Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3214. Phong thái vô địch

Nhưng mà ở trong vùng bóng tối hỗn độn kia lại có một bóng người ánh lên màu vàng đang đung đưa, hơn nữa càng ngày càng sáng, chỉ qua vài giây thì Uyển Nhi đã đi ra từ trong vùng hỗn độn đó, cứ như thể đi ra từ trong bức tranh vậy.
“Không… Không thể nào…” Sắc mặt của Họa Thần thay đổi kịch liệt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Trước khi đại vũ trụ trọng khải thì hắn đã là cường giả đỉnh cấp rồi, là kẻ khủng khiếp mà đến hội Thần Loạn cũng muốn lôi kéo.
Mặc dù cuối cùng hắn không đi tới được bước cuối cùng, trở thành kẻ sánh ngang với Thần Linh cấp Trọng Khải, không phải Thần Linh cấp Hủy Diệt bình thường có thể sánh được.
Đại vũ trụ sau khi khởi động lại, Thần Linh cấp Hủy Diệt cũng bị suy yếu rất nhiều nên càng không thể địch lại hắn, và Họa Thần tự tin rằng bản thân có thể đánh một trận với Thần Linh cấp Trọng Khải bây giờ, tuy không thắng được nhưng cũng sẽ không bại một cách quá thảm hại.
Nhưng khi đối mặt với một nhân loại, lực lượng của hắn lại chẳng có tí tác dụng nào, điều này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Khác với Thần Linh bình thường, lực lượng mà hắn sở hữu không phải có mỗi thần lực, mà hắn sau khi sa đọa thì còn kết hợp thể bí pháp của hội Thần Loạn nữa, lấy thần lực Phá Giới tạo thành lực lượng đại khủng bố.
Nếu không phải thế thì hắn cũng không dám nói bản thân có thể đánh một trận với Thần Linh cấp Trọng Khải.
Nhưng lực lượng như thế lại không đánh bị thương được một người thiếu nữ, điều này khiến hắn thấy vô cùng sợ hãi.
Uyển Nhi đi ra từ trong bóng tối, cuối cùng nàng cũng nhìn về phía Họa Thần, nhưng ánh mắt ấy vẫn lạnh lùng như cũ, trông cứ như không có tiêu cự vậy.
Một bàn tay của nàng giơ lên, rồi vung về phía Họa Thần như cương đao vung nghiêng.
Sắc mặt của Họa Thần thay đổi kịch liệt, hai tay nắm mộc trượng, lấy mực nước ra chắn như thể đang ngăn cản một đao vô hình vậy.
Rắc!
Một kim quang chợt lóe lên ở trong không gian, mộc trượng của Họa Thần và cả người hắn đều bị chặt nghiêng thành hai nửa, đồng thời tranh vẽ trên tường kia cũng bị cắt thành hai nửa.
Đám người Cảnh Chân Đế trơ mắt nhìn Họa Thần bị chém giết, thân thể thì tan rã tiêu tán ở trong quang diễm màu vàng, cả đám khiếp sợ không nói lên lời.
Nhân vật khủng bố đã bảo vệ Tần quốc không biết bao nhiêu năm, lại bị cô gái trước mắt này một kích chém giết, sự chấn động ấy không tài nào hình dung nổi.
Đặc biệt là người biết lai lịch của Họa Thần như Cảnh Chân Đế thì sự khiếp sợ trong lòng càng mãnh liệt hơn, trong bí sử của Tần gia có ghi chép tỉ mỉ thế này.
Ban đầu liên quân của ba nước Triệu Ngụy Hàn đánh tới thành Ngọc Bích, khi thành sắp bị công phá thì ông già trong tranh khủng khiếp này nhấn một cái vào bức họa xa xa, đã giết chết nguyên soái của liên quân ở trong hư vô, phá giải nguy nan cho Tần quốc.
Còn có một lần, đại thân của Tần quốc làm phản, suýt nữa thì giết chết Hoàng đế Tần quốc tuổi còn ấu thơ, Hoàng thái hậu ôm Hoàng đế còn nhỏ trốn vào trong tổ miếu, quỳ cầu tổ tiên phù hộ.
Rất nhiều cường giả của phản thần vây giết ở trước tổ miếu, trong đó có không ít người là cường giả kinh thế, Tần quốc rơi vào nguy cơ thay đổi triều đại.
Lại là này vị ông già trong tranh ra tay, hắn vung một trượng trong lúc vẽ, hơn mười cường giả khủng bố bị giết chết ngay tại chỗ, hắn đảo ngược Càn Khôn, bảo vệ truyền thừa huyết mạch của Tần thị.
Một kẻ giống như Thần Minh như thế, giờ lại bị thiếu nữ một kích chém giết, sao Cảnh Chân Đế không thấy khiếp sợ cho được.
“Lui, mau lui ra khỏi tổ miếu.” Bây giờ Cảnh Chân Đế cũng chẳng quan †âm được gì nhiều nữa, hắn ra lệnh cho mọi người mau chóng rút khỏi tổ miếu. Hiện giờ đã không phải lúc bận tâm tới sau đó Tần quốc sẽ bị tổn thất thế nào nữa rồi, mà vấn đề bây giờ là có thể giữ được cái mạng hay không.
Hàn Sâm nhanh chóng rút đi, Uyển Nhi một kích xóa bỏ thần uy của Họa Thần, Hàn Sâm biết bản thân hắn không làm được như thế. Sau khi Uyển Nhi của hai vũ trụ hợp thể thì thực lực đã mạnh tới không tưởng tượng nổi rồi.
Thậm chí Hàn Sâm còn nghi ngờ, dù Chủ của Thần điện có dốc hết sức để đánh một trận với nàng thì chưa chắc đã thắng được.
Hoàng tộc đại thần ở bên ngoài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy các tế sư và thị giả che chở Cảnh Chân Đế có sắc mặt khó coi chạy ra khỏi tổ miếu.
“Mở ra kết giới của tổ miếu.” Cảnh Chân Đế lâm nguy không loạn, phát ra ra lệnh.
Chỉ thấy quang mang ở bốn phía của tổ miếu lóe lên, hàng loạt quang ảnh dị thú hiện ra. Những quang ảnh dị thú đó nhìn như Long mà không phải Long, tổng cộng có hơn chín con. Chín con dị thú đó đầu đuôi nối liền nhau, tạo thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, bao bọc cả tổ miếu vào trong đó.
Rắc!
Chỉ thấy một đường kim quang hiện lên, chém xuống như đao thiên phạt, quang tráo do chín quang ảnh dị thú đó tạo thành đã vỡ nát chỉ trong nháy mắt. Mà kim quang đó cũng không ngừng lại, điên cuồng chém vọt về phía trước, chém tinh cầu nhân tạo ra một thung lũng hầm khủng bố, rồi vẫn vọt vào hư không, vẫn xông vào hư không, sau đó chém vào chủ thành của thành Ngọc Bích, chém ra một lỗ hổng cực kỳ lớn.
Cả thành Ngọc Bích đều bị nhát chém này kinh động, may trên tinh cầu nhân tạo đều là đại thần tới tế bái, không có người dân bình thường, nếu không thì e là một kích này sẽ gây ra thương vong vô số.
Những cường giả khủng bố của hoàng cung đại nội đã bảo vệ Cảnh Chân Đế và đưa hắn thoát khỏi tinh cầu tổ miếu, Hàn Sâm cũng kéo Bảo Nhi nhanh chóng bỏ chạy, hiện giờ hắn rất chắc chắn, quả nhiên Uyển Nhi chẳng nhớ gì cả, đã hoàn toàn biến thành thiếu nữ tóc vàng vô tình, đã thế còn không có thứ gì áp chế được nàng nữa.
Ngay cả thể Thần Linh siêu cấp cũng bị áp chế triệt để, Hàn Sâm thật sự không nghĩ ra được cách nào để áp chế Uyển Nhi tóc vàng nữa.
Mới vừa bay ra ngoài không được bao xa thì sắc mặt của Hàn Sâm trở nên khó coi vô cùng. Uyển Nhi không đuổi theo Cảnh Chân Đế, và rồi chẳng biết nàng đã xuất hiện ở sau lưng hắn, cách hắn một đoạn không xa từ khi nào.
“Ôi vãi, tình huống gì đây?” Hàn Sâm run rẩy trong lòng, còn tâm trí đâu mà ngụy trang nữa, thấy không có ai chú ý tới hắn thì hắn triệu hồi Thiên Thần quan ra luôn, lợi dụng Thiên Thần quan dẫn theo Bảo Nhi cùng truyền tống vào bên trong miếu Thần Tài.
Miếu Thần Tài nằm ở tinh vực Kim Tinh phía xa xa, cách thành Ngọc Bích rất nhiều tinh vực, nên chắc là Uyển Nhi sẽ không đuổi tới dễ dàng vậy đâu.
Nhưng mà Hàn Sâm mới vừa tiến vào miếu Thần Tài, thì đã thấy bóng dáng của Uyển Nhi xuất hiện ở trước miếu Thần Tài rồi.
“Chắc không xui xẻo tới vậy đâu nhỉ?” Mặt của Hàn Sâm đen như đáy nồi.
“Kẻ vô tri phương nào lại dám tự tiện xông vào miếu Thần Tài đấy.” Hoàng Hậu Chặt Đầu hiện thân ở trước miếu Thần Tài, trong tay nàng kéo đoạn đầu đài, quát lớn Uyển Nhi.
“Hoàng Hậu Chặt Đầu, ngươi vào đi.” Trên trán Hàn Sâm đổ mồ hôi lạnh, Hoàng Hậu Chặt Đầu đương nhiên là mạnh, nhưng ở trước mặt Uyển Nhi thì năng lực của nàng chẳng là cái thá gì.
Hàn Sâm sợ nàng bị Uyển Nhi một kích hủy diệt luôn, biết đâu chừng tới lúc đó thần cơ cũng không thể làm nàng phục sinh được.
Đáng tiếc Hàn Sâm nói ra hơi chậm, Uyển Nhi đã vung tay lên rồi, vẫn là chiêu trảm kích đây đơn giản.
Nhoáng cái quang diễm màu vàng đã sắp chém tới trước mặt Hoàng Hậu Chặt Đầu, Hàn Sâm muốn ra tay giúp thì cũng không kịp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận