Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1824. Mưa đao

Rebet tộc có người chuyên trách phụ trách dẫn đường cho đám người Hàn Sâm tiến vào bên trong không gian lốc xoáy, giây phút trong không gian lốc xoáy lóe lên một tia sáng trắng, dựa theo trình tự sẽ có một vị nam tước tiến vào bên trong lốc xoáy.
Hàn Sâm bị sắp xếp ở vị trí cuối cùng, nhìn thấy phía trước chín vị nam tước đều tiến vào bên trong không gian lốc xoáy, cũng không do dự thêm, đợi đến tia sáng trắng lóe lên thì lập tức nhảy vào trong vòng xoáy hố đen.
Đợi sau khi Hàn Sâm xuyên qua đường hầm không gian thì phát hiện bản thân đang đứng trên một tinh cầu. Hắn ngửa đầu nhìn lên không trung, ngay cả một ngôi sao hay mặt trăng đều không nhìn thấy, dường như nơi này đã không phải là Nguyệt Chi Hiệp, giống như là một tinh cầu đơn độc trong hư không.
Tinh cầu này cũng có chút khác biệt với tinh cầu bình thường, bốn phía đều là bình nguyên, chẳng qua cứ mỗi một đoạn là có thể nhìn thấy một ngọn núi lửa.
Mỗi ngọn núi lửa đều cách nhau khoảng mấy chục dặm, ở giữa không có dãy núi, ngay cả đồi cũng không nhìn thấy, thực sự có chút kỳ quái.
Ngay tại lúc Hàn Sâm đánh giá bốn phía thì đột nhiên nghe thấy núi lửa bên kia truyền đến âm thanh ầm ầm, sau đó dường như hắn thấy được ngọn núi lửa cực lớn ở khắp nơi đều đang rít gào, phụt lên cột sáng ngút trời.
Không chỉ riêng ngọn núi lửa gần Hàn Sâm nhất, nhìn qua một lượt, từng ngọn từng ngọn núi lửa đều đang phun trào, từng cột sáng xông về phía chân trời, cảnh tượng đồ sộ kia khó có thể dùng ngôn từ miêu tả.
Hàn Sâm phát hiện điểm không hợp lý ngay lập tức, núi lửa phun trào đã được một lúc, thế nhưng không có vật gì rơi xuống như thể toàn bộ thứ nó phun ra đều dung nhập vào trong tầng mây cưồn cuộn, khiến ánh sáng bên trong tầng mây lan tràn, từng đám từng đám mây phát sáng bao phủ cả không trung.
Núi lửa phun trào cũng chỉ kéo dài chưa đến một phút thì ngừng lại, không còn có thêm cột sáng phun ra.
Nhưng mà tầng mây trên trời lại càng ngày càng sáng hơn, rất nhanh Hàn Sâm đã nhìn thấy bên trong đám mây bắt đầu mưa xối xả.
Đợi đến khi các hạt mưa đến gần, Hàn Sâm mới phát hiện điều bất thường. Thứ từ trong tầng mây rơi xuống vốn không phải là mưa, mà lại là từng thanh đao một.
Các loại đao khác nhau như đoản đao, trường đao, hiệp đao, hậu bối đao, nhạn vũ đao, phi đao… từ trên trời giáng xuống, dày đặc bao phủ †oàn bộ khu vực ở bên trong đó.
Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc, mưa đao dày đặc như vậy, hoàn toàn không có chỗ để né tránh, chỉ có thể cường ngạnh ngăn cản mưa đao.
Tuy nhiên Hàn Sâm lại không hề mang vũ khí trên người, trước đó hắn từng muốn mang theo đao vào, thuận tiện thi triển một chiêu “Lão Nha” kia, thế nhưng Isa lại nói không cần thiết… Hiện tại cuối cùng Hàn Sâm cũng hiểu rõ lý do vì sao Isa nói như vậy.
Nơi này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu mỗi đao.
Mắt thấy mưa đao sắp dội lên người Hàn Sâm. Hàn Sâm nhanh tay lẹ mắt dùng tay không tóm được một thanh đao khí, hai tay vung mở, chém tách đao khí rơi về phía hắn ra.
Mưa đao kéo dài trong thời gian rất ngắn, cũng chỉ trong vài giây đồng hồ, Hàn Sâm ngăn tất cả đao khí, mắt nhìn xung quanh đánh giá, chỉ thấy trên mặt đất cắm đầy các loại đao khí giống hệt như một kho tàng cực lớn về các loại đao.
Hơn nữa những thanh đao này đều là là thực chất tồn tại, cũng không phải ảo giác, trong tay Hàn Sâm đang cầm một thanh nhạn vũ đao với một thanh hậu bối đao, một thanh tạo thành từ thép tinh luyện, một thành là từ một kim loại đặc thù nào đó, đều vô cùng có cảm giác chân thật, ban nấy những va chạm khi đón đỡ mưa đao còn để lại trên lưỡi đao vào chỗ sứt mẻ, những đao khí kia tuyệt đối đều là thật.
Hàn Sâm cúi đầu tìm kiếm, muốn nhìn xem có thanh đao nào phẩm chất tốt không.
“Không phải tìm, đây mới chỉ là mưa đao vòng đầu tiên, phẩm chất đều rất kém, nếu muốn tìm được đao tốt thì ít nhất phải sau bảy lượt mưa đao nữa, nếu như ngươi có thể chống đỡ được đến lúc đó mà nói.” Một tên Rebet tộc từ xa đi tới, thản nhiên nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm xoay người đánh giá người đàn ông kia. Tướng mạo hắn khá cương nghị tuấn mỹ, trên đầu có một đôi tai thỏ màu đen, trong tay cầm một thanh hiệp đao, xem ra hắn cũng vừa lấy được cây đao từ †rong mưa.
“Xưng hô với ngươi như nào đây?” Hàn Sâm nhìn hướng người đàn ông Rebet tộc hỏi.
“Hắc Cương, người của Hắc Nguyệt Vương.” Người đàn ông kia nói xong thì liếc nhìn Hàn Sâm một cái, lại tiếp tục nói: “Hai năm trước ta từng cầu xin phụ thân mang ta đi gặp Nữ Hoàng Đao Phong đại nhân, hy vọng Nữ Hoàng đại nhân có thể thu nhận ta làm đệ từ, nhưng mà lại bị Nữ Hoàng đại nhân cự tuyệt.”
Hàn Sâm nghe hắn nói vậy thì biết Hắc Cương đến không có ý tốt, chỉ sợ là gặp phiền phức rồi.
Hắc Cương mang theo đao vừa đi về phía Hàn Sâm vừa tiếp tục nói: “Nữ Hoàng đại nhân chịu nhận ngươi làm đệ tử, mặc dù bên ngoài truyền nhau nói ngươi như này như kia, thế nhưng ta không tin Nữ Hoàng đại nhân là người như vậy. Nữ Hoàng đại nhân đồng ý nhận ngươi làm đệ tử thì chắc chắn ngươi có chỗ hơn người, cho nên để ta xem thử xem rốt cuộc ngươi mạnh hơn ta ở điểm nào.”
Nói xong, thanh đao trong tay Hắc Cương chém về phía Hàn Sâm hệt như tia chớp.
Rõ ràng đao pháp của Hắc Cương không phải Nha Đao, xu thế cực kỳ cương mãnh. Tuy hiệp đao trong tay hắn bình thường, thế nhưng một đao chém tới đã có khí thế mãnh liệt có thể giết chết thiên quân vạn mã.
Nhạn vũ đao trong tay Hàn Sâm khẽ động, chém một chém tựa đâm phi đâm, lại vừa cực kỳ hung ác, một đao chém thẳng hướng cổ Hắc Cương.
Hiệp đao trong tay Hắc Cương chém một nhát, va chạm một chỗ với đao của Hàn Sâm. Hai thanh đao đều không chịu nổi lực va chạm mà đồng thời gãy thành hai đoạn.
“Không ngờ rằng ngươi đã học được “Nha Đao” của Nữ Hoàng đại nhân, tốt lắm…” Ánh sáng trong mắt Hắc Cương tăng vọt, tiện tay rút ra một thanh đao từ mặt đất xung quanh, chém tới phía Hàn Sâm một lần nữa.
Hàn Sâm dùng hậu bối đao trong tay kia, lại lấy “Lão Nha” uy thế tiếp đón. Bởi vì phẩm chất của đao quá kém, hai đao tức thì lại bị va chạm đến gãy.
Hai người chiến đấu ở trong rừng đao, căn bản không thiếu đao để dùng, một thanh vừa gãy, thẳng tay rút một thanh đao khác từ bên cạnh lên, nơi hai người đi qua, đao gãy không ngừng bay tán loạn.
Tuy rằng Hắc Cương không ở thế hạ phong, nhưng mà sắc mặt cũng khá khó coi. Hàn Sâm lăn qua lộn lại, tới tới lui lui đều chỉ có một chiêu “Lão Nha”, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.
Nhưng cũng chỉ một chiêu “Lão Nha” như vậy mà Hàn Sâm không hề yếu thế khi chiến đấu với Hắc Cương cho đến tận bây giờ.
Trong cái nhìn của Hắc Cương, đây là sự sỉ nhục. Ánh mắt hắn lạnh băng đến cực điểm, bổ thẳng một đao về phía đầu Hàn Sâm, đồng thời lạnh lùng quát: “Ngươi cũng chỉ có một chiêu này thôi sao?”
“Đúng vậy, trước đó Nữ Hoàng đại nhân chỉ dạy ta đúng một chiêu này.” Hàn Sâm gật đầu trả lời.
Hắc Cương lập tức ngẩn người, đao trong tay cũng dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm: “Nữ Hoàng đại nhân dạy ngươi một chiêu này khi nào?”
“Tầm vài ngày trước.” Hàn Sâm thuận miệng đáp.
Sắc mặt Hắc Cương càng thêm cổ quái, lại tiếp tục hỏi một câu: “Ngoại trừ này một chiêu đao pháp ra, ngươi còn biết đao pháp khác không?”
“Cũng có biết, tuy nhiên đều là đao pháp không chính thống.” Đương nhiên Hàn Sâm không thể để bại lộ đao pháp của bản thân, trên thực †ế đao pháp của hắn không kém chút nào.
Vẻ mặt Hắc Cương phức tạp nhìn Hàn Sâm một hồi lâu, sau đó ném đao trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: “Hiện tại thắng ngươi cũng không có ý nghĩa gì, đợi ngươi sau khi học hết Nha Đao, ta sẽ đến đánh một trận nữa với ngươi.”
Hàn Sâm nhún vai từ chối cho ý kiến, hắn cũng đã không còn hứng thú với kiểu chiến đấu chẳng có ích lợi gì như này từ lâu rồi.
“Rốt cuộc mưa đao ở đây là sao vậy?” Hàn Sâm nhìn về phía Hắc Cương rồi hỏi. Hắn cảm thấy dường như cái tên Hắc Cương này cũng không quá khó ở chung.
Hết chương 1824.
Bạn cần đăng nhập để bình luận