Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1033: Có Bảo Bối

Trong sa mạc mênh mông rộng lớn, Hàn Sâm cầm lấy một tấm bản đồ đang không ngừng so sánh tìm kiếm.
Địa đồ mà thất ca lưu lại rất chi tiết, hơn nữa ở trên còn ghi chú một số phương pháp phân biệt phương vị trong sa mạc, một đường đi tới chỗ này cũng không gặp phải phiền toái gì.
Chỉ là vì Tiểu Ngân Ngân vẫn chưa trở về, Hàn Sâm chỉ có thể tự mình mang theo Bảo Nhi tới Đại Sa Mạc Phượng Hoàng thử vận khí.
Ngoại trừ chuyện muốn cứu thất ca ra, Hàn Sâm tự nhiên cũng rất có hứng thú với những bảo bối của Phượng Hoàng Đại Đế.
Kiếm Thánh Đế Quân chỉ một người đi tới, cho dù dẫn theo mấy Dị Linh hoàng tộc cùng sinh vật thần huyết, chỉ cần không có sinh vật siêu cấp thần huyết, thì không thể uy hiếp tới tính mạng Hàn Sâm được.
So sánh ra, Hàn Sâm càng sợ Phượng Hoàng Thần Sơn hơn, dù sao cũng từng là Tí Hộ Sở của Đại Đế, không ai biết bên trong có thứ gì quỷ dị không.
Dưới nhiệt độ nóng bỏng trong sa mạc rộng lớn, Hàn Sâm tiếp tục đi về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi ghé vào vai Hàn Sâm, le lưỡi thở phì phò, dường như bé cũng rất khó chịu với thời tiết nóng cháy này.
Đột nhiên, Hàn Sâm nhìn thấy trên sa mạc trước mặt xuất hiện rất nhiều thi thể bò cạp, tất cả đám bò cạp đó đều có màu vàng đất, màu sắc tương tự như hạt cát, mỗi con đều lớn cỡ chiếc xe hơi nhỏ.
Chỉ là hiện tại trên người những con bò cạp khổng lồ đó lại có thêm một vết kiếm, liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng có 200~300 bò cạp khổng lồ bị một kiếm chém giết.
Hàn Sâm xuất ra địa đồ so sánh một chút, chỉ thấy những con bò cạp khổng lồ này rất giống Sa Nham Hạt Tử được đánh dấu trên bản đồ, có lẽ là cùng một loại dị sinh vật.
- Nhiều sinh vật thần huyết như vậy đều bị một kiếm chém giết, có lẽ đám Kiếm Thánh Đế Quân đã đi qua.
Hàn Sâm tiến lên nhìn miệng vết thương trên người Sa Nham Hạt Tử, đại khái đoán được chúng vừa mới chết không quá một ngày.
Tuy những con bò cạp này đều là sinh vật thần huyết, nhưng Hàn Sâm cũng không có nửa điểm hứng thú với chúng, bởi vì căn cứ vào chú giải của thất ca trên bản đồ, máu thịt của những con Sa Nham Hạt Tử này đều không thể ăn được.
Không chỉ là Sa Nham Hạt Tử, toàn bộ dị sinh vật ở Đại Sa Mạc Phượng Hoàng đều rất kỳ lạ, ở đây gần như rất khó tìm được dị sinh vật có thể ăn thịt, mà ngay cả tỷ lệ giết ra thú hồn cũng rất thấp, hoặc phải nói là phi thường thấp.
Đương nhiên, điểm này cũng là thất ca tự mình kiểm chứng, bởi vì không có những nhân loại khác từng tới Đại Sa Mạc Phượng Hoàng, cho nên y cũng chỉ có thể dùng tỷ lệ săn giết của mình để làm chuẩn.
Dùng lời mà thất ca từng nói, dị sinh vật trong Đại Sa Mạc Phượng Hoàng chết dưới tay y cũng phải hơn một ngàn con, tuy nhiên lại chỉ thu được một thú hồn.
Hàn Sâm vượt qua đống thi thể Sa Nham Hạt Tử tiếp tục đi lên phía trước, đã có những thi thể này, chứng minh Hàn Sâm cũng không đi nhầm đường.
Dựa theo địa đồ đi tiếp ba bốn ngày, Hàn Sâm quanh co vòng vèo tiến lên trong sa mạc, con đường thất ca đánh dấu rất quái dị, cũng không phải thẳng tắp tiến lên, mà chỉ quanh co lòng vòng.
Lúc mới bắt đầu Hàn Sâm còn nghi ngờ đi như vậy thật sự có thể tìm được Phượng Hoàng Thần Sơn sao? Sau khi nhìn thấy thi thể những con Sa Nham Hạt Tử đó, nghi ngờ trong lòng Hàn Sâm mới loại bỏ đi rất nhiều.
Cuối cùng Hàn Sâm đã nhìn thấy một ngọn núi lớn cao vút trong mây xuất hiện trong mắt mình.
Ngọn núi này xuất hiện rất đột ngột, trước đó Hàn Sâm đi lâu như vậy, vẫn luôn không nhìn tới bóng dáng ngọn núi, phía trước đều là một mảnh đại sa mạc.
Thế nhưng sau khi đi đến nơi đây, lại đột nhiên thấy được đỉnh núi, giống như nó đột nhiên xuất hiện vậy, hơn nữa khoảng cách từ đấy đến ngọn núi rất gần, Hàn Sâm chỉ có thể nhìn lên ngọn núi, ngay cả đỉnh núi đều không nhìn tới.
Ngọn núi này vô cùng lớn, lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, nhìn sang ngang, có tới vài trăm dặm, căn bản không nhìn thấy bờ.
Đá trên núi bên đều hiện lên ánh kim loại, giống như là đồng thau, nhưng lại có thể nhìn thấy rất nhiều thực vật xanh biếc mọc trên chân núi, quỷ dị không nói lên lời.
Theo lời thất ca từng nói, Phượng Hoàng Tí Hộ Sở tự phong bế tạo thành Phượng Hoàng Thần Sơn, núi này chỉ là một phong ấn, Tí Hộ Sở chân chính ở trong dãy núi.
Thế nhưng mặc dù là Dị Linh Đế cấp, cũng không dám ra tay loạn trên Thần Sơn, nếu không nhất định sẽ có chuyện, phải tìm được cửa vào chân chính, mới có thể an toàn tiến vào Phượng Hoàng Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí quét một vòng, nhưng không cảm ứng được khí tức của Đế Linh và nhân loại, không biết bọn họ đi vào trong núi từ đâu.
Địa đồ của thất ca cũng dừng ở đây, bởi vì y cũng chưa từng tiến vào Phượng Hoàng Tí Hộ Sở, không biết tình huống bên trong như thế nào, cũng không có quá nhiều tài liệu và tin tức nữa.
Hàn Sâm chỉ có thể đi lên Phượng Hoàng Thần Sơn, cẩn thận tìm tòi xung quanh, hy vọng có thể tìm được nơi mà đám thất ca tiến vào núi.
Núi này thật đúng là rất lớn, Hàn Sâm không dám bay loạn ở trên núi, chỉ có thể chậm rãi đi lên, vừa đi vừa quan sát bốn phía.
Thế núi không tính là quá dốc đứng, nhưng khoảng cách quá dài, Hàn Sâm đi cả buổi, vẫn chỉ dừng lại ở chân núi, cũng không biết núi này lớn đến bao nhiêu.
Trên núi không nhìn thấy dị sinh vật, khắp nơi đều là vô số thực vật, nhưng cũng chỉ là thực vật bình thường, cũng không phải thực vật gen.
Hàn Sâm biết mình đi loạn như vậy cũng không phải một biện pháp, nếu đi quanh núi một vòng, không biết phải đi bao lâu.
- Hay là cứ đi lên đỉnh núi nhìn một cái đi, từ trên cao nhìn xuống có lẽ sẽ phát gì hiện ra được điều gì.
Hàn Sâm định trực tiếp bò lên đỉnh núi.
Bởi vì Hàn Sâm không dám quá đi nhanh, một mực cẩn thận trèo lên trên, bò lên hơn một ngày, cuối cùng mới bò tới đỉnh núi.
Thế nhưng đợi tới khi hắn bò lên đỉnh núi mới phát hiện, cái gọi là đỉnh núi cũng chỉ là một đỉnh núi, sau ngọn núi này còn có ngọn núi cao hơn, hắn cách đỉnh núi chân chính không biết còn bao xa nữa.
Hàn Sâm tiếp tục trèo lên trên, nhưng một ngọn núi này lại hợp với một ngọn núi cao hơn, giống như thế núi này vĩnh viễn không có điểm cuối cùng vậy, phía sau luôn luôn có ngọn núi cao hơn xuất hiện, hơn nữa thế núi cũng càng ngày càng dốc đứng.
Hàn Sâm quay đầu lại nhìn xuống dưới núi, ngay cả đám mây cũng đã trở nên vô cùng nhỏ bé.
- Núi này không phải sẽ thông đến Thiên Cung đấy chứ?
Tròng lòng Hàn Sâm thầm cảm thán, chỉ là hắn cũng biết, Tí Hộ Sở không có Thiên Cung đâu.
Khi Hàn Sâm đang muốn tiếp tục trèo lên trên, Bảo Nhi lại đột nhiên từ trong ngực Hàn Sâm nhảy xuống, thật nhanh bò qua ngọn núi hơi nghiêng bên cạnh, trong đôi mắt to của bé lóe lên tia sáng.
- Bảo Nhi, con đi đâu vậy?
Hàn Sâm vội vàng đuổi theo.
Bảo Nhi có vẻ bị cái gì đó hấp dẫn, miệng chảy dãi ròng ròng không nói gì, bàn tay nhỏ bé mập mạp nhanh chóng bò, nhanh như chớp bò qua một vách núi, biến mất trong tầm mắt Hàn Sâm.
Hàn Sâm đuổi theo Bảo Nhi cùng đi qua chỗ đó, phát hiện Bảo Nhi đang bò lên trên một thân cây.
Cây kia cũng vô cùng lớn, giống như một gốc cây tùng, Bảo Nhi nhanh chóng bò lên, leo lên trên đỉnh cây sau dùng sức nhảy lên, sau đó cứ biến mất trong mắt Hàn Sâm.
- Bảo Nhi?
Hàn Sâm rất kỳ quái, vội vàng gọi Bảo Nhi hai câu. Chỗ đó chỉ có một cây tùng dựa vào vách núi mà thôi, cũng không có những vật khác tồn tại, sao chỉ chớp mắt Bảo Nhi đã không thấy tăm hơi.
- Ba ba. . . mau tới đây. . . có bảo bối. . .
Giọng nói của Bảo Nhi lại quỷ dị từ trên cây tùng truyền tới, nhưng Hàn Sâm vẫn không thấy Bảo Nhi ở nơi nào, chỉ đành tò mò đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận