Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3202. Kiếm Thốn Khôi

Lực ý chí cũng không phải là bẩm sinh, tuy rằng ý chí của một số người quả thực mạnh hơn, nhưng thực lực rất có hạn.
Cường giả chân chính rút kinh nghiệm từ vô số lần thất bại, để tâm trí có thể dần trở nên mạnh mẽ hơn. Chịu càng nhiều thất bại, tâm trí mới càng mạnh mẽ hơn.
Dĩ nhiên, cũng có nhiều người bỏ cuộc vì họ không thể chịu đựng được những thất bại ê chề, thậm chí là cam chịu, đây là loại người khó trở thành người tài.
Hàn Sâm đã trải qua vô số gian khổ, không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử, thành công có, thất bại có, tâm trí lại được hun đúc trong khủng hoảng, mặc dù không thể nói là không có ai có ý chí kiên định hơn hắn, nhưng trên thế giới, những chuyện có thể dao động ý chí của hắn đã rất ít.
Mặc dù ảo ảnh trong thanh kiếm mạnh hơn ý chí của Hàn Sâm, nhưng chung quy cũng không thể khiến lực ý chí của Hàn Sâm hoàn toàn khuất phục.
Một người một kiếm giằng co ở đó, nữ nhân trong đầu Hàn Sâm không ngừng tái diễn câu một tấc tương tư một tấc chán chường kia, lực lượng tinh thần cường đại không ngừng lớn hơn, nhưng cũng không thể khiến lực ý chí của Hàn Sâm sụp đổ.
Kiếm ý như biển cả dũng mãnh, sóng biển dâng trào, ý chí của Hàn Sâm giống như đá ngầm, mặc dù đá ngầm nhỏ, nhưng sức mạnh của biển và sóng không thể đánh tan được nó.
“Thanh kiếm này rốt cuộc có lai lịch gì, ý chí kinh khủng bực này, sợ là có thể so sánh với Chủ Thần, nhưng nó chỉ là một thanh kiếm mà thôi. Trong lòng Hàn Sâm lộ vẻ xúc động, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều, chẳng qua là đau khổ chống đỡ, chống chọi lại với kiếm ý kia.
Lúc này Hàn Sâm trong trạng thái cưỡi trên lưng cọp, nếu như muốn rút lui, phải buông thanh đồng kiếm ra, ý muốn rút lui trong lòng cũng sẽ bị kiếm ý thừa dịp xâm nhập, sẽ chỉ thất bại nhanh hơn mà thôi. Thế nên Hàn Sâm chỉ có thể tiếp tục, không thể lựa chọn rút lui.
Từng đợt sóng âm đánh thẳng vào ý chí của Hàn Sâm, khiến Hàn Sâm cảm thấy đau đớn như bị một lưỡi trượt cắt, như bị hỏa diễm thiêu cháy.
Hắn biết rõ, chỉ cần mình lựa chọn khuất phục, loại đau đớn này ngược lại sẽ biến mất, chẳng qua chỉ cần múa thoát y một khúc là có thể tránh khỏi đau đớn này, nhưng mà Hàn Sâm không muốn.
Không biết qua bao lâu, ảo ảnh sinh ra chợt ngừng lại, ánh mắt nàng kia nhìn Hàn Sâm có chút kinh ngạc, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, không còn thấy gì nữa.
Hàn Sâm lập tức cảm giác cả người như sụp đổ, tuy rằng không có thực chiến, nhưng loại đối kháng tinh thần này sẽ tiêu hao nguyên khí hơn cả một trận huyết chiến.
Kiếm quang trên thanh đồng kiếm cũng đã thu liễm, khôi phục lại dáng vẻ vốn có. Hàn Sâm duỗi tay dùng sức rút, rút thanh đồng kiếm từ trên mặt đất ra.
Thanh đồng kiếm cũng không phản kháng hắn, tuy nhiên nó cũng không nghe theo ý chí của Hàn Sâm, giống như biến thành một vật chết không có linh khí.
“Hàn Sâm rút kiếm ra rồi.” Tần Bạch trong lòng vui mừng, cảm thấy Hàn Sâm quả nhiên mạnh hơn rất nhiều so với mấy thái phó. Ngay cả Bách Lý thái phó cũng bị thanh kiếm kia làm cho dở ông dở thằng, Hàn Sâm lại có thể rút kiếm ra, lập tức có thể phân rõ cao thấp.
Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng mang vẻ mặt kinh ngạc tiến lên phía trước chúc mừng: “Hàn tiên sinh quả nhiên là một nhân vật trên trời, ngay cả kiếm khí bực này cũng đều không thể không thần phục ngươi.”
Hàn Sâm lắc đầu nói: “Ta chỉ rút nó ra thôi, nhưng không thể làm nó thực sự thần phục. Mặc dù hôm nay nó thuộc về ta, tuy nhiên nó sẽ không nghe theo ý chí của ta, cũng không khác gì một thanh kiếm phế bình thường cả.”
“Sao lại như thế?” Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng lộ vẻ nghỉ hoặc.
Hàn Sâm thử khống chế thanh đồng kiếm phi hành, thanh đồng kiếm kia cũng không nhúc nhích, không có sự linh động như lục bảo thạch kiếm và đại kiếm kim cương, nó giống như một thanh kiếm đồng bình thường.
Lúc mấy người đang nghiêm cứu, đột nhiên cảm giác không gian bốn phía bắt đầu chuyển động kịch liệt, binh khí nơi xa đều phát ra tiếng.
Trong hư không vặn vẹo, một tòa thần miếu quỷ dị dần dần hiện lên.
Ngôi thần miếu này khá kỳ quái, gạch miếu dùng chùy chiến đắp thành, ngói là các loại đao kiếm, tường là những hàng giáo dài, nền đất hình vuông là những tấm khiên chắn.
Cả thần miếu được tạo thành từ nhiều loại vũ khí khác nhau, giống như một kho binh khí khổng lồ và kỳ lạ.
Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng biến sắc, thần miếu lại xuất hiện ở chỗ này, vậy thì chỉ có một khả năng, đây là thần miếu của hội Thần Loạn.
Hàn Sâm nhìn chằm chằm, chỉ thấy trên tấm biển của thần miếu có viết ba chữ “Miếu Binh Thần”.
Không đợi mọi người cẩn thận đánh giá miếu Binh Thần kia liền thấy cửa miếu tự động mở ra, một bộ khôi giáp cao hơn mười mét từ trong đó đi ra.
Sau lưng khôi giáp cao lớn, đủ loại vũ khí kỳ dị được xếp thành bánh xe vũ khí và treo lơ lửng phía sau, trông giống như Phật quang sau lưng Phật Đà vậy.
Hàn Sâm đoán đây chính là Thần Binh trong miếu Binh Thần. Chỉ nhìn khí tức trên người, sợ rằng cũng không thua kém gì Hoàng Hậu Chặt Đầu.
“Hội Thần Loạn rốt cuộc kiếm đâu ra nhiều cường giả khủng bố như vậy?” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Thật ra thì Hàn Sâm không rõ lắm, thành viên hội Thần Loạn bây giờ mặc dù cũng không ít, chẳng qua thành viên nòng cốt chân chính lại không nhiều, có thể có được thần miếu thì lại càng ít.
Bên trong Binh Nhãn Thiên cũng chỉ có một thành viên nòng cốt của thần miếu hội Thần Loạn.
Cũng chính là một trong bát đại Thiên Vương của hội Thần Loạn, chịu trách nhiệm trông coi Binh Nhẫn Thiên.
“Bọn chuột nhắt phương nào, dám động đến kiếm Thốn Khôi, muốn chết phải không?” Ánh mắt Thần Binh lóe lên, giống như có thể nhìn thấu hư không vũ trụ, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, lạnh giọng quát hỏi.
“Thì ra thanh kiếm này gọi là tấc chán chường không phải là do câu thơ kia sao?” Hàn Sâm chợt hiểu ra.
Hàn quang trong mắt Thần Binh nở rộ, không nói câu nào, rút ra một thanh đại kiếm từ bánh xe vũ khí sau lưng, chém xuống Hàn Sâm.
Ánh đao kinh thiên cắt ngang hư không, trong phút chốc đã chém đến trước mặt Hàn Sâm, nhanh đến không thể tin nổi.
Trong tay Hàn Sâm nắm kiếm Thốn Khôi, trực tiếp lấy kiếm thay đao, một chiêu Khuyển Nha Giao Thác trong Nha Đao nghênh đón đại đao hơn mười mét bị thần khí chém tới.
Răng rắc.
Hàn Sâm không cảm nhận được lực lượng phát ra như thế nào, lưỡi kiếm của kiếm Thốn Khôi thoạt nhìn không chút nào thu hút, thế nhưng nó lại giống như cắt đậu hũ, chém đại đao của Thần Binh thành mấy khúc.
“Thanh kiếm này không kích hoạt uy lực, chỉ dựa vào độ sắc bén của lưỡi kiếm, có thể chém đứt vũ khí tương đương với cấp Hủy Diệt, điều này cũng có chút khủng bố.” Trong lòng Hàn Sâm cực kỳ kinh ngạc. Thật sự không cách nào tưởng tượng được, nếu như lực lượng của thanh kiếm này bộc phát ra thì còn mạnh đến mức độ nào.
Sắc mặt Thần Binh cũng biến hóa, hoảng sợ mà nhìn kiếm Thốn Khôi trong tay Hàn Sâm. Mặc dù nó chỉ là một bộ khôi giáp, không có bất kỳ dung mạo gì, nhưng mà thần quang lóe ra trong hốc mắt đã thể hiện rõ sự dao động trong lòng.
“Để kiếm Thốn Khôi xuống, bổn thiên vương có thể tha cho ngươi một mạng.” Thần Binh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói.
Tần Bạch ở một bên kêu lên: “Lời này của ngươi thật vô lý, đao của ngươi cũng bị Hàn Sâm chặt đứt, xin tha cũng phải là các ngươi xin tha mới đúng.”
Thần Binh nghe vậy trợn mắt nhìn Tần Bạch, lập tức dọa Tần Bạch núp sau Bảo Nhi.
“Thanh kiếm này cũng không phải là của ngươi, tại sao ngươi lại kêu ta phải để xuống?” Hàn Sâm nhìn Thần Binh nói.
“Cũng được, khinh nhờn kiếm Thốn Khôi, ngươi đã phạm phải tử tội. Vốn là muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi đã chán sống, vậy thì xuống địa ngục đi.” Thần Binh vừa nói, thần quang toàn thân nở rộ, binh khí sau lưng đổi phiên, một cây thương sáng lên.
Hết chương 3202.
Bạn cần đăng nhập để bình luận