Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2494. Tiên Vực Thảo

Tình hình của Khổng Tước Vương Thiên Hà cũng không tốt, có rất nhiều lông chim trên người đã bị gãy, lông đuôi Khổng Tước còn lại trên người đã chỉ còn thưa thớt mấy cái, như là con gà bị nhổ lông, hoặc như là quạt giấy bị xé mất giấy.
Trên người nó còn có rất nhiều miệng vết thương, thoạt nhìn thật sự là bị thương không nhẹ.
Nhưng mà thảm như thế nào đi nữa, vẫn là thành phần khủng bố cấp Thần Hóa, ánh mắt Khổng Tước lóe lên, hóa thành xích Trật Tự thần quang bảy màu, tạo thành lĩnh vực bao phủ xuống dưới, sự vật bên trong lĩnh vực lập tức đều bị thần quang bảy màu ăn mòn, rất nhanh đã hóa thành bụi bặm bong ra từng mảng.
Đám người Hàn Sâm ở bên trong cá voi trắng còn tốt hơn một chút, xác ngoài của cá voi trắng vô cùng chắc chắn, thần quang bảy màu chiếu lên phía trên, tuy rằng xác ngoài của cá voi trắng cũng đang từng chút hóa thành bụi bặm, nhưng tốc độ cũng không nhanh.
Đám Vân Hà kia và Bảo Cầm thì có chút thảm, bị thần quang bảy màu chiếu qua, Vân Hà rất nhanh đã hóa thành bụi bặm, áo giáp của Bảo Cầm là chiến giáp bản mạng, cũng không ngăn cản được thần quang bảy màu, tốc độ hóa thành bụi bặm tuy không tính là nhanh, nhưng đó là chiến giáp bản mạng, nếu như bị hao tổn, đối với thân thể hắn cũng có tổn thương.
Mục tiêu của Khổng Tước Vương Thiên Hà rõ ràng là đám Vân Hà kia, †hần quang trong mắt nó nở rộ, trực tiếp bắn về phía đám Vân Hà, đám Vân Hà bị dọa đến bay cực nhanh, nhưng mà nó đi đâu thì không đi lại cố tình trốn xuống phía dưới cá voi trắng.
Hai đường thần quang của Khổng Tước Vương Thiên Hà lập tức bắn lên người của cá voi trắng, thiếu chút nữa đã bắn thủng vỏ ngoài của cá voi trắng.
“Mẹ nó, đám mây xui xẻo này, quyết tâm dày vò ta đây mà đúng không? Lái nhanh chút, ném văng nó.” Hàn Sâm lớn tiếng nói với Bảo Nhi.
Bảo Nhi tăng động năng của cá voi trắng đến mức cực hạn, cá voi trắng phát ra một tiếng cá voi kêu, phá vỡ hư không chạy vụt đi như là đạp gió rẽ sóng.
đám Vân Hà bị kéo rớt một khoảng cách, lập tức lộ ra dưới cá voi trắng, thân quang bảy màu dừng ở trên đám Vân Hà, đám Vân Hà kia tan rã nhanh hơn.
Rất nhanh đã lộ ra Bát Thảo bên trong, Bát Thảo kia vẫn xanh biếc trong suốt, như là một loại ngọc bích hoàn mỹ, thần quang bảy màu chiếu lên Bát Thảo, nhưng không thể biến Bát Thảo thành bụi bặm.
Bảo Cầm đang chạy trốn ở hướng ngược lại, nhìn thấy Bát Thảo lộ ra †ừ bên trong Vân Hà kia, lập tức thất thanh kêu lên: “Tiên Vực Thảo… Nơi này thế nhưng lại có Tiên Vực Thảo ..”
Không cần nghĩ ngợi thêm, xích Trật Tự trên người Bảo Cầm điên cuồng đan vào, quay ngược lại hướng về Bát Thảo kia vọt qua.
Mục tiêu của Khổng Tước Vương Thiên Hà hiển nhiên cũng là Bát Thảo, nhìn thấy Bảo Cầm cũng dám tranh đồ với nó, thần quang bảy màu trong mắt nở rộ, trực tiếp bắn về phía Bảo Cầm.
Bảo Cầm giơ đàn hạc lên, chặn thần quang bảy màu, thế nhưng dị bảo cấp Thần Hóa kia lại bị thần quang bảy màu bắn đứt.
Phụt! Hạt bụi trên người Bảo Cầm rơi lả tả, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng là cuối cùng vẫn không dám nhắm về phía Bát Thảo nữa, trực tiếp xé rách không gian, rời khỏi nhanh như thuấn di, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Dù sao hắn cũng không phải là Mông Liệt, cho dù Khổng Tước Vương Thiên Hà này bị thương, hắn cũng không phải là đối thủ, không dám tranh giành với nó.
Sau khi Bảo Cầm chạy trốn, Khổng Tước Vương Thiên Hà dời tầm mắt trở về trên Bát Thảo, đang muốn tiến lên nuốt chửng Bát Thảo, nhưng mà còn không đợi nó bay qua, đột nhiên nhìn thấy Bát Thảo bị thứ gì đó hút đi, vèo một cái bay về chỗ khác.
Khổng Tước Vương Thiên Hà dời tầm mắt qua, chỉ thấy một cô bé đứng ở trên cá voi trắng, trong tay phải nắm một cái hồ lô nhỏ màu vàng, Bát Thảo chính là bị hồ lô nhỏ trong tay nàng thu vào.
‘Thấy một màn như vậy, trái tim Hàn Sâm cũng sắp ngừng luôn rồi. Chẳng biết lúc nào Bảo Nhi đã xông ra ngoài, thu Bát Thảo vào hồ lô nhỏ.
Khổng Tước Vương Thiên Hà phát ra một tiếng kêu to cực kỳ phẫn nộ, xích Trật Tự bảy màu trên người giống như núi lửa bùng nổ, bao phủ cả hư không.
Thoạt nhìn nó thật sự đã giận dữ rồi, chỉ sợ lúc bị Mông Liệt đánh bị thương cũng không có phẫn nộ như hiện giờ.
Thần quang bảy màu ùn ùn kéo đến rơi xuống, dường như là bầu trời bảy màu sụp đổ.
Sau khi Bảo Nhi chui vào trong cá voi trắng, Hàn Sâm lập tức khởi động hết tốc lực, nhưng mà tốc độ của cá voi trắng có nhanh nữa cũng nhanh không bằng thần quang bảy màu của Khổng Tước Vương Thiên Hà.
Thần quang bảy màu khủng bố dừng ở trên người cá voi trắng, xác ngoài của của voi trắng lớn nhanh chóng hóa thành bụi bặm.
Lúc bay ở trên không trung thân thể trắng nõn ban đầu giống như tản ra bụi mù cuồn cuộn, mảng lớn bụi bặm rơi xuống từ trên người, giống như là một con cá voi nát mục rữa.
Xác ngoài của cá voi trắng rất nhanh đã bị thần quang bảy màu ăn mòn xuyên qua, lộ ra khung xương bên trong.
“Chết chắc rồi… Chúng ta chết chắc rồi… Van cầu các ngươi… Mau trả đồ vật cho người ta đi…” Ninh Nguyệt ôm đùi Hàn Sâm, vừa khóc vừa nói.
Vẻ mặt Hàn Sâm cũng thay đổi không ngừng, nhìn thấy cá voi trắng mục nát rất nhanh, đã sắp không xong.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Bảo Nhi liều mạng muốn cướp đoạt, Bát Thảo kia dường như là thứ vô cùng tốt, tên Tiên Vực Thảo này Hàn Sâm chưa từng nghe qua, nhưng cũng không nỡ buông tha như vậy.
Nhưng mà Khổng Tước Vương Thiên Hà kia thật sự rất đáng sợ, thần quang bảy màu hóa tất cả thành bụi bặm, mấy người bọn họ hoàn toàn không ngăn được.
Những hải tặc và ky sĩ Tộc Hoàng Cực bị nhốt thấy một màn như vậy cũng đều bị dọa đến hồn phi phách tán, cả đám hoảng sợ nhìn cá voi trắng không ngừng bị ăn mòn.
Cá voi trắng nếu như bị hủy diệt hoàn toàn, mấy người bọn họ một người cũng trốn không thoát, đều sẽ bị thân quang bảy màu hóa thành bụi bặm.
“Bảo Nhi… Lấy thứ kia ra đi…” Hàn Sâm không thể nghĩ ra được biện pháp đối phó với Khổng Tước Vương Thiên Hà, đành phải nói với Bảo Nhi.
Bảo Nhi tuy rằng rất là không muốn, nhưng cũng không cãi lời của Hàn Sâm, thả Bát Thảo kia ra ngoài, đưa đến trong tay Hàn Sâm.
“Khổng Tước Vương Thiên Hà… Thứ này ngươi lấy đi… Cho chúng ta một con đường sống…” Hàn Sâm trực tiếp quăng Bát Thảo kia ra ngoài, ném về một hướng khác.
Khổng Tước Vương Thiên Hà nhìn thấy Bát Thảo, lập tức hưng phấn mà bổ nhào qua, cũng không còn tâm tư tấn công cá voi trắng nữa.
Tuy rằng Hàn Sâm đã cố sức ném Bát Thảo ra xa một chút, nhưng mà tốc độ của Khổng Tước Vương Thiên Hà quá nhanh, trong chớp mắt đã đuổi tới Bát Thảo, một ngụm cắn về phía Bát Thảo, giống như muốn trực tiếp nuốt vào cả Bát Thảo.
Hiện giờ đã không có ai có khả năng ngăn cản Khổng Tước Vương Thiên Hà, Bát Thảo trực tiếp bị nó một ngụm nuốt xuống.
Khổng Tước Vương Thiên Hà nuốt Bát Thảo vào, hướng về bầu trời phát ra một tiếng chim hót, gần như chấn động cả tinh vực Thiên Hà, cho dù Hàn Sâm không hiểu tiếng chim, cũng có thể cảm giác được sự hưng phấn trong tiếng chim hót kia của nó.
Tiếng chim hót kia kéo dài hết sức, nhưng lại đột nhiên ngừng lại, Khổng Tước Vương Thiên Hà đang hót đột nhiên ợ một tiếng, giống như là ăn đến no rồi.
Hàn Sâm lái cá voi trắng ra muốn thoát khỏi nơi này, nhưng còn không đi được bao xa thì nghe được âm thanh kỳ quái kia, không nhịn được nhìn về phía Khổng Tước Vương Thiên Hà.
Chỉ thấy Khổng Tước Vương Thiên Hà ợ liên tiếp từng cái, càng không ngừng ợ ở nơi đó, bộ dạng thoạt nhìn giống như rất khó chịu, giống như là ăn quá no rồi.
Càng thêm kỳ quái chính là, bụng của nó thế nhưng dần dần trở nên lớn, tựa như một cô gái thon thả lập tức biến thành phụ nữ có thai mang thai tám chín tháng.
Hàn Sâm hơi hơi ngẩn ra, nháy mắt đã nghĩ tới cái gì, giật mình nói: “Chẳng nhẽ con Dế Đen kia giở trò quỷ ở bên trong bụng nó à?”
Hết chương 2494.
Bạn cần đăng nhập để bình luận