Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 460: Tí Hộ Sở Không Bình Thường

Đã có một người dẫn đầu, rất nhanh liền có thêm nhiều người hơn đứng dậy, nhao nhao giải trừ hợp đồng, rời khỏi Quân Đoàn Nữ Thần.
Không có mấy người cho rằng Hàn Sâm thật sự có thể đánh hạ Tí Hộ Sở Dị Linh, chưa nói đến ở bên trong Tí Hộ Sở Dị Linh có đông đảo sinh vật biến dị, chỉ là quý tộc Dị Linh có được năng lực bất tử bất diệt, đây đã là một phiền phức rất lớn.
Trước khi phá hủy được Linh Hồn Chi Thạch, Dị Linh ở trong Tí Hộ Sở cơ hồ là bất tử bất diệt, hơn nữa không biết có bao nhiêu con sinh vật biến dị và lượng lớn sinh vật nguyên thủy, Quân Đoàn Nữ Thần tổng cộng cũng chỉ có một hai trăm người, phần lớn gen nguyên thủy còn thiếu rất nhiều, một chọi một với sinh vật nguyên thủy đều chưa chắc có thể thắng, huống chi là đi đánh Tí Hộ Sở Dị Linh.
Nguyên bản Quân Đoàn Nữ Thần có gần hai trăm người, chỉ chốc lát sau đã đi hơn phân nửa, chỉ còn lại hai ba mươi người người không đi.
Hàn Sâm cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật không ngờ vậy mà sẽ có nhiều người rời đi như vậy, quét mắt qua một cái, đại bộ phận người lưu lại đều là thanh niên giống như Hứa Du, chỉ có số ít mấy người có tuổi tác tương đối lớn.
Càng khiến cho Hàn Sâm ngoài ý muốn là, trung niên lúc trước châm chọc qua Hàn Sâm lúc hắn mới tới vẫn ở lại trong đội ngũ, cũng không có giải trừ hợp đồng rời đoàn.
Hàn Sâm còn nhớ tên của anh ta là Trịnh Quốc Hùng, hai mươi năm trước lấy thần gen đại viên mãn đi tới không gian thứ hai, nhưng mà không nghĩ tới vậy mà gặp phải loại địa phương này, hai mươi năm không có thành tựu gì, thẳng đến sau khi Hàn Sâm thành lập Quân Đoàn Nữ Thần, mới yên lặng gia nhập quân đoàn, trong khoảng thời gian này cũng không có biểu hiện gì quá hơn người.
- Đại ca, chúng ta phải đi đánh Tí Hộ Sở Dị Linh thật sao?
Chu Đình cũng không rời đi, đánh giá hai, ba mươi người còn lại, nhỏ giọng hỏi Hàn Sâm.
- Đương nhiên, tôi đã nói ngày mai lên đường đi đánh Tí Hộ Sở Dị Linh, chính là ngày mai đi, mọi người đều trở về chuẩn bị một chút đi, sáu rưỡi sáng ngày mai tập hợp ở chỗ này.
Hàn Sâm lại thông báo cho những người kia tán đi.
Sở dĩ hắn không lập tức xuất phát mà phải chờ tới ngày mai, chính là khảo nghiệm hai mươi mấy người còn lại này, hiện tại đi liền, có lẽ bọn họ chỉ xuất phát từ nhiệt huyết nhất thời, nếu để cho bọn họ cân nhắc một đêm, bọn họ vẫn còn dám đi, vậy những người này thật sự là người có thể trọng dụng.
Những người kia làm sao biết, Hàn Sâm căn bản không để ý có bao nhiêu người đi, chỉ cần có hắn và Linh, hai người liền có thể đánh xuống Tí Hộ Sở Dị Linh, mang những người này đi qua, chẳng qua là vì tuyển chọn một ít nhân tài hữu dụng mà thôi, dù sao thì sau khi đánh hạ Tí Hộ Sở Dị Linh cũng cần có nhân thủ đi kinh doanh.
- Thật sự muốn dẫn những người này đi đánh Tí Hộ Sở Dị Linh?
Sau khi mọi người giải tán, Dương Mạn Lệ mới lộ ra vẻ nghiêm túc hỏi Hàn Sâm.
- Như thế nào? Cô cũng nghĩ rằng tôi không hạ được Tí Hộ Sở Dị Linh?
Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Dương Mạn Lệ.
- Dùng thực lực mà nói thì quả thật là rất khó.
Dương Mạn Lệ cũng không phải là một cô gái để người khác ảnh hưởng tới phán đoán của chính mình, trả lời cũng rất thành thật.
- Vậy cô có đi hay không?
Hàn Sâm tiếp tục hỏi.
- Đi.
Dương Mạn Lệ khẳng định trả lời.
- Vậy trở về chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai xuất phát.
Hàn Sâm cười một cái nói.
Sáng sớm hôm sau, người đến tập hợp đã ít đi bảy tám người, cuối cùng cộng cả Dương Mạn Lệ, Thanh thúc cùng Chu Đình, cũng mới vừa vặn gom góp đủ hai mươi người.
- Xuất phát.
Hàn Sâm cũng không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho mọi người cùng một chỗ xuất phát hướng về Tí Hộ Sở Dị Linh ở trên núi tuyết.
Lúc bọn Hàn Sâm rời đi, có rất nhiều người đều đứng ở bên cạnh nhìn, bọn họ đều cảm thấy Hàn Sâm bị điên rồi, mang theo vài người như vậy đi đánh Tí Hộ Sở Dị Linh, chuyện này có khác gì đi chịu chết đâu?
Mặc dù trong đội ngũ của Hàn Sâm có Thanh thúc mạnh nhất ở đây, nhưng mà Thanh thúc có mạnh đi nữa, cũng chỉ có thể ứng phó với một con sinh vật biến dị.
Cho dù Hàn Sâm cũng có năng lực đối phó với một hai con sinh vật biến dị, nhưng những người còn lại có thể làm cái gì? Trên cơ bản đều là một ít thanh thiếu niên mới đến Tí Hộ Sở không được bao lâu, phần lớn đều là Tiến Hóa Giả biến dị, chỉ có một hai người là Tiến Hóa Giả thần huyết, thậm chí còn có ba người trẻ tuổi là Tiến Hóa Giả nguyên thủy.
Hai mươi người như vậy, nói bọn họ có thể đánh hạ Tí Hộ Sở quý tộc Dị Linh, cơ hồ là không ai tin tưởng, đều cho rằng bọn họ bị điên rồi.
Nhìn những thanh niên đi theo Hàn Sâm xuất phát, trong mắt rất nhiều người thậm chí đều lộ ra vẻ thuơng hại.
Đương nhiên, càng nhiều người lại có chút hả hê nhìn bọn họ rời đi, thậm chí thầm nghĩ trong lòng:
- Tên Hàn Sâm kia có xuất thân tốt, liền Ninh gia của tập đoàn Tinh Vũ đều cho hắn mặt mũi, lại cuồng vọng tự đại, chết ở Tí Hộ Sở Dị Linh cũng là đáng đời, chỉ đáng thương người tốt như Thanh thúc và những người trẻ tuổi kia.
Có người càng xấu xa hơn một chút, thậm chí còn hi vọng Hàn Sâm chết ở đó, mà Dương Mạn Lệ cùng Linh có thể còn sống trở về, đến lúc đó bọn họ liền có cơ hội rồi.
Hơn hai mươi người bọn Hàn Sâm, dưới tuyết bay đầy trời xuất phát tiến về Tí Hộ Sở Dị Linh, rất nhanh đã biến mất ở bên trong cánh đồng tuyết rộng mênh mông, rất nhiều người đều cho rằng bọn họ đi chuyến này tám chín phần mười chết chắc rồi.
Kỳ thật dù là những thanh niên ở trong đội ngũ, cũng có rất nhiều người không quá lạc quan đối với trận chiến này, chỉ là bọn họ càng có bốc đồng, càng hy vọng được vật lộn đọ sức, có lẽ sẽ có thể đánh ra một được cái tương lai tươi sáng.
Nhưng mà dù vậy, trong lòng của bọn họ vẫn thấp thỏm không yên, dù sao chỗ đó cũng là Tí Hộ Sở quý tộc Dị Linh, bọn họ liền Tí Hộ Sở thị giả và Tí Hộ Sở kỵ sĩ đều chưa từng đi, lần đầu tiên đã phải công chiến Tí Hộ Sở quý tộc, trong lòng khẩn trương là điều không thể tránh khỏi.
Tới càng gần núi tuyết, tất cả mọi người liền càng thêm khẩn trương, mà ngay cả vẻ mặt của Thanh thúc đều trở nên rất nghiêm túc.
Thanh thúc biết Hàn Sâm tuyệt đối không phải là một người ngu dốt, nhưng mà theo ông ta, thực lực của bọn họ cũng không đủ để đánh hạ Tí Hộ Sở Dị Linh, nếu như Hàn Sâm không có thêm những chuẩn bị khác, lần này bọn họ thật sự sẽ đối mặt với hung hiểm, dùng cửu tử nhất sinh để hình dung cũng không đủ.
Thế nhưng mà từ tín nhiệm không hiểu đối với ba chữ Hàn Kính Chi kia, Thanh thúc cũng không có ý định rời khỏi.
- Lạnh không?
Bên trong tuyết rơi đầy trời, hai tay Hàn Sâm nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Linh, đưa lên trên miệng mình, dùng hơi ấm thổi phù phù lên đôi tay nhỏ bé của cô.
- Không lạnh.
Linh lại chỉ bình tĩnh lắc đầu.
Lúc này Hàn Sâm mới nhớ tới, tố chất thân thể của Linh còn mạnh hơn hắn không ít, sao có thể để ý tới chút rét lạnh như thế.
- Phía trước chính là Tí Hộ Sở Dị Linh rồi, chúng ta thật sự phải đi lên sao?
Chu Đình nhìn núi tuyết đã gần ngay trước mắt, không nhịn được lại hỏi một lần.
- Đương nhiên.
Hàn Sâm trực tiếp điều động tọa kỵ Kim Mao Hống, là người đầu tiên bước lên núi tuyết.
Những người khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đều đi theo sau Hàn Sâm lên trên núi tuyết, rất nhiều người đều khẩn trương tới mức thân thể cứng ngắc, trên mặt đã không có biểu lộ gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Tí Hộ Sở Dị Linh giống như là lâu đài cổ ở trên núi tuyết kia.
Tí Hộ Sở Dị Linh rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh tuyết rơi, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh tới mức đáng sợ, giống như đây chỉ là một tòa lâu đài cổ không có sự sống.
Thanh thúc, Chu Đình cùng Dương Mạn Lệ cũng không nhịn được nhíu mày, chuyện này hiển nhiên là vô cùng không bình thường, bọn họ sớm nên bị dị sinh vật cùng Dị Linh phát hiện mới đúng, nhưng mà Tí Hộ Sở Dị Linh kia một chút động tĩnh cũng không có, cửa lớn mở rộng ra, nhưng lại không có một con dị sinh vật nào lao tới, chuyện này thật sự là quá không bình thường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận