Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl
Kiếm quang giao kích với cự nhận, Hàn Sâm chỉ cảm thấy có một cỗ cự lực đánh tới, thân hình không khống chế nổi mà rơi xuống, hai chân chạm đến thảo nguyên trực tiếp lún xuống dưới, giãm ra một cái hố to.
Mà thanh cự nhận trong hư không cũng biến mất, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Hàn Sâm không khỏi nhíu mày, mà bầy dê lại bật cười nói: “Nếu đã vào đây thì chỉ có thể chấp nhận số phận, sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn của Thần, không ai có thể chạy thoát được.”
Hàn Sâm không thèm tin đây là nông trường của Thần gì đó, trừ phi Thần là thực khách mê dê xiên, hắn nuôi nhiều dê để ăn như vậy chẳng lẽ không sợ ăn ra toàn thân mùi gây à.
Hàn Sâm ngưng mắt nhìn thiên không, nhảy lên lần nữa, bay thẳng về phía bầu trời.
Khi Hàn Sâm sắp lao ra khỏi tầng khí quyển, thanh cự nhân kia lại đột nhiên xuất hiện trong hư không, chém về phía hắn.
“Vô dụng thôi, chỉ cần đi vào nông trường của Thần thì chính là đồ ăn của Thần, không ai trốn thoát được.” Dê đầu đàn lạnh lùng nhìn Hàn Sâm trên bầu trời nói.
Uỳnh!
Nhưng ngay sau đó, một đàn dê đều trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Hàn Sâm vốn không có ý định tránh né, một quyền đánh về phía cự nhận. Nắm tay đụng vào cự nhận trực tiếp đánh nó vỡ nát, hóa thành từng mảnh sắt vụn tan vào hư không.
“Nếu đây là sức mạnh của Thần thì Thần cũng chỉ như vậy mà thôi. Hàn Sâm thầm nghĩ, đang định bay trở về thảo nguyên hỏi đàn dê xem đây rót cuộc là nơi nào, lại đột nhiên thấy rất nhiều thanh cự nhân xuất hiện trong hư không, tựa như đao sơn kiếm hải bao phủ toàn bộ bầu trời, hơn nữa đều đang nhắm về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm trong lòng cả kinh, không nói hai lời trực tiếp dịch chuyển tức thời quay về thảo nguyên. Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số cự nhận bao phủ trời cao đã từ từ biến mất trong hư không, chỉ chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Sắc mặt Hàn Sâm hơi trầm xuống, sức mạnh của một thanh cự nhận cũng đã có thể sánh ngang với một kích toàn lực của Thần Hóa Nguyên Cơ bình hường. Nhiều cự nhận như vậy cùng chém xuống, trong lúc vội vàng Hàn Sâm cũng khó mà đỡ được.
“Chúng ta đã nói rồi, nơi này chính là nông trường của Thần. Ngươi có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng vô ích. Trong mắt của Thần, ngươi cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.” Dê đầu đàn bĩu môi nói.
“Thần mà các ngươi nhắc đến rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?” Hàn Sâm cũng không thèm để ý đám dê này nói gì, nhìn chằm chằm dê đầu đàn hỏi.
“Thần chính là Thần, còn có thể là tồn tại gì được nữa?” Dê đầu đàn khinh thường nói.
Hàn Sâm đang định hỏi cái gì, lại đột nhiên thấy trên không trung có một cỗ xe ngựa ngang qua, một con ngựa trắng chín đầu chín sừng kéo một chiếc xe bạch ngọc đạp không bay về phía thảo nguyên.
Một bầy dê thấy cỗ xe ngựa kia, lập tức sợ hãi nằm rạp trên đất run rẩy, dường như không có cả sức lực chạy trốn. Chúng quỳ rạp xuống, người run lên bần bật, con nào con nấy cúi đầu, hận không thể dúi đầu vào cát như đà điểu.
Hết chương 2756.
Bạn cần đăng nhập để bình luận