Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1817. Tính hết thiên mệnh

“Cược như nào?” Isa lạnh lùng hỏi.
“Ta sẽ chọn ra một sinh vật có số mệnh hệt một con kiến hôi trong đám người này, chỉ cần Nữ Hoàng đại nhân có thể giúp hắn nghịch thiên cải mệnh, không cần trở thành tồn tại vĩ đại như Nữ Hoàng bệ hạ, chỉ cần có thể để cho hắn thăng cấp thành công tước, vậy thì tại hạ thua. Dù cho tại hạ liều cả cái mạng già này thì cũng nhất định sẽ giúp Nữ Hoàng bệ hạ tìm được người mà Nữ Hoàng muốn, Nữ Hoàng thấy sao?” Người đàn ông nghiêm túc nói.
“Nếu như bản hoàng làm được, ngươi không tìm thấy người kia thì sao?” Isa tự tin nói.
“Nếu như ta không thể đưa người nọ đến trước mắt Nữ Hoàng bệ hạ, cái đầu này của tại hạ chính là của Nữ Hoàng bệ hạ. Nếu Nữ Hoàng bệ hạ muốn, chỉ cần nói một lời là được, cũng tránh làm bẩn tay Nữ Hoàng bệ hạ.” Người đàn ông tỏ vẻ nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.
“Được, cứ như vậy đi. Ngươi nói xem, kẻ nào mới là kẻ có vận mệnh kiến hôi đây? Cho dù hắn chỉ là một người bình thường có chiến giáp gen, cho dù kẻ đó đần độn như heo, không đến ba năm, bản hoàng sẽ giúp hắn thăng cấp thành công lên công tước.” Isa thẳng thắn đáp lại.
Nàng thật sự rất hận Kim Tệ, nếu không giết Kim Tệ thì cơn tức trong lòng nàng khó mà tan biến được. Thế nhưng nàng lại không tìm được Kim Tệ, chỉ có thể thử một phen ở chỗ của người đàn ông này thôi.
Đối với Isa mà nói, việc bồi dưỡng một công tước không phải là việc gì khó. Nàng thật sự không cảm thấy đây là việc khó, cũng không tin vào thiên mệnh.
“Dù gì thiên chỉ kiêu tử cũng chỉ là số ít, đại đa số sinh vật đều là vận mệnh kiến hôi, chọn bừa một sinh vật là được.” Người đàn ông nói xong thì tùy ý chỉ một cái: “Hắn đi, nếu Nữ Hoàng cảm thấy không thích hợp thì cũng có thể tùy tiện chỉ một sinh vật ở trên đường, nơi này đa số là vận mệnh kiến hôi cả. “
“Không cần, hắn đi, miễn cho ngươi thua mà không phục.” Isa nhìn thoáng qua sinh vật mà người đàn ông chỉ, nói bằng chất giọng lạnh như băng.
“Tại hạ là kẻ mờ nhạt trong vạn tộc, không đến mức thua không dám nhận. Chẳng qua người nghịch thiên mệnh lại là Nữ Hoàng đại nhân, cho nên ngươi vẫn phải chú ý nhiều hơn mới được.” Người đàn ông mỉm cười nói.
“Nhiều nhất là ba năm, ta sẽ lại tới tìm người. Nếu đến lúc đó mà ngươi vẫn không tính ra được, vậy thì đừng trách đao của bản hoàng vô tình.” Bóng người Isa lóe lên một cái, cuốn sinh vật mà người đàn ông kia vừa chỉ đi.
Sinh vật trên quốc lộ kia còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên bị một luồng sức mạnh kỳ dị cuốn đi, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Sau khi Isa cuốn sinh vật kia rời đi, sức mạnh quỷ dị bao phủ quốc lộ cũng theo nàng biến mất. Bóng dáng người đàn ông cũng lại lần nữa hiện ra, một Kate tộc ở phía sau suýt chút nữa đụng vào người hắn.
Người đàn ông nhìn bầu trời đã mất đi bóng dáng của Isa, lộ ra một nụ cười quỷ dị, cầm tấm biển vải tiếp tục đi về phía đám người.
Nếu Hàn Sâm nhìn thấy chữ viết trên tấm vải kia thì tất nhiên có thể nhận ra được, trên đó viết bốn chữ cổ của nhân loại “Tính hết thiên mệnh”.
Bóng dáng người đàn ông kia cũng nhanh chóng trà trộn vào trong dòng người, không hề kỳ lạ chút nào, dường như chỉ là một giọt nước đục trong thế giới bùn lầy mà thôi.
Hàn Sâm rảo bước trên đường phố, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi tinh cầu Kate, đi về phía Thất Huyền Cảnh.
Hiện tại tinh cầu Kate chẳng khác gì chiến tuyến tan tác, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn rơi vào trong ta Terius tộc. Đến lúc đó, hắn muốn đục nước béo cò cũng không có khả năng, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Nhưng mà phi thuyền nơi này hoàn toàn không thể chen chân lên được nữa. Sinh vật bình thường xếp hàng quá nhiều, trừ khi hắn lộ ra thân phận quý tộc mới có thể được đãi ngộ đặc thù, không cần xếp hàng liền lên thuyền.
Hàn Sâm cũng không dám làm như vậy, nếu hắn để lộ thân phân Kim Tệ, nói không chừng sẽ bị Isa tìm được, đến lúc đó sẽ càng thảm hơn.
Sau khi ra khỏi Ma Trủng, Hàn Sâm hoàn toàn không dám xuất hiện †rước mặt một cường giả bước nửa bước vào Thần hóa, đối phương chỉ cần khẽ nhích một ngón tay là đã có thể lấy mạng hắn.
Hàn Sâm rảo bước trên đường cái, đang tìm cách tới Thất Huyền Cảnh †ìm Joe cùng Lancer. Thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể bị một sức mạnh kỳ dị bao phủ, sau đó thân thể không khống chế được mà bay lên trời.
Trong lòng Hàn Sâm kinh hãi, hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên bị bắt?
Hàn Sâm cố gắng nhớ lại rằng hắn đã đắc tội ai ở đây: “Isa? Ưng Dực? Logde công tử? Terius tộc? Hay là Vũ tộc? “
Sau khi tính toán xong, Hàn Sâm phát hiện số lượng người mà bản thân hắn đắc tội chẳng ít ỏi gì, nhưng hình như không ai biết Hàn Sâm là Kim Tệ thì phải.
“Chẳng lẽ bị bại lộ rồi? Có ai phát hiện ra ta là Kim Tệ rồi ư? Không xui xẻo đến vậy chứ?” Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, trong đầu cũng hiện lên rất nhiều suy nghĩa: “Thực lực có thể khiến ta hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, ít nhất cũng có thể là một công tước gì đó chứ? Vậy rốt cuộc là ai đây? Không biết còn có cơ hội nói chuyện hay không, nếu thật sự ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có mà đã bị một đao chém chết, vậy thì oan uổng quá. Ít nhất cho ta một chút thời gian để cho ta có cơ hội kích hoạt sức mạnh dịch chuyển không gian, đến lúc đó còn có cơ hội sống sót.”
Hàn Sâm bị luồng sức mạnh kia bao vây, toàn thân đều không thể động đậy, ngay cả khí tức cũng không cách nào vận chuyển, muốn mượn cơ hội trốn về Tí Hộ Sở cũng không có khả năng. Hắn chỉ cầu xin đối phương hận hắn thì đừng hận quá tàn nhãn, sẽ cho hắn một ít cơ hội.
Tốt nhất là có thể đánh hắn một trận, sau đó nhốt lại chậm rãi tra tấn, như thế thì hắn còn có thể chạy trốn về Tí Hộ Sở.
Trong lúc Hàn Sâm đang thấp thỏm bất an, không bao lâu sau, Hàn Sâm cũng chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, thân thể ngã trên mặt đất, mông bị dập xuống đau muốn chết.
Nhưng hiện tại Hàn Sâm không còn thời gian quan tâm đến cái mông của mình nữa mà dùng ánh mắt đánh giá chung quanh. Hắn phát hiện vị trí của bản thân chuyển từ trên đường quốc lộ lên phi thuyền, mà thoạt nhìn vị trí của hắn bây giờ giống như là phòng điều khiển phi thuyền, bên ngoài chính là tinh không vô tận.
Phi thuyền khá tiên tiến, vừa nhìn đã biết không phải loại hàng rách nát của tinh cầu Kate, mà ở trước bàn điều khiển có rất nhiều sinh vật có dáng vẻ giống nhân loại, nhưng trên đầu có tai thỏ, trên mông có một cái đuôi, đang điều khiển phi thuyền.
“Rebet tộc… Sẽ không xui xẻo như vậy chứ…” Trong lòng Hàn Sâm lập tức giật thon thót một phen.
Ánh mắt hắn rời đi, sau đó thì nhìn thấy trên bục cao nhất trong phòng điều khiển có một cái ghế điều khiển giống như ngai vàng của hoàng đế.
Ở trên ghế điều khiển, thứ đầu tiên đập vào mắt Hàn Sâm chính một đôi chân thon dài đang bắt chéo lại với nhau. Từ tư thế ngồi cũng có thể thấy được, chắc chắn chủ nhân của đôi chân đẹp này là một người vô cùng tự phụ và kiêu ngạo.
Đưa mắt nhìn lên trên, Hàn Sâm lại nhìn thấy bộ ngực vĩ đại dưới bộ đồng phục hoa lệ màu trắng và một đôi tay đang khoanh lại, lên trên nữa chính là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại lạnh như băng như tượng đá, trên cao nhất chính là một đôi tai thỏ trắng như tuyết.
“Isa! Xong đời rồi! “Hàn Sâm thầm kêu khổ, ở trước mặt Nữ Hoàng Đao Phong đã khôi phục lại thực lực bước nửa bước vào cảnh giới Thần hóa, chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội dịch chuyển không gian cũng không có.
Hàn Sâm không biết vì sao Isa có thể tìm được hắn. Hắn cảm thấy chắc hẳn bản thân không để lại sơ hở mới đúng, nhưng hiện tại những thứ đó đều không quan trọng, hắn chỉ biết lần này mình chết chắc rồi.
Hiện tại Hàn Sâm chỉ xin Isa hận hắn hận tàn nhẫn một chút, khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong, như thế hắn mới có một cơ hội sống sót.
“Mặc kệ ngươi là ai, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong ta, trong vòng ba năm, ta muốn ngươi trở thành công tước.” lsa cao cao tại thượng giống như Nữ Hoàng nhìn xuống Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm ngơ ngác nhìn Nữ Hoàng Đao Phong, miệng há to đến cực hạn, dường như cho rằng bản thân mình đang nằm mơ.
Hết chương 1817.
Bạn cần đăng nhập để bình luận