Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 886: Thiếu Nợ

Khúc Lan Khê và Sở Minh vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện với nhau, nhưng khi bọn họ bước vào vườn trái cây, khi nhìn thấy cây Mặc Ngọc Kiếm kia, hai người đều sợ ngây người.
Bọn họ tốn thời gian ba năm mới trồng được cây Mặc Ngọc Kiếm, không tới vài ngày nữa là có thể thu hoạch ba mươi bốn thanh Mặc Ngọc Kiếm từ cây gen nguyên thủy võ trang, thế mà giờ nó lại biến thành một gốc cây khô.
Trên cây vốn có cành lá rậm rạp, lúc này chỉ còn lại mấy chiếc lá khô, Mặc Ngọc Kiếm cũng chẳng còn cái nào, khắp nơi trên mặt đất đều là lá khô héo rụng xuống và đoạn kiếm sắt rỉ.
- Tại sao lại như vậy?
Sở Minh nhanh chóng chạy tới trước cây Mặc Ngọc Kiếm, giống như nổi điên vơ lấy từng chiếc lá khô trên mặt đất, lại nhặt lên một thanh kiếm đã bị gẫy thành hai đoạn rỉ sắt, vẻ mặt không thể tin kêu lên.
Sắc mặt Khúc Lan Khê cũng vô cùng tái nhợt, thời gian ba năm, không biết đã tốn bao nhiêu tâm huyết, thật vất vả mới trồng ra được cây Mặc Ngọc Kiếm, vậy mà nó lại héo rũ suy bại trong vòng một đêm, ngay cả mấy chuôi Mặc Ngọc Kiếm kia cũng không thu hoạch được, cô cũng bị đả kích nặng nề, trong lòng dường như đang ào ào chảy máu.
- Sao ở đây lại có người? Nhìn có vẻ còn bị trọng thương.
Khúc Lan Khê chạy đến trước cây, lại nhìn thấy Hàn Sâm nằm dưới tàng cây.
- Người?
Sở Minh bởi vì cây Mặc Ngọc Kiếm bị héo chết mà không biết tại sao, lúc này lập tức nhìn về phía Khúc Lan Khê chỉ, quả nhiên thấy một người đang nằm ở đó.
Sở Minh lập tức cắn răng chạy tới, lay lay Hàn Sâm đang trên đất, tức giận quát:
- Có phải là mày phá hủy cây Mặc Ngọc Kiếm của chúng tao, phải mày hay không?
PHỐC!
Hàn Sâm bị y lay như vậy, lập tức khiến nội thương nặng thêm, muốn há miệng nói gì đó, nhưng lại hộc ra một ngụm máu tươi.
- Mày nói, có phải là mày làm hay không? Có phải là mày hủy đi cây Mặc Ngọc Kiếm của chúng tao hay không?
Sở Minh vẫn đang lay lay Hàn Sâm rồi kêu to, hiển nhiên Mặc Ngọc Kiếm Thụ héo chết, đã đả kích y rất lớn.
- Cậu điên rồi à, không thấy hắn đang bị trọng thương sao? Cậu muốn lấy mạng của hắn hả?
Khúc Lan Khê vội vàng đi lên kéo Sở Minh ra, kiểm tra vết thương trên người Hàn Sâm một chút.
- Lan Khê tỷ, người này tự nhiên xuất hiện trong vườn trái cây của chúng ta, cây Mặc Ngọc Kiếm lại bị hủy như vậy, việc này nhất định có liên quan đến hắn. . .
Sở Minh chỉ vào Hàn Sâm rồi tức giận nói.
- Trước tiên cậu đừng gấp, hỏi rõ rồi nói sau. Hắn cũng là nhân loại, là đồng bào của chúng ta, tôi nghĩ hắn sẽ không cố ý hại chúng ta.
Khúc Lan Khê vừa kiểm tra vết thương trên người Hàn Sâm vừa nói.
- Thế nhưng mà. . .
Sở Minh há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Khúc Lan Khê lắc đầu:
- Đợi hỏi rõ rồi tính, hắn bị thương quá nặng, trước tiên mang hắn về trị thương.
Nói xong Khúc Lan Khê triệu hoán ra một con rùa đen to bằng cái thớt, ra hiệu cho Sở Minh cùng tới, đặt Hàn Sâm lên trên lưng của con rùa đen, mang theo Hàn Sâm rời khỏi vườn trái cây.
Tuy Sở Minh vẫn không thể tiếp nhận sự thật cây Mặc Ngọc Kiếm bị hủy, phi thường tức giận đối với Hàn Sâm có thể là hung thủ, nhưng y vẫn nghe lời Khúc Lan Khê, ôm Hàn Sâm đặt lên trên lưng con rùa đen, mang theo hắn cùng đi về một căn nhà gỗ cách vườn trái cây không xa.
Khúc Lan Khê tìm thuốc trị thương trong nhà gỗ xoa cho Hàn Sâm, nhưng cũng chỉ là đơn giản xử lý.
- Thương thế của hắn thật sự quá nặng, nhất định phải mời người trị liệu mới được.
Khúc Lan Khê cau mày nói.
- Trị liệu? Người này có khả năng hủy cây Mặc Ngọc Kiếm của chúng ta, chúng ta còn phải trị liệu cho hắn? Huống chi tiền của chúng ta đều đặt trên cây Mặc Ngọc Kiếm, chúng ta chịu khổ ba năm, vốn cho là có thể dựa vào cây Mặc Ngọc Kiếm đổi lấy chỗ tốt, nhưng hiện tại cái gì cũng hết rồi, lấy tiền đâu ra để trị liệu cho hắn?
Sở Minh thở phì phò chỉ vào Hàn Sâm.
Trong lòng Khúc Lan Khê cũng có chút mâu thuẫn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
- Cảm ơn, không cần, tôi không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt thôi.
Sau một lúc nghỉ ngơi, thân thể Hàn Sâm đã tốt hơn nhiều, miễn cưỡng có thể nói chuyện.
- Tốt rồi, cuối cùng mày cũng nói chuyện rồi, có phải mày phá cây Mặc Ngọc Kiếm hay không, mày có rắp tâm gì?
Sở Minh thấy Hàn Sâm nói chuyện, lập tức nhảy đến đến trước mặt hắn dồn dập hỏi.
- Cậu đừng lại làm hắn bị thương.
Khúc Lan Khê vội vàng kéo Sở Minh lại, sau đó nhìn Hàn Sâm hỏi:
- Cậu là ai, tại sao lại bị thương rồi nằm ở trong vườn trái cây của chúng tôi?
Hàn Sâm gắng sức nói:
- Tôi là Tam Mộc, bị dị sinh vật tập kích, trốn đến nơi này, Kiếm Thụ kia là bị dị sinh vật kia phá hủy mới héo rũ như thế, đây đều là lỗi của tôi, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, bồi thường tổn thất cho hai người.”
- Bồi thường? Vậy thì không lừa cậu, cứ theo giá thị trường, một Mặc Ngọc Kiếm đổi lấy máu thịt của một đầu sinh vật nguyên thủy, tổng cộng ba mươi bốn Mặc Ngọc Kiếm, cậu trả cho chúng tôi máu thịt của ba mươi tư con sinh vật nguyên thủy, việc này cứ tính như vậy.
Sở Minh lập tức nói.
- Đợi vết thương của tôi khỏi, nhất định sẽ mau chóng bồi thường cho hai người.
Hàn Sâm dừng một chút rồi nói thêm:
- Không biết ở gần đây có Tí Hộ Sở hay không, có thể dùng để truyền tống về Liên Minh hay không?
Tuy Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh có thể chữa trị thương thế của hắn, nhưng tốc độ chữa trị thật sự quá chậm, nếu như có thể trở lại Liên Minh để trị liệu, tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Sở Minh nghe nói Hàn Sâm chịu đền bù tổn thất, sắc mặt đã tốt hơn nhiều:
- Đừng có nằm mơ, sao Dị Linh có thể để cho nhân loại chúng ta truyền tống ra ngoài.
Khúc Lan Khê đứng một bên như có điều suy nghĩ hỏi Hàn Sâm:
- Tam Mộc, cậu từ Tí Hộ Sở nào tới? Gặp phải dị sinh vật ở đâu?
- Còn có thể là ở đâu chứ, nhất định là ở Kim Cức Tùng Lâm bên kia, nếu không ở gần đây lấy đâu ra dị sinh vật chạy loạn.
Sở Minh lầm bầm một câu.
Trong lòng Hàn Sâm không khỏi cảm thán, Sở Minh quả thực chính là đồng đội heo điển hình, nhưng như thế cũng đã giúp hắn một đại ân.
- Đúng là như thế, tôi vừa mới tiến vào không gian thứ ba Tí Hộ Sở không bao lâu, còn chưa quá quen thuộc với nơi này. . . khụ khụ. . .
Hàn Sâm nói đến đây lại ho khan hai tiếng, khóe miệng lập tức tràn ra máu tươi.
- Này, cậu tuyệt đối đừng chết, nếu không thì lấy tới ai bồi Mặc Ngọc Kiếm Thụ cho chúng tôi.
Sở Minh lập tức luống cuống.
Nhưng Sở Minh nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm nói:
- Cậu vừa mới tiến tới không gian thứ ba Tí Hộ Sở không bao lâu, cậu lấy đâu ra máu thịt sinh vật nguyên thủy để bồi thường cho chúng tôi?
- Về Liên Minh bồi thường hai người được không?
Hàn Sâm nói.
- Chúng ta căn bản không ra được, cậu nói những lời này có ích lợi gì?
Sở Minh lập tức cảm giác đại sự không ổn:
- Xong rồi, xong rồi, tiểu tử này căn bản không có năng lực bồi thường cho chúng ta.
Khúc Lan Khê cũng thở dài một tiếng:
- Trước tiên cứ chữa khỏi vết thương cho hắn rồi nói sau.
- Không được, tiểu tử chết tiệt kia, còn cây Mặc Ngọc Kiếm của chúng ta. . .
Sở Minh nghĩ tới ba năm vất vả, tức giận không chỗ phát tiết.
Khúc Lan Khê vội vàng ngăn cản y:
- Bây giờ đánh chết hắn cũng vô dụng, chờ hắn lành vết thương, lại để cho hắn giúp đỡ làm chút chuyện chậm rãi trả nợ.
- Hại người yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi thường cho hai người.
Hàn Sâm cũng có chút bất đắc dĩ, hắn không trách Sở Minh, nghe bọn họ nói chuyện đã biết rõ, Sở Minh và Khúc Lan Khê ở chỗ này sống nhất định rất vất vả.
Mặc kệ là ai trồng hi vọng ba năm, cứ như vậy bị người khác làm hỏng đều sẽ chịu không nổi, cho nên Hàn Sâm có thể lý giải sự phẫn nộ của Sở Minh.
Nhưng Hàn Sâm rất có lòng tin, chỉ cần hắn có thể khỏe lại, cũng không khó trả lại món nợ này, chỉ là ân tình này cũng không dễ dàng trả như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận