Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3150. Phiên phức của Tần Bạch.

“Tại sao ngươi phải thoát khỏi hội Thần Loạn?” Hàn Sâm hơi ngoài ý muốn mà hỏi.
“Mặc dù trong truyền thuyết, hội trưởng đại nhân chưa chết đi, thế nhưng lại chưa từng xuất hiện, hiện tại hội Thần Loạn được cầm giữ trong tay một vị phó hội trưởng khác, mà ta vừa lúc có chút mâu thuẫn với hắn, cho nên…” Đại Thiên Ma còn chưa nói hết, nhưng ý đã rất rõ ràng.
“Vị phó hội trưởng kia là ai?” Hàn Sâm hỏi một câu.
“Ta không thể nói cho ngươi điều này, trừ khi ngươi thật sự biến thành tiểu tình nhân của ta” Đại Thiên Ma dán môi đỏ đến bên tai Hàn Sâm, thổ khí như lan, nói lời mê hoặc.
Hàn Sâm lại không hề bị lay động: “Ngươi đã trở mặt cùng hội Thần Loạn rồi, làm gì còn muốn bảo vệ bí mật thay bọn họ?”
Đại Thiên Ma quay người dựa vào trong lòng Hàn Sâm, nói: “Trong truyền thuyết, hội trưởng đại nhân còn trên đời. Mặc dù không biết là thật hay giả, thế nhưng lỡ có một ngày hắn trở về, ta cũng phải cho để lại mình một đường lui, không phải sao?”
“Đã như vậy, ngươi vẫn mau mau đi thôi. Ngươi ở lại nơi này, người của hội Thần Loạn mà đến, chẳng phải sẽ hiểu lầm ta và ngươi là đồng bọn sao?” Hàn Sâm ung dung thản nhiên, nói.
“Ngươi cũng biết tỷ tỷ ta gánh chịu nguy hiểm lớn đến mức nào vì ngươi đó.” Đại Thiên Ma u oán liếc nhìn Hàn Sâm rồi tiếp tục nói: “Ai bảo ngươi là tiểu tình nhân ta yêu nhất đâu? Dù thế nào tỷ tỷ cũng không thể nhìn ngươi bị người ta giết chết, cho nên nghĩ cho ngươi một biện pháp, không chỉ có thể để ngươi trốn được sự truy sát của hội Thần Loạn, hơn nữa còn có thể khiến sau này người của hội Thần Loạn không đến tìm ngươi gây chuyện nữa.”
“A, đó là biện pháp gì?” Hàn Sâm nhìn Đại Thiên Ma hỏi.
“Rất đơn giản, ngươi chỉ cần bái vào môn hạ của tỷ tỷ, tỷ tỷ đương nhiên sẽ che chở ngươi.” Đại Thiên Ma quyến rũ.
“Bái vào môn hạ của ngươi có ý gì?” Mặc dù Hàn Sâm đoán được là chuyện gì, nhưng vẫn cần xác nhận lại.
“Chính là giống những con người khác, được thần linh ban cho huyết mạch, tỷ tỷ cũng có thể cho ngươi huyết mạch Đại Thiên Ma” Đại Thiên Ma nghiêm mặt nói.
“Ngươi có thần miếu?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Đại Thiên Ma. “Đương nhiên.” Đại Thiên Ma trợn mắt nhìn Hàn Sâm.
“Thần miếu của ngươi từ đâu mà có? Ngươi là chủng gen, cho dù cắn nuốt huyết mạch thần linh, tiến hóa thành chủng gen thần linh, cũng không có khả năng có được thần miếu mà?” Hàn Sâm vô cùng nghỉ hoặc chuyện này.
Hoàng Hậu Chặt Đầu có được thần miếu đã khiến Hàn Sâm rất giật mình, không ngờ tới Đại Thiên Ma lại cũng có. Nếu như toàn bộ những †ên của hội Thần Loạn đều có thần miếu, vậy thì hơi kinh khủng rồi.
“Khó trách lúc trước hội Thần Loạn có thể chống lại thần linh.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Đại Thiên Ma mỉm cười: “Thần miếu của ta tự có chỗ xuất xứ, ngươi không cần phải để ý đến những điều này. Ngươi có muốn gia nhập môn hạ của ta hay không?”
“Đương nhiên… Không muốn…” Hàn Sâm cự tuyệt, đồng thời cũng đang suy tư trong lòng: “Xem ra Đại Thiên Ma cũng không biết chuyện †a có được miếu thần Tài, nhưng nàng lại biết ta giết Hoàng Hậu Chặt Đầu. Thời gian chênh lệch giữa lúc xảy ra hai chuyện này có hạn, sao nàng lại không biết miếu thần Tài?”
“Chờ mấy kẻ của hội Thần Loạn tìm tới cửa, đến lúc đó ngươi lại đến cầu ta, thì không đơn giản như vậy đâu.” Đại Thiên Ma nói, người đã dần dần biến mất, không thấy gì nữa.
Hàn Sâm còn muốn hỏi nàng chút chuyện liên quan tới hội Thần Loạn, thế nhưng Đại Thiên Ma đã không thấy.
Hàn Sâm vốn muốn đợi trận chiến Tiền Thần bắt đầu ở nơi này, thế nhưng lại có người tới đoàn Không Ky Cự Long, còn mang đến tin tức khẩn cấp của Tần Bạch.
Tần Bạch nói hắn gặp phải phiền toái lớn, để Hàn Sâm lập tức trở về giúp hắn, nếu không lần này hắn chết chắc rồi.
Người sứ giả kia không nói rõ ràng Tần Bạch rốt cuộc gặp phiền toái gì, chỉ nói Thái tử Tần Bạch để hắn cần phải mời Hàn Sâm mau chóng chạy về, nếu đi muộn, e là không kịp.
Mặc dù Hàn Sâm nghi hoặc, không biết Tân Bạch rốt cuộc gặp gỡ phiền toái gì, nhưng thấy Tần Bạch nói nghiêm trọng trên thư như vậy, đành phải đi suốt đêm về thành Ngọc Bích.
“Hàn Sâm, ngươi phải cứu ta, nếu không ta chết chắc rồi!” Thái tử Tần Bạch nhìn thấy Hàn Sâm, tựa như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, chạy như bay tới lôi kéo hắn, nói với vẻ mặt thống khổ, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
“Thái tử điện hạ, ngươi đừng có gấp, nói lại chuyện này cho rõ ràng, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Hàn Sâm đỡ Tần Bạch, hỏi.
Tần Bạch lộ vẻ mặt thống khổ, bất đắc dĩ, giấy giụa nói: “Giả thái phó trở về.”
“Giả thái phó là ai? Hắn trở về thì liên quan gì đến ngươi?” Hàn Sâm nghi hoặc mà hỏi thăm.
Tần Bạch kích động nói: “Giả thái phó chính là thái phó dạy võ đạo của †a. Trước đó hắn làm đại sứ đi sứ Tề quốc, đã nhiều năm không trở về. Hiện tại hắn trở về rồi, mà vừa về đã kiểm tra bài học của ta. Sau khi xem xong, hắn giận dữ, còn sắp xếp một môn kiếm thuật cho ta, hạn định ta phải học được trong vòng bảy ngày, nếu không sẽ phạt ta thật nặng…”
Hàn Sâm nghe mà trợn mắt hốc mồm, Thái tử hoàn khố vô pháp vô thiên này lại còn sẽ sợ một người đến như vậy, thật làm Hàn Sâm hơi †ò mò, Giả thái phó kia rốt cuộc là nhân vật ra sao.
Mà Tần Bạch lại để hắn đi suốt đêm trở về bởi vì một chút chuyện nhỏ như thế, không biết có thể kịp tham gia trận chiến Tiền Thần hay không, cũng khiến hắn dở khóc dở cười.
“Ngươi là đương kim Thái tử, cho dù ngươi không luyện được, Giả thái phó kia thật sự có thể làm gì ngươi được sao?” Hàn Sâm cũng lười mắng Tần Bạch, suy nghĩ rồi nói.
Tần Bạch lập tức gấp gáp: “Ngươi không biết, Giả thái phó là bạn thân của phụ hoàng ta, làm người máu lạnh vô tình nhất. Đừng nói là ta, nghe nói trước kia đến cả phụ hoàng cũng bị hắn đánh rồi, càng ra sức nặng tay với ta. Trước kia có một lần ta không làm tốt bài tập, hắn đánh ta một trận hung ác, đánh đến cái mông ta không thể dính giường vài ngày sau đó, chỉ có thể nằm sấp ngủ. Sau này hắn đi sứ Tề quốc, một lần này đi thật nhiều năm, ta còn tưởng rằng hắn không về được… Ai biết…”
Nói đến đây, Tần Bạch lộ vẻ mặt đau đến không muốn sống, có thể thấy được hắn e ngại vị Giả thái phó này dường nào.
“Như vậy, Giả thái phó để ngươi luyện kiếm thuật gì vậy?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
Tần Bạch lấy ra một bản quyền phổ đưa cho Hàn Sâm, sau đó nói: “Hắn để ta luyện cái môn “Ba Lan Kiếm Pháp’ này. Kiếm pháp cần hợp thể với chủng gen hệ Thủy mới có thể tu luyện. Giả thái phó còn cho ta một con chủng gen hệ Thủy cấp Thần, Cửu Trọng Lãng Ngư, để ta quen thuộc, nắm giữ hợp thể cùng Cửu Trọng Lãng Ngư để trong bảy ngày, đồng thời sử dụng ra Ba Lan Kiếm Pháp… Vậy không phải muốn mạng của ta sao? Hợp thể cùng chủng gen cấp Thần vốn đã không dễ khống chế, còn muốn ta luyện thành Ba Lan Kiếm Pháp trong bảy ngày. Việc này căn bản không có khả năng… Ta hoài nghỉ… Giả thái phó căn bản mượn cớ đánh ta một trận…”
“Hàn Sâm, ngươi xấu nhất, nhất định có biện pháp, nhanh nghĩ biện pháp cứu ta đi. Ta không muốn bị Giả thái phó đập nát mông!” Tần Bạch lôi kéo Hàn Sâm, năn nỉ.
Hàn Sâm cười, nói: “Để một đứa bé như ngươi khống chế chủng gen cấp Thần vốn hơi khó xử, huống hồ còn muốn ngươi luyện thành Ba Lan Kiếm Pháp trong vòng bảy ngày. Đây vốn là chuyện không thể

nào. “Đúng vậy.” Tần Bạch liên tục gật đầu. “Thế nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng, ta có một phương pháp, có thể để ngươi nhanh chóng thuần thục khống chế Cửu Trọng Lãng Ngư trong vòng bảy ngày, hơn nữa còn có thể luyện thành Ba Lan Kiếm Pháp.” Hàn Sâm nói rất bình tĩnh. “Thật ư? Biện pháp gì? Có khó không? Nếu quá khó, ta có thể không làm được.” Tần Bạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà hỏi. “Đương nhiên là thật, mà không khó chút nào, ngươi chỉ cần biết chơi, thì nhất định có thể làm được.” Hàn Sâm cười tủm tỉm, nói. “Chơi, ta giỏi nhất, Hàn Sâm ngươi mau nói phải chơi thế nào?” Tần Bạch nghe, lập tức vui mừng quá đỗi. “Khụ khụ, Thái tử điện hạ, ta giới thiệu cho ngươi. Đây là con gái của †a, Hàn Bảo Nhi.” Hàn Sâm cười tủm tỉm, giới thiệu Bảo Nhi cho Tần Bạch.
Hết chương 3150.
Bạn cần đăng nhập để bình luận