Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1805. “Núi” không thể tưởng tượng được

Bọn quái vật chạy vội về phía dòng sông ánh sáng kia, chờ tới gần nơi đó thì đám người Hàn Sâm mới phát hiện những thứ trông như rắn đó thực ra không phải là rắn.
Chúng trông giống như những rễ cây dài ngoằn ngoèo được chui ra từ cát hơn, thế nhưng đúng là chúng lại đang giấy giụa xoắn lại với nhau, vì vậy nhìn từ xa sẽ cảm thấy giống như những con rắn.
Con quái vật trực tiếp lao thẳng về phía bộ rễ đang vặn vẹo như rắn ấy, khi bị quái vật giãm mạnh lên như vậy, dường như bộ rễ ngay lập tức cảm nhận được sợ hãi mà chui trở lại dưới mặt đất.
Con quái vật vẫn lao dọc theo rễ cây, thế nhưng tất cả rễ cây ở những nơi đã đi qua đều nhanh chóng rút trở về dưới lòng đất.
Những cái rễ này uốn lượn trên sa mạc hệt như một dải ngân hà, cũng giống như một con đường nhỏ mang theo ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho bầy quái vật này.
Khi bầu trời trở về màu trắng xoá, rễ cây trước mặt đã biến mất không thấy tăm hơi đâu. Có điều Hàn Sâm và những người khác lại nhìn thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi với hình dạng vô cùng kỳ quái.
Sở dĩ nói ngọn núi kia có hình dạng kỳ quái là bởi vì nó trông giống như một quả trứng khổng lồ đứng sừng sững giữa sa mạc rộng lớn. Ngoại trừ ngọn núi đó ra, bốn phía bao xung quanh chỉ toàn là cát với cát.
“Quả trứng lớn như vậy, chắc không phải là trứng thật đó chứ? Sinh vật nào lại có thể lớn đến mức sinh được ra một quả trứng với kích cỡ như vậy?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm cảm thán.
Sau khi nhìn thấy ngọn núi hình quả trứng khổng lồ kia, lũ quái vật kia lại càng chạy nhanh hơn. Một con quái vật nhỏ đứng trên lưng con quái vật lớn liên tục la hét mấy tiếng kêu kỳ quái về phía ngọn núi hình quả trứng kia.
Đám người Hàn Sâm càng ngày càng đi đến gần ngọn núi quỷ quái mang hình dạng một quả trứng ở phía trước, khi nhìn thấy rõ ngọn núi kia, mọi người đều bị nó làm cho sững sờ.
Thứ khổng lồ trông giống như ngọn núi ấy quả thực không phải là một ngọn núi bình thường. Tuy rằng nhìn có vẻ tối tăm, nặng nề, nhưng vẫn có thể thấy rõ những sợi tơ đan xen vào nhau giống như một cái kén tằm to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Những sợi tơ dày bằng cánh tay toát lên vẻ óng ánh, lộng lẫy như ngọc bích.
Cuối cùng lũ quái vật lao tới trước cái kén khổng lồ cũng dừng lại. Đám quái vật chở theo Hàn Sâm và những người khác cũng đều hạ thân mình xuống, rõ ràng là muốn để cho Hàn Sâm và bọn họ xuống dưới.
“Đây là thứ quỷ quái gì thế?” Thượng tộc mắt ưng mỏ điểu nhìn chằm chằm vào cái kén khổng lồ rồi nói.
Vichy, công tước Iwaki và Isa đều không nói gì, họ chỉ nhìn chăm chăm vào cái kén to lớn trước mặt, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Hàn Sâm lờ mờ nhìn thấy được một tia phấn khích trên khuôn mặt của công tước Iwaki. Mặc dù chỉ là thoáng qua một chút rồi biến mất, nhưng nó vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Hàn Sâm.
“Dường như ba người này biết cái kén khổng lồ kia là gì, Isa thì không nói đến, nhưng Vichy và công tước Iwaki chỉ tình cờ bị bắt tới đây, thế mà bọn họ lại biết được thứ này. Chẳng lẽ vốn dĩ bọn họ đã biết được có một thứ như này tồn tại hay sao?” Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Hàn Sâm.
Mấy người nhìn vào cái kén khổng lồ kia và tưởng nó là một ngọn núi, nhưng những con quái vật này lại lần lượt nằm phục trên mặt đất giống như những tín đồ sùng đạo đang thành tâm cầu nguyện với những vị thần của chúng.
Chỉ có con quái vật màu máu nhỏ bé đang bò tới gần vị trí của cái kén khổng lồ và đi vòng quanh nó như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Chúng ta có nên chạy trốn ngay bây giờ luôn không?” Thượng tộc mắt ưng mỏ điểu nói, nhìn lũ quái vật đang nằm rạp ở gần đó cứ như chúng sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được vậy.
“Ngươi cho rằng bọn chúng là đồ ngu à? Hiện tại bọn nó không thèm để ý tới chúng ta, nhưng như vậy không có nghĩa là chúng sẽ để cho chúng ta chạy trốn, ngươi không thấy bọn nó vẫn đang vây quanh chúng ta đấy thôi?” Công tước Iwaki bĩu môi một cái nói.
Thượng tộc mắt ưng mỏ điểu còn muốn nói điều gì đó nhưng lại đột nhiên cảm thấy cát dưới chân của họ đang rung chuyển như thể có một trận động đất đang xảy ra vậy.
Đương nhiên Hàn Sâm cũng cảm nhận được không chỉ có cát đang rung chuyển, mà là cả cái kén khổng lồ như ngọn núi kia cũng rung chuyển theo. Nơi cái kén to lớn ấy tiếp xúc với mặt đất, cát chìm xuống như thể có một cái lỗ thoát nước ở bên dưới. Hạt cát giống như nước hình thành một xoáy cát lún sâu xuống.
Đám người Hàn Sâm muốn lùi về phía sau, nhưng lũ quái vật vẫn nằm bất động trên mặt đất không hề nhúc nhích, dù bọn họ muốn lùi về sau cũng không có chỗ nào để lùi, nếu không thì phải giãm lên người những con quái vật đó mới có thể đi.
Nhưng ngay sau đó họ đã phát hiện ra rằng, những xoáy cát lún đó chỉ giới hạn ở gần vùng lân cận của cái kén khổng lồ, cũng không lan sang chỗ bọn họ đang đứng.
“Hình như thứ kia đang bay lên!” Thượng tộc mắt ưng mỏ điểu đột nhiên kêu lên.
Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện cái kén với kích thước to lớn kia đang từ từ nhô lên cao. Thật ra không phải cát đang rung chuyển mà là do cái kén khối lượng lớn ấy lúc bay lên đã ảnh hưởng đến bãi cát gần đó. Nguồn gốc của sự rung chấn chính là phát ra từ đó.
Bây giờ không phải Hàn Sâm đang nhìn vào cái kén khổng lồ, mà là đang nhìn về phía ba người Vichy, công tước Iwaki và Isa. Vì Isa đang đeo mặt nạ nên không thể nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt nàng. Nhưng trên mặt công tước Iwaki lại lộ rõ vẻ hưng phấn kích động không thôi. Mà người tương đối thâm trầm như Vichy, ánh mắt cũng sáng lên thấy rõ.
“Nhất định là mấy tên này đã biết đây là thứ gì rồi.” Hàn Sâm âm thầm lẩm bẩm một mình, nghĩ cách làm thế nào để moi được một ít thông tin từ trong miệng bọn họ.
Trong lúc Hàn Sâm còn đang suy nghĩ thì cái kén với quy mô lớn không khác gì ngọn núi cao kia đã rời khỏi bờ cát, lơ lửng trên không trung một cách kì dị, cảnh tưởng tráng lệ không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Nó gần giống như là dãy Himalaya đột nhiên bay lên bầu trời. Trước mặt nó, nhân loại chỉ giống như những con kiến hết sức nhỏ bé đến nỗi khiến cho con người ta lo lắng rằng nếu lỡ như nó thật sự rơi xuống thì nó có thể sẽ đè chết bọn họ thành thịt muối hay không.
Cái kén khổng lồ cứ bay lên không trung cho đến khi chỉ còn cách mặt đất khoảng chừng năm sáu mét thì dừng lại. Cái thứ vô cùng không khoa học ấy cứ đứng im trên khoảng không dường như không còn động đậy được nữa, hình như là bị không gian đóng băng rồi.
Hàn Sâm không thể tượng tượng được loại sức mạnh nào lại có thể khiến cho con quái vật khổng lồ như vậy được treo lơ lửng trên không trung.
Con quái vật nhỏ đột nhiên quay lại trước mặt đội quân quái vật rồi hét lớn vào mặt chúng, lũ quái vật đã ngay lập đứng dậy bao vây quanh đám người Hàn Sâm rồi đi về phía dưới cái kén to lớn kia.
Hàn Sâm nhìn thấy đám người Isa không một ai lộ ra vẻ hoảng sợ hay vội vã tìm cách chạy trốn. Hơn nữa hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc những con quái vật này muốn dẫn bọn họ tới nơi này để làm gì.
Lũ quái vật bao vây quanh bọn họ mãi cho đến khi bọn họ đã đi tới vị trí trung tâm đáy của cái kén lớn. Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện, ở dưới đáy của cái kén khổng lồ có một cái lỗ hình tròn với đường kính khoảng hai mét, đối với cái kén kia mà nói thì nó chỉ giống như một cái lỗ kim nhỏ mà thôi.
Đám người Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn vào bên trong cái lỗ tròn, nhưng tất cả những gì họ có thể thấy chỉ là những vòng tròn bằng lụa pha lê, cùng độ dày với một cánh tay, cũng không có gì khác biệt so với bên ngoài của cái kén hết.
Con quái vật nhỏ dùng móng vuốt của mình chỉ chỉ vào cái lỗ của cái kén lớn rồi hét lên với công tước Iwaki và bọn họ hai tiếng, dường như là muốn để cho bọn họ bò vào bên trong cái kén lớn ấy.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đi vào hay không?” Sắc mặt của thượng tộc mắt ưng mỏ điểu bỗng nhiên thay đổi, có vẻ như hắn không chủ ý gì, lại nhìn về phía công tước Iwaki và Vichy.
“Bây giờ chúng ta còn có lựa chọn nào khác nữa à?” Công tước Iwaki nói, sau đó đã chậm rãi đi về phía cái lỗ của cái kén.
Dù đã cố gắng hết sức để kìm nén sự kích động trong lòng của bản thân và cố ý buớc đi thật chậm, nhưng mà Hàn Sâm vẫn có thể nhìn ra rằng công tước Iwaki đang vô cùng khát vọng muốn tiến vào trong cái kén lớn ấy.
“Đúng vậy, nếu đã tới bước này rồi, ta cũng chỉ có thể đi vào bên trong
thôi.” Vichy nói một câu sau đó cũng đi theo sát công tước Iwaki vào bên trong.
Hàn Sâm cảm thấy những gì hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng thực ra hắn lại có hơi lo lắng công tước Iwaki sẽ đoạt đi một tiên cơ nào đó.
Thượng tộc mắt ưng mỏ điểu kia cũng đi theo sau, cả ba người bọn họ cùng nhảy lên và chui vào cái lỗ tròn, chỉ còn lại Hàn Sâm và Isa là chờ ở bên ngoài.
Hết chương 1805.
Bạn cần đăng nhập để bình luận