Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2272. Thu quả Ngân Bảo

“Không cần, ta tự có cách.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Bạch tiên sinh lắc đầu cười nói: “Quả Ngân Bảo kia không phải vật bình thường. Ngươi đã bị nó trấn áp, cho dù có được lực lượng của Huyết Kỳ Lân, cũng không có khả năng thoát khỏi.”
“Ngươi nhận ra vật này?” Hàn Sâm cau mày nói.
Bạch tiên sinh nhìn cây ăn quả ở một bên rồi nói: “Cây này tên là cây ăn quả Ngân Bảo, là một trong số cây ăn quả tam bảo, thực vật dị chủng cấp Thần Hóa. Trong truyền thuyết, cây ăn quả tam bảo vốn được trồng trong vườn hoa của Thánh Vực Chi Chủ, trong toàn bộ vũ trụ chỉ có ba cây đó mà thôi, không ngờ ở đây lại có một cây.”
Dừng một chút, Bạch tiên sinh lại nói tiếp: “Cây ăn quả tam bảo chia ra là cây ăn quả Đồng Bảo, cây ăn quả Ngân Bảo và cây ăn quả Kim Bảo, đều có tác dụng kỳ diệu khác nhau. Không nói đến hai loại khác, quả Ngân Bảo do cây ăn quả Ngân Bảo kết có tác dụng trấn hồn. Thật ra thứ nó trấn áp không phải thân thể của ngươi, mà là ý thức thần hồn của ngươi, hồn của ngươi bị nó cố định ở đó, lực lượng thân thể của ngươi có mạnh hơn cũng không tránh thoát được. Đừng nói là ngươi, cho dù cường giả Thần Hóa bị nó cố định, cũng không tránh thoát được giống như ngươi vậy.”
Nói đến đây, Bạch tiên sinh cười: “Đương nhiên, quả Ngân Bảo chỉ khi tiếp xúc thân thể mới có tác dụng. Cường giả Thần Hóa cũng sẽ không dễ dàng để quả Ngân Bảo dính vào thân thể.”
“Thứ này không thể ăn được?” Hàn Sâm hơi phiền muộn trong lòng, sớm biết như vậy, hắn sẽ không dùng tay để đón quả Ngân Bảo.
“Ăn?” Bạch tiên sinh dở khóc dở cười: “Trừ khi ngươi muốn trấn áp linh hồn của mình vĩnh cửu, nếu không tại sao phải ăn quả Ngân Bảo?”
Đoạn Tội cũng nở nụ cười: “Ngươi lại muốn ăn quả Ngân Bảo? Chỉ e ngươi là sinh vật đầu tiên trên đời này có loại suy nghĩ này.”
“Trái cây Đồng Bảo và trái cây Kim Bảo thì có ích lợi gì?” Hàn Sâm hỏi.
Hắn không hỏi vì hiếu kì, mà là vì đề phòng ngừa trường hợp nơi này có cây ăn quả Ngân Bảo, khó đảm bảo sẽ không có cây ăn quả Đồng Bảo và cây ăn quả Kim Bảo.
“Những thứ đó không quan trọng. Điều quan trọng là bây giờ ngươi bị quả Ngân Bảo trấn hồn, nếu không có sự trợ giúp của ta, thì chỉ có thể bị vây luôn ở chỗ này. Tất cả cung điện nơi này đều thông với nhau, Hồ Phi sớm muộn gì sẽ tìm tới nơi này, ngươi cảm thấy đến lúc đó nàng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Bạch tiên sinh cười nói: “Đưa phiến đã cho †a, chúng ta hợp tác, cùng thăm dò bảo tàng, ta chỉ muốn thêm một vật ngoài mức đã định, đồ vật còn lại thì chúng ta chia đều, thế nào?”
Thấy Bạch tiên sinh không muốn nói cho hắn trái cây Đồng Bảo và trái cây Kim Bảo có tác dụng gì, Hàn Sâm đành phải hỏi ngược lại: “Thứ ngươi muốn là gì?”
“Ta không thể nói cho ngươi điều này. Ta chỉ cần một quyền lựa chọn ngoài mức đã định. Trong số đồ vật chúng ta cùng có được, ta có quyền lợi lấy trước một vật, chuyện này không có tổn thất quá lớn đối với ngươi. Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc bị Hồ Phi tìm tới giết chết, không phải sao?” Bạch tiên sinh nói.
“Nếu ngươi chỉ muốn nói chút chuyện này, thì các ngươi có thể đi, chúng ta không cần thiết phải hợp tác.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Bạch tiên sinh hơi nhíu mày: “Ngươi thật sự cho rằng Hồ Phi sẽ không giết ngươi? Tộc Bách Biến Mị Hồ vui giận thất thường, có lẽ sẽ đối xử không tệ với ngươi trong chốc lát, nhưng đó tuyệt đối sẽ không trở thành lý do bọn họ không giết ngươi.”
“Ta đương nhiên biết, ta tự có cách của ta, không cần các ngươi lo lắng.” Hàn Sâm đã có dự tính trong lòng trước, nói.
Đoạn Tội muốn nói gì, lại bị Bạch tiên sinh khoát tay ngăn lại, Bạch tiên sinh nhìn Hàn Sâm cân nhắc nói: “Ta am hiểu thuật cấm chế và bói toán, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm ở đây, cũng có thể tìm được bảo tàng mà Thánh Vực Chi Chủ để lại với tốc độ nhanh nhất. Cho dù ngươi không sợ Hồ Phi, nhưng cứ luôn bị vây ở đây, thì sẽ không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Phi mang bảo tàng đi.”
“Muốn hợp tác cũng được, nhưng phiến đá nhất định phải ở trong tay †a, điều kiện giống như ngươi vừa nói. Chúng ta chia đều đồ tìm được, †a muốn được ưu tiên chọn một vật.” Hàn Sâm cười nói.
Bạch tiên sinh suy tính một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Được, ta đáp ứng điều kiện của ngươi.”
Hàn Sâm hơi ngẩn ra, không ngờ Bạch tiên sinh lại đáp ứng thẳn thắng như vậy, Đoạn Tội đứng một bên lại kinh sợ nói: “Bạch tiên sinh, sao có thể làm như vậy được?”
“Không có gì là không thể, không có phiến đá, chúng ta cũng không mở được bảo tàng chân chính.” Bạch tiên sinh khoát tay nói.
“Nếu các ngươi muốn hợp tác, thì hiện tại có thể nói một chút cái nhìn, làm sao mới có thể thoát khỏi quả Ngân Bảo rồi không?” Hàn Sâm nhìn Bạch tiên sinh nói.
“Thật ra không khó, quả Ngân Bảo ẩn chứa trấn hồn chỉ lực. Chỉ cần khiến nó không cảm ứng được ý thức thần hồn của ngươi, trấn hồn chỉ lực đương nhiên sẽ tiêu tán. Vừa hay, ta có một loại thuật gen phong hồn, chỉ cần ta phong toả ý thức thần hồn của ngươi, khiến nó không cảm ứng được, ngươi đương nhiên có thể thoát khỏi.” Bạch tiên sinh nói.
“Thì ra là thế, khó trách ta càng dùng sức càng không thể thoát.” Hàn Sâm bừng tỉnh đại ngộ.
“Nếu ngươi đã hiểu, thì thời gian không nhiều, chúng ta phải đến nơi có bảo tàng trước Hồ Phi. Hiện tại ta liền sử dụng thuật phong hồn cứu ngươi ra.” Bạch tiên sinh nói, rồi đi về phía Hàn Sâm.
“Đợi đã.” Hàn Sâm lại ngăn cản Bạch tiên sinh, Huyết Kỳ Lân bảo vệ trước mặt ở Hàn Sâm, nhe răng há miệng gầm nhẹ với Bạch tiên sinh.
“Ngươi yên tâm, ta còn không đến nỗi bỉ ổi như vậy. Ta đã nói hợp tác, thì tuyệt đối sẽ không lật lọng, thừa cơ xuống tay với ngươi.” Bạch tiên sinh nói.
“Bạch tiên sinh nghĩ nhiều, ta đương nhiên tin nhân phẩm của ngươi, nhưng ta thật sự không cần.” Hàn Sâm nói, đột nhiên thân thể và bàn tay bị trấn áp trên mặt đất lại bắt đầu chuyển động, mang cả quả Ngân Bảo đứng dậy từ dưới đất.
Bạch tiên sinh và Đoạn Tội đều kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, Hàn Sâm lại có thể không nhìn trấn hồn chỉ lực của quả Ngân Bảo. Điều này thật khó tin.
Trước đó, Hàn Sâm không biết tác dụng của quả Ngân Bảo, lúc này biết tác dụng trấn hồn của quả Ngân Bảo, mới biết được trước đó mình dùng sức giãy dụa nên có hiệu quả ngược, muốn bỏ qua trấn hồn chỉ lực của quả Ngân Bảo rất đơn giản.
Hồn hải khác với ý thức hải của sinh vật bình thường, ý thức hải bị phong bế hoàn toàn sẽ giống như chết đi, mất khống chế đối với thân thể.
Đương nhiên, hồn hải bị phong bế hoàn toàn cũng sẽ như vậy, nhưng trong thức hải của người bình thường chỉ có một linh hồn, mà trong hồn hải của Hàn Sâm lại có rất nhiều thú hồn tương tự với linh hồn.
Hàn Sâm hết sức thu liễm thần hồn của mình, khiến khí tức của một thú hồn trào ra, làm cho quả Ngân Bảo chuyển mục tiêu trấn áp, biến thành trấn áp thú hồn kia, tự nhiên làm cho thần hồn của bản thân hắn không bị ảnh hưởng.
“Ta đã nói mỗi người một nửa, Bạch tiên sinh có hứng thú với quả Ngân Bảo hay không?” Hàn Sâm vuốt quả Ngân Bảo trong tay, mỉm cười nhìn Bạch tiên sinh, nói.
“Tuy ta có thuật phong hồn, thế nhưng sau khi phong bế linh hồn, thân thể cũng sẽ mất khống chế, ta vạn lần không dám chạm vào quả Ngân Bảo.” Bạch tiên sinh lắc đầu nói.
“Nếu Bạch tiên sinh không muốn, thì ta liền không khách khí.” Hàn Sâm nói, liền vung đao đi chặt bảy quả Ngân Bảo còn lại.
Có sự giúp đỡ của Huyết Kỳ Lân, chỉ chốc lát sau, hắn lấy xuống bảy quả Ngân Bảo, thu hết vào trong túi áo.
Bạch tiên sinh và Đoạn Tội nhìn thấy đều hơi nhíu mày, không biết Hàn Sâm làm được bằng cách nào. Họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh ngạc trong mắt đối phương, cảnh giác Hàn Sâm hơn rất nhiều.
Hết chương 2272.
Bạn cần đăng nhập để bình luận