Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2637. Mộc Linh Tê

Hàn Sâm cực kỳ xoắn xuýt. Hắn thật sự rất muốn Tinh Tú Hải, nếu có được một nơi yên ổn có thể phát triển, có đầy đủ tài nguyên cho nhân loại đến đại vũ trụ tiến hóa thì sẽ không cần phải bôn ba mạo hiểm trong vũ trụ nữa, cũng có thể thật sự ngưng tụ nhân loại trong đại vũ trụ thành một nguồn sức mạnh.
Nhưng tiền đề của tất cả những điều này chính là Hàn Sâm muốn có một nơi thuộc về chính mình. Hiện giờ những nơi khá an toàn trong đại vũ trụ đều đã bị phân chia hết rồi. Dù Hàn Sâm muốn cướp cũng không có chỗ nào cho hắn cướp cả. Ngay cả một số chủng tộc nhỏ yếu cũng có liên hệ dây mơ rễ má với các đại tộc như Trấn Thiên Cung, không phải cứ đoạt lấy là xong chuyện, sau đó sẽ có phiền toái tìm đến ngay. Tỉnh vực Hoang Vu còn chưa khai phá lại quá nguy hiểm, vốn không thích hợp cho sinh vật đẳng cấp thấp tiến hóa sinh tồn.
Hiếm khi Trấn Thiên Cung lại chịu tặng hắn một không gian dị chủng như thế, đối với Hàn Sâm bây giờ không có nơi nào thích hợp cho nhân loại phát triển hơn nơi này.
“Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, không cần trả lời vội, nghĩ xong rồi cho ta cầu trả lời sau.” Cung chủ Trấn Thiên Cung nói.
Hàn Sâm gật đầu. Chuyện này hắn cần phải suy nghĩ nghiêm túc, không thể quyết định qua loa được.
Hàn Sâm đang chuẩn bị cáo từ rời đi, đột nhiên nhớ ra mình tới đây còn có một chuyện khác, lại nói thêm: “Cung chủ đại nhận, sư thúc Ngọc Khôn tìm ta giúp đỡ săn giết dị chủng Thần Hóa, ngươi nghĩ ta có nên đi hay không?”
“Sư đệ Ngọc Khôn à?” Cung chủ Trấn Thiên Cung trầm ngâm rồi đáp: “Chân tướng chuyện này ta đã biết rõ, nếu ngươi có năng lực thì hãy đi giúp đỡ hắn đi, sư đệ Ngọc Khôn cũng không dễ dàng gì.”
Nhận được sự khẳng định từ Cung chủ Trấn Thiên Cung, lúc này Hàn Sâm mới định gặp Ngọc Khôn bàn bạc, xem hắn muốn săn giết loại dị chủng Thần Hóa nào, mình có giúp được gì không.
Về phần cuối cùng có ra tay hay không, Hàn Sâm chỉ có thể làm theo sức mình, xem tình hình rồi tính tiếp.
Sau khi rời khỏi đảo chính của Trấn Thiên Cung, Hàn Sâm bèn liên lạc với Ngọc Kinh, nói với Ngọc Kinh về dự định của mình. Ngọc Kinh vui vẻ đồng ý, nói sẽ mau chóng sắp xếp cho hắn và sư thúc gặp nhau, để họ cùng bàn bạc thảo luận.
“Rốt cuộc có nên đi hay không đây?” Hàn Sâm nhất thời vẫn chưa quyết định được chuyện đến tộc Thái Thượng, song hắn cũng không tiện để người khác quyết định giúp mình chuyện này.
Không ngừng suy tính lợi hại, được mất rất nhiều lần, cuối cùng Hàn Sâm vẫn quyết định đi tộc Thái Thượng. Hắn thật sự rất muốn có Tinh Tú Hải, nếu mất đi cơ hội này thì sau đó muốn tìm được một không gian dị chủng có đẳng cấp như Tinh Tú Hải không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa.
Hơn nữa không gian dị chủng chiếm được chắc chắn sẽ không có vị trí tốt và an toàn như Tinh Tú Hải, thậm chí có một số không gian dị chủng bị khai thác quá độ, tài nguyên còn lại dành cho Hàn Sâm đã cực ít.
“Xem ra đành phải đến tộc Thái Thượng một chuyến rồi. May mà trước đó ta đã nghĩ ra cách ứng phó với năng lực nhìn thấu của tộc Thái Thượng. Nếu cách của Cung chủ Trấn Thiên Cung không thực hiện được thì ta vẫn còn một đường lui. Mà đến cả đường lui này cũng mất thì đành phải dựa vào ý chí để chống đỡ như Ninh Nguyệt thôi.” Hàn Sâm cắn răng, thầm nghĩ cho dù vô ích, hắn không tin Ninh Nguyệt làm được mà Hàn Sâm hắn lại không được.
Song Hàn Sâm cũng không trả lời Cung chủ Trấn Thiên Cung ngay, chuẩn bị giải quyết chuyện của sư thúc Ngọc Khôn trước đã, cũng cho mình một khoảng thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại, không ra quyết định vào lúc đang kích động nhất.
Rất nhanh Ngọc Kinh đã hẹn xong thời gian để Hàn Sâm và Ngọc Khôn gặp mặt. Khi nhìn thấy Ngọc Khôn, Hàn Sâm thật sự khó mà tin nổi người tên Ngọc Khôn này lại là sư đệ của Cung chủ Trấn Thiên Cung.
Bởi vì trông Ngọc Khôn già hơn Cung chủ Trấn Thiên Cung rất nhiều. Hàn Sâm không biết rốt cuộc Cung chủ Trấn Thiên Cung bao nhiêu tuổi, song cảm giác mà Cung chủ Trấn Thiên Cung mang lại cho hắn là ông chú trung niên chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài đạo mạo nhưng thật ra nội tâm lại cực kỳ vô sỉ.
Song Ngọc Khôn lại trông như một ông cụ bảy mươi, tóc đã xám trắng cả, trên mặt cũng đầy nếp nhăn. Quan trọng nhất là trạng thái tinh thần của hắn cũng giống như một cụ già, không còn chút phấn chấn nào.
Ngọc Khôn bình thản nói tỉ mỉ về tình huống của dị chủng Thần Hóa mà hắn muốn săn giết cho Hàn Sâm, cũng không có vẻ bức thiết mong muốn Hàn Sâm giúp đỡ hắn.
Sau khi nghe xong, Hàn Sâm trầm ngâm một lát rồi thẳng thắn nói với Ngọc Khôn: “Sư thúc Ngọc Khôn, giao dịch luôn chú ý đến sự công bằng. Ta có thể giúp ngươi săn giết con dị chủng Thần Hóa này, nếu không thành công thì thôi, ta sẽ chẳng lấy gì hết. Còn nếu thành công săn giết được dị chủng Thần Hóa, ngươi có thể cho ta cái gì?”
Dường như Ngọc Khôn đã nghĩ trước về vấn đề này, nghe Hàn Sâm nói dứt lời bèn lấy một món đồ từ trong ngực ra, đặt trên bàn trước mặt Hàn Sâm, bình tĩnh nói: “Ngươi cố hết sức là được rồi. Dù có thành công hay không thì thứ này đều là của ngươi.”
Hàn Sâm thấy thứ Ngọc Khôn để trên mặt bàn là một con thú nhỏ được điêu khắc từ gõ, trông giống với tê giác, chỉ lớn bằng bàn tay, ánh lên màu vàng bóng đầu, trông có vẻ cực kỳ cũ kỹ.
Song Hàn Sâm không biết đây rốt cuộc là thứ gì. Một món trang sức nhỏ hình tê giác khắc gỗ để trưng, trên người nó cũng không có khí tức mạnh mẽ tỏa ra, trông không giống dị bảo khủng bố chút nào.
Ngọc Kinh ngồi cạnh thấy con tê giác gỗ kia lại kinh ngạc kêu lên: “Đây chẳng phải Mộc Linh Tê sao? Khôn sư thúc lại chịu bỏ thứ yêu thích à”
Hàn Sâm nhìn về phía Ngọc Kinh, Ngọc Kinh bèn nói tiếp: “Ở thời đại xa xưa, tộc ta từng phát hiện một loại thực vật cấp Hóa Điệp trong tinh vực Hỗn Loạn. Lúc đó đã điều động rất nhiều nhân thủ, cuối cùng chỉ đoạt được một mẩu gỗ dài một thước. Sau đó mẩu gỗ này được một vị cường giả Thần Hóa trong tộc khi ấy điêu khắc thành ba con mộc linh voi, tê giác, ngựa. Con Mộc Linh Tê này chính là một trong số đó.”
Dừng một lát, Ngọc Kinh mới nói tiếp: “Tuy Mộc Linh Tê không được luyện hóa thành dị bảo nhưng đeo trên người thời gian dài có tác dụng tẩm bổ thân thể, sẽ khiến sinh cơ trở nên tràn trề. Đặc biệt là người có nền tảng thể chất tổn hao, đeo Mộc Linh Tê sẽ có lợi ích cực lớn đối với sự khôi phục thể chất. Đương nhiên đó cũng không phải chỗ quý nhất của Mộc Linh Tê. Chỗ đáng quý nhất của nó chính là năm xưa vị cường giả Thần Hóa của Trấn Thiên Cung đã chia ba môn thuật gen mà hắn tự nghĩ ra để vào trong ba con mộc linh, nếu có thể tìm hiểu được bí mật trong đó là có thể nhận được thuật gen bên trong.”
“Thuật gen trong Mộc Linh Tượng và Mộc Linh Mã đều đã bị cao nhân tiền bối khám phá hết bí mật, chia nhau chiếm lấy hai loại thuật gen rồi, trong Trấn Thiên Cung ta đều là bí thuật gen đỉnh đỉnh đại danh.”
Hàn Sâm nghe được tên của hai loại thuật gen xong cũng phải lấy làm kinh hãi. Hai môn thuật gen này hắn cũng từng nghe nói, đều là thuật gen bí truyền hiện nay trong Trấn Thiên Cung. Dù là đệ tử Thiên tộc chính thống muốn tu luyện hai môn thuật gen này cũng phải cực kỳ vất vả mới nhận được tư cách tu luyện, hơn nữa đệ tử dưới cấp Vương vốn không có tư cách tu luyện.
Song một môn thuật gen chưa chắc lĩnh hội được rõ ràng không có sức hấp dẫn lắm với Hàn Sâm.
Câu nói sau đó của Ngọc Kinh lại hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Hàn Sâm.
“Hai vị tiền bối lĩnh hội được Mộc Linh Tượng và Mộc Linh Mã đều nhận được một cỗ sức mạnh trong mộc linh, khiến tu vi của họ đột ngột tăng mạnh. Một người tăng từ cấp Vương lên Bán Thần Hóa, một người khác thì trực tiếp thăng từ Bán Thần Hóa lên đến cấp Thần Hóa luôn.”
Hết chương 2637.
Bạn cần đăng nhập để bình luận