Đồng Giản còn cao hơn nàng chạy đến trước mặt Hàn Sâm, cười hi hi nói: “Cho cha nè.”
“Bảo Nhi thật ngoan, trở về ta sẽ mua kem cho ngươi.” Hàn Sâm vô cùng vui mừng, vươn tay nhận lấy Tử Đồng Giản.
Nói tới cũng thật kì lạ, lúc nãy khi Tử Đồng Giản vẫn còn cắm bên trong tảng đá, vừa động vào thì bạo phát ra gió bão khủng khiếp, nhưng mà bây giờ bị Hàn Sâm nắm ở trong tay, lại không hề có gió bão xuất hiện.
Hàn Sâm ngắm nghía Tử Đồng Giản, giống với lúc hắn dùng kính Thần Đổng Tử Điệp hồi tưởng, có độ dài khoảng một mét hai, thân giản hình tứ lăng, toàn thân được đúc bằng đồng đỏ, cầm khá nặng tay, ở bốn mặt của thân giản đều được điêu khắc rất nhiều hoa văn thần bí.
Nhưng mà những hoa văn thần bí đó và hoa văn thần bí ở trên chuôi không giống nhau lắm, Hàn Sâm thử đưa sức mạnh của mình vào trong Tử Đồng Giản, muốn thử xem có thể kích hoạt sức mạnh của nó không.
Ai biết được lại thuận lợi ngoài dự tính, sau khi sức mạnh của Động Huyền Kinh truyền vào bên trong Tử Đồng Giản, hoa văn ở trên thân giản sẽ sáng lên, phát ra vầng sáng màu tím quái dị.
Hàn Sâm vui mừng quá đỗi, nếu như sau khi lấy được Tử Đồng Giản mà lại không sử dụng được, vậy thì có khác gì với không lấy được đâu, bây giờ xem ra sự lo lắng ban nấy là dư thừa rồi.
Cùng với sự sáng lên của hoa văn bên trên Tử Đồng Giản, thì đám người Hàn Sâm cũng cảm nhận được rõ ràng lực lượng trên thân giản không phải là hệ gió, khác hẳn với lực lượng của chuôi giản.
Vù vùi
Quang văn màu tím trên thân giản càng ngày càng sáng, cuối cùng hóa thành tử sắc quang diễm bao trọn lấy Tử Đồng Giản, hơn nữa tử sắc quang diễm quỷ dị này còn men theo tay cầm thanh giản của Hàn Sâm, từ từ lan tới trên người của hắn.
Hết chương 2586.
Bạn cần đăng nhập để bình luận