Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2557. Ngươi là Chúa Cứu Thế.

Hàn Sâm đi cả đường suôn sẻ trong Lĩnh Vực Hạch Tâm. Mặc dù có rất nhiều sinh vật đi theo hắn từ xa nhưng không có ai gây phiền phức cho hắn.
Nhưng Hàn Sâm lại vì vậy mà buồn bực, thế mà đến cả Ma tộc cũng không gây phiền phức cho hắn. Hàn Sâm vốn còn muốn tìm được Ma Ngẫu nhiều hơn nhưng cứ thế này thì không có cơ hội rồi.
“Phong huynh, ngươi đã hoàn thành lời hứa của mình rồi, có thể đi được rồi.” Ngày hôm sau Hàn Sâm chuẩn bị để Phong Thu Xuyên rời đi. Hắn không muốn để ai kéo xe thật cả, Ma tộc không đến mà hắn cứ
đi tiếp thế này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Con người Phong Thu Xuyên cũng khá tốt. Hàn Sâm cũng không muốn làm khó hắn.
Nhưng sau khi nghe xong thì Phong Thu Xuyên lại liên tục lắc đầu như trống bỏi nói: “Không được, không được, nếu ta đã thua thì phải thực hiện lời hứa.”
“Ngươi đã kéo cả một ngày rồi, vậy là đủ rồi.” Hàn Sâm thoáng ngây người rồi lại nói.
Phong Thu Xuyên nói: “Một ngày thì sao mà đủ chứ, ít nhất phải kéo xe cho Hàn sư và hai cô nương đây một năm trước đã… không… mười năm mới được… có thể kéo xe cho ba người chính là vinh hạnh của Phong Thu Xuyên ta đây.”
Cực Ương Sinh lại thâm mắng trong lòng: “Cái thứ như ngươi có phải là kẻ tiện hay không, lại muốn kéo xe cho người ta bằng được ?”
Hàn Sâm liếc nhìn Phong Thu Xuyên rồi lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng †a không cần người kéo xe nữa. Ngươi đi được rồi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”
Phong Thu Xuyên lại không muốn đi, tiếp tục nói: “Cho dù các ngươi không cần người đánh xe thì chắc hẳn cũng có một vài yêu cầu khác chứ ? Tại hạ săn giết dị chủng, xào rau hay nấu cơm đều là số một, rất vui được phục vụ cho ba vị đây…”
“Bảo ngươi đi thì cứ đi đi, lấy đâu ra nhiều lời thừa thãi như thế chứ.” Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Phong Thu Xuyên nghe xong khẽ thở dài: “Nếu ngươi đã muốn ta đi thì †a sẽ đi, hy vọng ngày sau có duyên sẽ gặp lại hai cô nương đây.”
Nói xong, Phong Thu Xuyên đặt dây thừng xuống rồi rời đi, cứ cách một bước lại ngoảnh đầu lại ba lần, dáng vẻ lưu luyến không rời. Người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn không phải là người đánh xe mà là đến hưởng phước ở chỗ Hàn Sâm đấy chứ.
“Cái tên Phong Thu Xuyên này quả thật vì mỹ nhân mà chuyện gì cũng làm được, cũng xem như là một người sỉ tình mà.” Hàn Sâm cười nói, đương nhiên hắn biết rõ Phong Thu Xuyên muốn ở lại như vậy đều là vì hai người Minh Nguyệt cả.
Sau khi Phong Thu Xuyên đi, Cực Ương Sinh thấy Hàn Sâm đang nhìn hắn, liền vui mừng nói trong lòng: “ Thả ta… thả ta… mau thả ta ra…”
“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo xe đi ?” Hàn Sâm trừng hắn nói.
“Mẹ nó…” Cực Ương Sinh vừa bực bội vừa chán ghét trong lòng, hận không thể xông lên tát mạnh vào mặt Hàn Sâm, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể cúi đầu kéo xe mà thôi.
Ở một góc trong thế giới hắc ám, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi lên một mảnh di tích cung điện cổ xưa.
“Lão Miêu, ngươi chắc chắn thân thể hiện tại của tiểu thánh chủ tiến vào Tí Hộ Sở sẽ không sao đúng không ?” Dì Mị nhìn Cửu Mệnh Huyết Miêu ở trước mặt rồi hỏi.
“Lão Miêu, ngươi phải biết rằng, nếu tiểu thánh chủ xảy ra bất trắc gì thì ta nhất định sẽ lột da ngươi ra.” Lão Điêu dùng cặp mắt diều hâu nhìn chằm chằm vào Lão Miêu, lạnh lùng nói.
Lão Miêu cười nói: “Các ngươi yên tâm đi, làm sao ta có thể tính sai chuyện này được chứ. Tiểu thánh chủ đã sắp thăng lên Vương Giả, hiện tại là cơ hội tốt nhất để hắn tiến vào Tí Hộ Sở bổ sung gen. Nếu đợi hắn thăng lên Vương Giả rồi thì bánh răng bản mệnh đã được hình thành, đến lúc đó mà lại bổ sung gen thì hơi trễ. Nhất định phải tranh thủ tái tạo lại gen cơ thể trước khi thăng lên Vương Giả, rõ ràng có thể đẩy thẳng bánh răng bản mệnh thăng lên cấp Vương.”
“Nhưng tiểu thánh chủ đã là cấp Công Tước, hắn tiến vào Tí Hộ Sở thật sự sẽ không bị bài xích sao?” Dì Mị hỏi.
“Người khác sẽ bị bài xích nhưng tiểu thánh chủ chắc chắc sẽ không như thế” Lão Miêu dừng một chút rồi lại nói: “Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ luôn đi theo tiểu thánh chủ, không để hắn xảy ra chuyện gì.”
“Tốt nhất là như vậy, nếu không…” Dì Mị hừ lạnh một tiếng.
Một vài tồn tại này đáng sợ lần lượt tạm biệt Tiểu Hoa. Không lâu sau, một người và một con mèo nhấc đèn lồng đi ra khỏi di tích, đi vào trong bóng tối đen kịt.
“Lão Miêu, ta muốn quay về thăm mẹ của ta.” Tiểu Hoa vừa nhấc đèn lồng đi lên phía trước, vừa nói với Lão Miêu bên cạnh.
“Đương nhiên là được rồi, ngươi muốn đi đâu cũng được, nhưng ngươi nên biết mẹ của ngươi thương ngươi như vậy, nếu ngươi quay về, nàng nhất định sẽ giữ ngươi bên cạnh không cho ngươi đi đâu hết. Nhưng vũ trụ này sắp bị hủy diệt rồi, đến lúc đó mẹ ngươi, người thân và bạn bè của ngươi đều sẽ chết. Nếu ngươi không cố gắng nâng cao sức mạnh để cứu mọi người thì đến lúc đó, cha mẹ ngươi sẽ rời bỏ ngươi mãi mãi, còn có cô em gái đáng yêu kia của ngươi cũng sẽ chết. Ngươi đã xem hình của nàng rồi biết được nàng đáng yêu biết bao, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ chết đi sao?” Lão Miêu nói.
“Thật sự chỉ có ta mới có thể cứu thế giới này thôi sao ? Không còn cách nào khác sao?” Tiểu Hoa nhìn Lão Miêu hỏi.
“Không có nữa rồi, ngươi chính là Chúa Cứu Thế của thế gian này, chỉ có ngươi mới có thể cứu được mọi người.” Lão Miêu nghiêm túc trả lời.
“Vậy được thôi. Chúng ta đến Tí Hộ Sở trước, ta sẽ không để cha mẹ và em gái phải chịu tổn thương, ta nhất định sẽ dốc toàn lực cứu thế giới này.” Gương mặt nhỏ của Tiểu Hoa tràn đầy sự kiên định.
“Đúng vậy, chính là như thế, chỉ cần cứu lấy thế giới này thì cả nhà ngươi có thể vui vẻ sống bên nhau rồi.” Lão Miêu liên tục gật đầu, chớp mắt nói.
Ở tầng thứ nhất của Tí Hộ Sở, Đường Minh Nhi phấn khích cầm kiếm xông vào Tí Hộ Sở, đi thẳng đến thảo nguyên lớn mênh mông, muốn nhanh chóng giết được sinh vật dị chủng.
Nàng vừa tròn mười sáu tuổi, lần đầu tiên đi vào Tí Hộ Sở nhưng điều kỳ lạ là Tí Hộ Sở mà nàng vào lại không có một bóng người. Cả Tí Hộ Sở chỉ có một mình nàng ấy.
Nhưng đối với Đường Minh Nhi, đây cũng chẳng phải là vấn đề gì, được thừa hưởng tính cách lạc quan và không quản trở ngại của nhà họ Đường, lại thêm sự tự tin về thực lực của mình, Đường Minh Nhi mặc kệ ở đây có người hay không, nàng chỉ muốn nhanh chóng đi giết mấy sinh vật dị chủng kia.
Vừa chạy được không xa liền nhìn thấy hai sinh vật dị chủng đang đi lại trên thảo nguyên phía trước, Đường Minh Nhi thầm vui mừng, nắm thanh trường đao bằng đồng trong tay nhanh chóng chạy đến đó.
Nhưng khi Đường Minh Nhi đến gần thì không khỏi ngẩn ra, hai sinh vật đó lại là một cậu bé tầm mười một, mười hai tuổi cùng với một con thú nhỏ nhìn như mèo như cáo vậy.
Cậu bé đó môi đỏ răng trắng, xinh đẹp đến kinh người, nhìn thế nào cũng giống như một con người vậy.
Nhưng nơi như Tí Hộ Sở này, người dưới mười sáu tuổi không vào được mới phải, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể. Từ đó có thể thấy, đứa bé này không thể là con người được.
“Ngươi là người hay là thứ gì ?” Đường Minh Nhi chạy đến gần nâng đao chỉ vào cậu thiếu niên hỏi.
“Ta là người, chị gái ngươi cũng là người sao ?” Tiểu Hoa tò mò đánh giá Đường Minh Nhi, gần như đã mấy năm hắn không nhìn thấy con người rồi.
Nghe hắn nói hắn là người, Đường Minh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng lắm. Thế là nàng lại nâng thanh đao vừa định bỏ xuống lên, chỉ vào Tiểu Hoa nói: “Đừng nghĩ lừa được ta, con người mười sáu tuổi mới vào được Tí Hộ Sở, ngươi chỉ mới lớn tầm này sao có thể vào Tí Hộ Sở được?”
Hàn Tiểu Hoa vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, mặt đất ở gần đó bị xốc lên. Một con rết dài mười mấy thước từ dưới đó chui lên, nhào thẳng đến bọn người Đường Minh Nhi và Tiểu Hoa.
“Chạy maul” Đường Minh Nhi biến sắc, theo bản năng kéo Tiểu Hoa chạy vào Tí Hộ Sở.
Ở nhà, nàng đã xem qua khá nhiều tài liệu về dị sinh vật. Nàng biết đó chính là sinh vật Thần Huyết rết Cự Ma, dựa vào thực lực vừa tiến vào Tí Hộ Sở của nàng, nàng vốn không thể đánh bại được nó.
Hết chương 2557.
Bạn cần đăng nhập để bình luận