Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 233: Xạ Thủ Trời Sinh

Tần Huyên cũng chọn xem kiểm tra của Hàn Sâm, Dương Mạn Lệ là thuộc hạ của cô, cũng là chị em thân thiết của cô, Tần Huyên biết rõ thực lực Dương Mạn Lệ, căn bản không cần phải xem.
Hiện tại cô chỉ muốn biết, Hàn Sâm có thể cho cô chút kinh hỉ hay không.
Tần Huyên đã phân tích và nghiên cứu Hàn Sâm rất cẩn thận, năng lực thật sự của người này luôn ẩn giấu rất sâu, khiến cô có chút giật mình.
Bối cảnh gia đình rất đơn giản, không có vấn đề gì, nhưng dựa vào bối cảnh gia đình như vậy, có thể đạt được đến trình độ hiện tại, cũng khiến Tần Huyên có chút giật mình.
Người trong Cương Giáp Tí Hộ Sở đều cho rằng là Hàn Sâm ôm bắp đùi cô, còn cô cũng cho Hàn Sâm không ít chỗ tốt, nhưng chỉ có Tần Huyên biết rõ, tất cả đều do Hàn Sâm dựa vào năng lực của mình đoạt lấy, chứ không phải do cô ban cho.
Mặc dù cô cũng trợ giúp Hàn Sâm một chút, nhưng đó cũng là do Hàn Sâm dựa vào năng lực của mình lấy được, không phải cho không hắn.
Nếu như không phải Tần Huyên đã từng thôi miên qua Hàn Sâm, nên tin tưởng Hàn Sâm tuyệt đối, nếu không phải như thế cô đã nghi ngờ Hàn Sâm chính là Kim Tệ rồi.
- Tuy năng lực của Dương Mạn Lệ mạnh, nhưng mà tiểu phân đội cần giao thiệp với đủ mọi loại người, xét về phương diện này Hàn Sâm lại hơn Dương Mạn Lệ rất nhiều.
Tần Huyên nhịn không được nhẹ nhàng thở dài, cô ngồi trên vị trí này cũng không dễ dàng, một mặt phải thừa nhận áp lực từ phía trên, một mặt lại phải để ý tới những thuộc hạ này.
Nếu như có thể lựa chọn, Tần Huyên chỉ muốn làm một người quân nhân, chỉ cần chiến đấu mà không cần phải cân nhắc quá nhiều, nhưng đáng tiếc cô ngồi trên vị trí này, có một số trách nhiệm nhất định phải gánh chịu.
- Hi vọng hắn sẽ không khiến mình thất vọng.
Tần Huyên không muốn Hàn Sâm thua, bởi vì nếu như giao tiểu phân đội vào tay Dương Mạn Lệ, với tính cách của cô ấy có lẽ sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn. Tần Huyên cho rằng Hàn Sâm thích hợp để giải quyết những vấn đề này hơn.
Sau khi kiểm tra bắt đầu, lực chú ý Tần Huyên lập tức bị Hàn Sâm hấp dẫn, gần như không thể dời đi ánh mắt.
- CMN, Hàn Sâm muốn lên trời rồi!
Tô Tiểu Kiều nhịn không được kêu lên, con ngươi đều trợn lồi ra.
Y đã từng xem rất nhiều video về những người chưa tiến hóa qua cửa Rừng Rậm Ám Dạ Bạch Điểu trên Internet, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy người nào có thể chơi như Hàn Sâm.
Người bình thường khi làm kiểm tra trong Rừng Rậm Ám Dạ Bạch Điểu, dù có nhanh thế nào, cũng phải có lúc dừng lại, nhưng Tô Tiểu Kiều căn bản không nhìn thấy Hàn Sâm dừng lại, dù là tay bắn cung hay là bước chân của hắn, hoàn toàn nhìn không thấy dấu hiệu dừng lại.
Gần như là một bước một mũi tên, chỉ thấy từng mũi tên nhọn từ giây cung bay ra, vẽ ra từng tia sáng, chuẩn xác đâm xuyên qua thân thể từng con hắc điểu.
Những mũi tên đó giống như có gắn thêm mắt vậy, dù là hắc điểu trên trời bay tới hướng nào, mũi tên nhọn đều có thể chính xác bắn trúng thân thể của bọn nó.
Trong rừng rậm âm u chỉ có ánh sao như vậy, những mũi tên đó cũng không có mũi nào không trúng đích, cho dù hai loại hắc bạch điểu xen lẫn nhau, những mũi tên vẫn có thể vừa nhanh vừa chuẩn bắn trúng tới hắc điểu mà không hề trúng vào một con bạch điểu nào.
Bạch điểu và hắc điểu cùng lao ra từ sau cành cây, bạch điểu bay đi, còn hắc điểu lại bị một mũi tên hung hăng ghim lên cành cây.
Có những mũi tên, Tô Tiểu Kiều nhìn rõ ràng là bắn về một nơi trống không, hắn tưởng rằng Hàn Sâm sai lầm, nhưng đợi khi mũi tên bay đến, rồi đâm xuyên qua thân thể hắc điểu, Tô Tiểu Kiều mới giật mình, sau cành lá âm u lại có một con hắc điểu đang đứng ở đó.
Một tiễn xuyên tâm, một bước chân một con chim.
Tô Tiểu Kiều có cảm giác giống như mình đang xem một tràng giết chóc thống khoái, cảm giác này khiến máu trong thân thể y không kiềm chế được mà sôi trào, hận không thể cầm lấy cung tiễn nhảy vào trong rừng rậm, kéo cung bắn tên, bắn chết vô số chim đang bay.
- Quá bạo lực rồi…quá đẹp rồi…
Hai tay Tô Tiểu Kiều nắm chặt, xem hình ảnh trong không gian mô phỏng kia, y có thể cảm nhận được vẻ đẹp của một cuộc giết chóc bạo lực hoa mỹ không có gì sánh kịp.
Trên mặt Tần Huyên tràn đầy vẻ khiếp sợ, cô có khả năng nhìn qua và xem hiểu, đương nhiên chấn động nhiều hơn Tô Tiểu Kiều nhiều.
Tuy Tần Huyên không am hiểu về bắn cung, nhưng nhãn lực của cô lại hơn Tô Tiểu Kiều nhiều lắm, cô có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết mà Tô Tiểu Kiều không chú ý đến.
Ánh mắt Hàn Sâm gần như chỉ khẽ quét qua, sau đó bắt đầu bắn tên, mà từ khi bắt đầu đến giờ, Tần Huyên không nhìn thấy một mũi tên sai lầm nào.
Không ngộ thương bất cứ một con bạch điểu nào, không hề lãng phí bất kỳ một mũi tên nào, cho dù là hắc điểu đứng im bất động sau tán lá cây, cũng sẽ bị bắn chết, có rất nhiều hắc điểu bị như vậy, ngay cả Tần Huyên cũng phải đợi đến khi Hàn Sâm bắn ra mũi tên ra, mới theo phương hướng mũi tên nhìn qua rồi phát hiện.
Mà trong đám hắc điểu có cả bạch điểu xen lẫn cùng bay lượn, trong rừng rậm u ám lộ ra vẻ hỗn độn khó có thể bắt được quỹ tích.
Thế nhưng cho dù như thế, mũi tên của Hàn Sâm vẫn có thể chính xác bắn xuyên qua mỗi một con hắc điểu, tránh đi bạch điểu.
Rất nhiều mũi tên, khi bắn ra rõ ràng chậm một chút, hơn nữa phương hướng bắn ra cũng không phải là vị trí của hắc điểu.
Nhưng khi mũi tên bay qua, lại có một con hắc điểu đúng lúc bay qua chỗ đó, trực tiếp bị mũi tên bắn thủng thân thể.
Lần một lần hai thì chỉ là trùng hợp, nhưng Tần Huyên lại nhìn thấy rất nhiều lần tình huống như vậy, hơn nữa còn không ngừng xảy ra, vậy thì đây tuyệt đối không đơn giản là trùng hợp.
- Năng lực dự đoán thật đáng sợ, nhãn lực thật lợi hại, thuật bắn cung cũng quá mạnh.
Tần Huyên không thể không thừa nhận, Hàn Sâm đúng là một xạ thủ trời sinh, một xạ thủ tạo cho người khác cảm giác khiếp sợ.
Thuật bắn cung của Hàn Sâm không phải chỉ đơn giản chữ chuẩn để hình dung, trong đó còn bao hàm năng lực dự đoán và tâm lý phán đoán, tất cả gộp lại đã vượt khỏi phạm vi tinh chuẩn đơn thuần.
Nếu như muốn để Tần Huyên dùng một câu để hình dung thuật bắn cung của Hàn Sâm, như vậy cô sẽ dùng câu “Đây là một người dùng đầu óc để bắn tên ” để so sánh.
Bắn tên chính xác có thể luyện, lực lượng cũng có thể luyện, nhưng chỉ có đầu óc, nếu như bản thân mình không tỉnh không thông suốt, như vậy thì dù luyện thế nào cũng vô dụng.
Từng tia sáng bay vụt qua trong rừng rậm u ám, từng con hắc điểu bị bắn ghim vào cành cây, không một chút sai lầm, bước chân của Hàn Sâm cũng không dừng lại.
- Không thể nào…
Tô Tiểu Kiều nhìn thấy cửa ra của rừng rậm đã rất gần, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng.
Y không thấy Hàn Sâm bắn nhầm, nhưng y không biết Hàn Sâm có bắn lọt hay không, nếu như không bắn lọt, như vậy cứ theo tình hình này, khi Hàn Sâm đi đến cuối, có lẽ sẽ đạt được đánh giá cấp S trong truyền thuyết kia.
Lúc này ngay cả Tần Huyên cũng bắt đầu có chút khẩn trương lên, Dương Mạn Lệ tuy mạnh, cũng chỉ có thể đạt được đánh giá cấp A, nếu như Hàn Sâm có thể lấy được đánh giá cấp S, như vậy không thể nghi ngờ là Dương Mạn Lệ thua rồi.
Mà đây cũng là kết quả mà Tần Huyên muốn nhìn thấy, dù sao người lãnh đạo của một đoàn đội, nếu như không có uy tín tuyệt đối, như vậy đoàn đội này cuối cùng sẽ xuất hiện tai hoạ ngầm.
Mà có thể thắng được Dương Mạn Lệ trên phương diện bắn cung mà cô ấy am hiểu nhất, việc này đủ khiến Hàn Sâm lập được uy tín tuyệt đối, ít nhất Dương Mạn Lệ sẽ không tiếp tục nghi ngờ năng lực của Hàn Sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận