Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 256: Năm Phát Liên Tục

Phùng Cửu Luân nâng Phương Văn Định lên như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, trình độ của Phương Văn Định xác thực là rất mạnh, không hổ có xuất thân thế gia bắn cung, các phương diện biểu hiện đều rất ưu tú.
Bất kể là phương diện thuật bắn cung hay là chỉ huy chiến thuật, đều làm tương đối xuất sắc, bên trong cuộc thi giữa các trường quân đội cũng có thể xem như có trình độ nhất lưu rồi.
Nếu như không phải gặp trúng Hàn Sâm, đổi một đội ngũ trên trung đẳng khác, chỉ sợ thực sự không phải đối thủ của y.
- Chúng ta chiếm cứ cao điểm trước, sau đó lại tìm cơ hội phản kích.
Hứa Thiên Hào với tư cách là đội trưởng chỉ huy nói.
- Đội trưởng, tôi cảm thấy không cần phải thế, liền chính diện đối kháng với bọn họ, lấy thực lực của chúng ta sao phải sợ bọn họ?
Trương Dương lại mở miệng nói.
Lữ Mông cũng mở miệng nói:
- Thời gian chúng ta cùng luyện tập quá ngắn, luận phối hợp trận địa chiến, thế nào cũng không so được với người của Tư Mạn, không bằng tiến lên đánh cược một lần, chỉ cần biến thành đối chiến xạ kích gần người, dùng tiêu chuẩn của lão tam, một người cũng dư sức giải quyết bọn họ.
- Hàn Sâm, cậu nói thế nào?
Hứa Thiên Hào nhìn về phía Hàn Sâm hỏi.
- Tư Mạn mà thôi, như thế nào cũng thắng.
Hàn Sâm cười nói.
Nghe Hàn Sâm nói như thế nào đều là thắng, lão Thạch lập tức phấn chấn:
- Vậy còn chờ gì nữa, thoải mái giết qua đi.
- Vậy thì giết đi qua.
Hai năm qua Hứa Thiên Hào ở trong đội cũng đã khó chịu tới không nhịn được, đều bị người đè lên đánh, đám người mới bọn Hàn Sâm đã nói như vậy, anh ta liền cắn răng ra lệnh.
Năm người mượn chướng ngại vật yểm hộ, hướng về khu vực của đối phương gấp rút chạy tới, không có ý định chiếm cứ vị trí có lợi cho việc xạ kích.
- Ha ha, Hắc Ưng toàn quân xuất kích, đây căn bản không để Tư Mạn vào mắt.
- Bá khí.
- Xông lên như vậy có phải có chút nguy hiểm hay không?
- Có nguy hiểm gì, chỉ dựa vào tiêu chuẩn kia của Tư Mạn, Hàn Sâm không cần phải sợ, hoàn toàn có thể trực tiếp áp chế, dù gì thì Hàn Sâm cũng là đối thủ mà Kinh Cực Vụ đã chọn trước.
- Không tệ không tệ, tôi thích phong cách này.
Mắt thấy toàn bộ năm người Hắc Ưng xuất kích, cảm xúc của người xem lập tức bị dẫn dắt, quyết đấu bắn cung đẹp mắt nhất không thể nghi ngờ là chính diện đối chiến, trận địa chiến cũng không có gì hay cả.
Nguyên bản Phùng Cửu Luân còn có chút lo lắng Phương Văn Định không thắng được, lúc này vậy mà nhìn thấy năm người của Hắc Ưng cùng nhau xuất kích, lập tức liền trở nên vui vẻ, cười tủm tỉm nói:
- Xem ra tôi vẫn còn đánh giá cao thực lực của Hắc Ưng, thực lực cá nhân không ra gì thì cũng thôi đi, trình độ chiến thuật cũng thô ráp như vậy, vậy mà năm người cùng nhau xuất kích, căn bản không có trận thức cùng yểm hộ gì cả, đều đang làm xằng làm bậy. Hơn nữa nếu như muốn đột kích, chọn Phục Hợp Cung cường độ cao như vậy làm gì? Có lẽ nên chọn trường cung cường độ thấp có tính linh hoạt cao mới đúng, xem ra là Tư Mạn sẽ thắng đơn giản hơn tôi dự đoán.
Văn Tú Tú xem hình ảnh trận đấu, cũng không nhịn được hơi nhíu mày, theo tri thức mà cô có được gần đây, có mấy lời của Phùng Cửu Luân vẫn rất có đạo lý.
Bọn Hàn Sâm xuất kích, thoạt nhìn quá lỗ mãng, bình thường nếu muốn tới gần địch nhân, đều cần phải mượn chướng ngại vật cùng trận hình từ từ tiến lên, dưới sự yểm hộ của đồng đội, chậm rãi chiếm cứ vị trí có lợi.
Thế nhưng mà như năm người bọn Hàn Sâm lại cùng một chỗ xông về phía trước, rất dễ dàng bị địch nhân trốn ở phía sau chướng ngại vật bắn lén.
Duy nhất có thể hy vọng thắng lợi, chính là hỏa lực của bọn họ có thể ngăn chặn trường quân đội Tư Mạn, để cho đối thủ không có cơ hội bắn lén.
Thế nhưng mà mặc dù là năm chọi năm, nhưng mà chủ động xuất kích vốn ở thể yếu, muốn áp chế hỏa lực của đối phương, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Huống chi trận hình của năm người bọn Hàn Sâm thoạt nhìn có chút rối loạn, cũng bất lợi cho việc áp chế hỏa lực của đối phương.
Phương Văn Định nhìn thấy năm người bọn Hàn Sâm đều đang nhanh chóng lao đến, âm thầm cười lạnh một tiếng, phát ra một mệnh lệnh với các đội viên:
- Bảo trì ẩn hình, toàn bộ đội viên chiếm cứ vị trí có lợi cho xạ kích, chờ lệnh của tôi.
- Đội trưởng, bọn họ đã tiến vào khu vực hỏa lực của tôi, nên xạ kích chưa?
Đội viên nắm giữ Phục Hợp Cung 14.0 hỏi thăm Phương Văn Định.
- Tạm thời đừng bắn, chờ bọn họ đến khu vực cây đổ đó, sẽ cùng nhau tiến hành hỏa lực phủ đầu.
Phương Văn Định nhìn thoáng qua bọn Hàn Sâm, nghĩ một chút rồi nói ra.
Bọn Hàn Sâm không có dấu hiệu muốn dừng lại, mặc dù bây giờ có thể xạ kích bọn họ, nhưng cũng chỉ có một vài loại Phục Hợp Cung có khoảng cách xạ kích hữu hiệu, cung của những người khác đều bắn không tới.
Loại khoảng cách này một người xạ kích cũng không có tác dụng lớn, bọn Hàn Sâm vẫn còn xông lên, Phương Văn Định dứt khoát chờ cho bọn họ chạy tới.
Khu vực cây đổ như vậy, nhưng chỉ có một vài gốc cây có thể yểm hộ, là khu vực trống trải nhất trên cả đấu trường, đã ở trong phạm vi xạ kích của tất cả mọi người bọn Phương Văn Định, rất có lợi cho bọn họ.
Mắt thấy năm người bọn Hàn Sâm đã xông vào khu vực cây đổ, liền người xem cũng không khỏi lau mồ hôi lạnh thay bọn họ, tình cảnh bây giờ của bọn Hàn Sâm tương đối không ổn.
- Xem ra không quá năm phút đồng hồ, chiến đấu sẽ kết thúc.
Phùng Cửu Luân nhìn thấy bọn Hàn Sâm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp liền vọt vào khu vực cây đổ, con mắt đều cười tới híp lại.
Thế nhưng mà rất nhanh bộ dáng tươi cười của Phùng Cửu Luân liền cứng ở trên mặt, dần dần biến thành vô cùng khó coi.
Bọn Hàn Sâm đã đi vào trong phạm vi xạ kích của bọn Phương Văn Định, cũng có nghĩa là bọn họ cũng đã tiến vào trong phạm vi xạ kích của bọn Hàn Sâm.
Lúc Phương Văn Định ra lệnh một tiếng, muốn để cho tất cả đồng đội chuẩn bị đồng thời xạ kích bọn Hàn Sâm, đột nhiên phát hiện ra từng mũi tên nhọn bay tới, vậy mà toàn bộ đều bắn về phía vị trí bọn họ ẩn núp.
Mấy người đang muốn xạ kích, có hai người cho là mình ẩn núp rất tốt, không có khả năng bị người phát hiện, đã trực tiếp bị mũi tên bắn trúng, máy báo động vang lên, cứ như vậy đã trực tiếp bị loại.
Mặc dù Phương Văn Định cùng hai người khác phản ứng rất nhanh, rút về đằng sau chướng ngại vật, không bị tên bắn trúng, nhưng bởi vậy mà đã mất đi cơ hội xạ kích.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Hàn Sâm mới lập tức bắn liên tiếp năm mũi tên, trong chớp mắt tình cảnh trở nên có chút yên tĩnh.
Không ai nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, ngay sau đó, ở hiện trường đều vang lên tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm.
- CMN, thật sự là thần kỳ, làm sao cậu ta biết năm người Thánh Vũ nấp ở vị trí nào?
- Quá là nhanh, liên tục năm mũi tên quả thực nhìn đều không nhìn rõ ah.
- Mạnh, thật mạnh, khó trách lại được Kinh Cực Vụ xem như đối thủ, đây quả thực là ăn gian mở ra con mắt thượng đế.
- Quá hung tàn rồi, không hổ là hoàng đế, Hắc Bạch Quyền triệt để áp chế, thuật bắn cung cũng dữ dội tàn nhẫn giống như vậy.
- Vô địch.
Toàn bộ đấu trường rất lớn, cách xa nhau như vậy, nếu như đối thủ ẩn núp, có đôi khi rất khó phát hiện ra vị trí của đối thủ, nhưng mà năm mũi tên này của Hàn Sâm bắn ra thật sự quá thần kỳ, như là mọc ra con mắt thấy rõ nhất cử nhất động của năm người bọn Phương Văn Định, trực tiếp bắn ra năm mũi tên, phế đi hai người áp chế ba người, thoạt nhìn giống như là người lớn đang bắt nạt trẻ con vậy, hoàn toàn không ở cũng một đẳng cấp.
Trên thực tế chuyện này đối với Hàn Sâm cũng không khó, hắn vốn tinh thông đạo sát thủ, địa hình đấu trường lại cố định, biết rõ lúc bọn họ đến khu vực cây đổ, chính là cơ hội ra tay tốt nhất của bọn Phương Văn Định.
Cao thủ ám sát như Hàn Sâm, muốn đoán được vị trí ẩn núp của bọn họ có gì khó, đây căn bản chính là sở trường của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận