Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 955: Khát Vọng Của Cách Lâm

Hàn Sâm có một loại ảo giác, giống như Lưu Manh đã nhìn thấu tất cả hành động và tâm tư của hắn.
Hàn Sâm chỉ cần ra tay, Lưu Manh lập tức đánh vào chỗ hắn định tấn công, khiến cho hắn không thể không thay đổi bố cục cùng kế hoạch của mình.
Nếu là một hai lần thì cũng thôi đi, nhưng mà mỗi một lần Lưu Manh ra tay đều là như thế, để Hàn Sâm hơi kinh ngạc rồi.
- Chẳng lẽ Lưu Manh cũng là cao thủ tinh thông Dịch Thiên Thuật?
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, lại cảm thấy không giống lắm.
Lưu Manh ra tay căn bản không có quá trình, mà là trực chỉ kết quả, đó cũng không phải là biểu hiện mà người tu hành Dịch Thiên Thuật phải có.
Lưu Manh biểu hiện càng giống là mở hack vậy, đã biết trước kết quả, cái này có chút tương tự như là Phi Thiên Kinh của La gia.
Chỉ có điều Phi Thiên Kinh là một đòn tất trúng, mà Lưu Manh giống như là đã xem thấu vận mệnh, mỗi lần đều có thể đánh trúng một ít điểm mấu chốt nhất mà vận mệnh chuyển hướng, từ đó nhiễu loạn kết quả.
Vì chứng minh ý nghĩ trong lòng là đúng, Hàn Sâm bộc phát ra lực lượng toàn thân, phát ra thế tiến công giống như mưa to gió lớn đối với Lưu Manh, trong sân luyện tập là một mảnh lôi đình sét đánh âm thanh.
Thế nhưng mà ở bên trong mưa to gió lớn đằng kia, Lưu Manh lại bất động giống như thần minh, dùng chiêu thức đơn giản nhất ngăn được tất cả thế công của Hàn Sâm.
Quả thực là giống như một mặt tường đồng vách sắt, không có bất kỳ sơ hở nào, để cho người ta không nhìn thấy bất cứ khả năng nào công phá nó, khiến người ta tuyệt vọng thở dài.
An Ny khẩn trương tới mức trong lòng bàn tay đã đều là mồ hôi, Hàn Sâm mới vừa tiến vào trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở không được bao lâu đã có được tố chất thân thể mạnh mẽ như vậy, chuyện này quả thật làm cho cô ta kinh ngạc.
Thế nhưng mà khí thế khủng bố giống như là thần minh không thể lay động kia của Lưu Manh lại càng làm cho cô ta kinh hãi, cảm giác mà Lưu Manh cho cô ta, giống như là mặc kệ đối thủ mạnh như thế nào, ở trước mặt y cũng không có tác dụng.
Loại lực áp bách cùng lực thống trị này khiến cho người ta hít thở không thông và tuyệt vọng, căn bản nhìn không tới một tia khả năng thắng lợi.
An Ny tự hỏi, nếu như đổi thành cô ta là đối thủ của Lưu Manh, chỉ sợ hiện tại niềm tin đã sụp đổ, căn bản không có biện pháp tiếp tục chiến đấu nữa.
Thất bại không đáng sợ, thế nhưng mà một người không ngừng thất bại, loại đả kích này, mặc kệ là người kiên nghị như thế nào đi nữa, chỉ sợ tâm hồn đều sẽ xuất hiện sơ hở.
Mà cùng Lưu Manh chiến đấu, chính là không ngừng thừa nhận đả kích thất bại, mặc kệ chiêu thuật gì ở trước mặt y đều không thể hoàn chỉnh thi triển ra, chỉ có thể lần lượt thừa nhận ngăn cản cùng đả kích.
- Nó mạnh hơn ông lúc còn trẻ rất nhiều.
Sau khi xem trong chốc lát, Trác Đông Lai cảm thán nói.
Cách Lâm lộ ra vẻ tự hào:
- Tôi sớm đã nói qua, nó là thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay của Lan Đặc gia chúng tôi, trong đời này, không ai có thể mạnh hơn nó, cho dù là huyết mạch La gia cũng giống như vậy.
Trác Đông Lai lại khẽ lắc đầu, nhưng lại không nói gì thêm, ông ta có một câu muốn nói, nhưng lại không thể nói ra miệng.
Mặc dù ông ta là bạn cũ lâu năm của Cách Lâm, nói chuyện không cần quá nhiều cố kỵ, nhưng mà duy chỉ có một câu nói kia, ông ta lại không thể nói ở trước mặt của Cách Lâm.
Năm đó lúc Cách Lâm còn trẻ, cũng là người có thiên tư tuyệt thế giống như là thần minh ở trong Liên Minh, mặc dù không giống Lưu Manh có được danh xưng chúng Thần Chi Tử, nhưng cũng được cho là thiên tài tuyệt thế được thần chiếu cố, năm đó Cách Lâm so với Lưu Manh hiện tại còn được nhiều người chăm chú nhìn hơn.
Trên thực tế từ sau Cách Lâm, Lan Đặc gia đã cố ý thu liễm, thậm chí là cố ý nuôi dưỡng một ít đối thủ cho Lan Đặc gia ở trong Liên Minh.
Thế của Lan Đặc gia khi đó đã mạnh đến trình độ khiến cho Liên Minh cũng kiêng kỵ, nếu như tiếp tục nữa, đối với Lan Đặc gia cũng không phải là một chuyện tốt.
Lan Đặc gia cùng Cách Lâm mạnh mẽ như vậy, lại đã từng phải chịu đả kích trọng đại, Cách Lâm cũng tương tự đã luyện thành Áo Đinh Chi Nhãn, khiêu chiến La Hải Đường lúc ấy đã được xưng là Đại La Sát Thần.
Kết quả là bị La Hải Đường vô tình đánh bại, mặc dù không có người nhìn thấy trận chiến ấy rốt cuộc là tình huống như thế nào, nhưng mà từ sau trận chiến ấy, Cách Lâm liền dần dần biến mất ở trong tầm mắt của Liên Minh, dần dần thối lui đến phía sau màn.
Với tư cách là bạn cũ của Cách Lâm, Trác Đông Lai là số ít người biết rõ diễn biến trong trận chiến ấy.
Trận chiến ấy Cách Lâm bại rất thảm, trở thành đau xót lớn nhất trong lòng Cách Lâm, mặc dù là Trác Đông Lai, ở trước mặt Cách Lâm cũng sẽ tận lực lảng tránh chuyện này.
Trác Đông Lai nhìn ra, Cách Lâm rất hi vọng Lưu Manh có thể thắng được người có được huyết mạch La gia là Hàn Sâm, nhưng đáng tiếc là Hàn Sâm cũng không hề luyện qua Phi Thiên Kinh, cũng không phải do La Hải Đường dạy dỗ, cho dù Lưu Manh thắng, cũng không thể rửa sạch sỉ nhục thảm bại lúc trước của Cách Lâm.
- Lão Trác, tôi cảm thấy Lưu Manh sẽ có cơ hội đả bại Phi Thiên Kinh của La gia.
Vẻ mặt của Cách Lâm nghiêm túc lại có chút hưng phấn nói với Trác Đông Lai.
Trác Đông Lai mỉm cười:
- Đương nhiên là có cơ hội, nó còn rất trẻ, có rất nhiều cơ hội.
Cách Lâm lắc đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trác Đông Lai nói ra:
- Không, ý của tôi là, nó có được tiềm chất đả bại Phi Thiên Kinh, nếu như nó có thể luyện thành Tử Phủ Tiên Kinh của ông, cũng rất có cơ hội làm được tới loại trình độ đó.
- Ông yên tâm, nếu như nó có thể đả bại Hàn Sâm, tôi sẽ dựa theo ước định thu nó làm học sinh dạy nó Tử Phủ Tiên Kinh, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm tư tàng.
Trác Đông Lai nghiêm túc nói.
- Cảm ơn ông, lão Trác.
Cách Lâm có chút cảm động nói.
- Đợi có kết quả rồi nói sau.
Trác Đông Lai thầm cười khổ.
Mặc dù xác thực là Lưu Manh rất ưu tú, so Cách Lâm năm đó còn ưu tú hơn, có càng nhiều khả năng, nhưng mà Trác Đông Lai cũng không cho rằng y nhất định có thể thắng Hàn Sâm, cho dù Hàn Sâm không hề luyện qua Phi Thiên Kinh, nhưng mà Trác Đông Lai cũng không cho rằng hắn sẽ kém hơn bất cứ kẻ nào, kể cả người ở bên trong nhà họ La.
- Tôi phải phản kích rồi.
Sau khi ngăn được một quyền của Hàn Sâm, Lưu Manh vốn vẫn luôn phòng thủ rốt cục chuyển động, ngọn lửa trên nắm tay bốc lên, như là hỏa long đánh về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhấc tay ngăn lại nắm đấm của Lưu Manh, lôi điện cùng hỏa diễm nổ tung, mà một giây sau, một nắm đấm khác của Lưu Manh lại đánh tới, trong đó băng khí như tuyết, nhiệt độ trong toàn bộ sân huấn luyện đều lập tức hạ xuống dưới điểm đóng băng.
Thế công cuồng bạo cơ hồ không có bất kỳ ngừng nghỉ, phong, hỏa, lôi, điện các loại lực lượng bất đồng, ở trên người của Lưu Manh bắn ra, nhìn không ra có bất kỳ miễn cưỡng nào, trôi chảy không có cách nào tưởng tượng.
Lưu Manh giống như là một cỗ máy kinh khủng, toàn thân cao thấp bộ phận nào cũng đều đủ để chí mạng, trong mỗi một cử động đều mang theo các loại lực lượng công kích không đồng nhất, ở thời điểm thích hợp nhất sử dụng lực lượng thích hợp nhất, Lưu Manh vận dụng lực lượng cùng cơ năng của thân thể tới cực hạn.
Thế công kia hoàn mỹ giống như là đã được thiết lập, thậm chí làm cho người ta hoài nghi đó không phải là nhân loại, mà là một cỗ máy có trí tuệ.
An Ny đã khẩn trương đứng lên, cô ta ở cùng Lưu Manh trong một quân đoàn cũng có mấy năm, thế nhưng mà chưa từng thấy Lưu Manh chính thức ra tay, cũng chưa bao giờ thấy qua Lưu Manh khủng bố như vậy.
Quyền cùng quyền va chạm, cước cùng cước giao phong, toàn bộ sân huấn luyện không ngừng bộc phát ra tiếng nổ tung kinh khủng, giống như ngay cả không khí đều bị xé nát vậy.
Thế nhưng mà lúc này Cách Lâm lại nhíu mày, ông ta phát hiện ra giống như vừa rồi, lúc Lưu Manh tiến công, Hàn Sâm đều chỉ áp dụng thủ thế tuyệt đối, hơn nữa mãi cho tới hiện tại, Lưu Manh cũng không thể công phá thủ thế của Hàn Sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận