Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Chỉ thấy ánh sáng màu tím đen bên trong Thần Lô xông lên, hóa thành ma diễm kinh thiên. Toàn bộ điện phụ phóng ra sát khí, một đài chém đầu sát khí tận trời nổi lên trong tinh không.
Hàn Sâm đang ở bên trong chính điện, không khỏi cười nói: “Nhiên Đăng quả nhiên không hổ là Nhiên Đăng, cho dù bỏ mình chuyển thế, người thường cũng không thể so sánh được.”
Nghĩ đến Nhiên Đăng có thể đưa Phật tộc từ một tộc nhỏ vô danh vào một rừng cường giả, thậm chí suýt nữa khiến Phật tộc trở thành Thượng tộc đỉnh cấp. Năng lực mạnh đến mức người thường không thể so sánh được.
“Đại nhân, Chặt Đầu muốn định ra khế ước thần linh với hắn, để hắn trở thành huyết mạch thế tập của ta.” Hoàng Hậu Chặt Đầu đi tới trước tượng thần Tài, quỳ lạy nói.
“Được.” Hàn Sâm chỉ nói một chữ.
Hoàng Hậu Chặt Đầu không do dự nữa, ánh sáng tím đen đầy trời dâng lên phía trên đài chém đầu và con rối, hóa thành khí diễm kinh khủng, giáng lâm trên thân thể nhỏ bé của cậu bé.
Thân thể cậu bé lập tức bị ánh sáng màu tím đen bao bọc, một ấn ký đài chém đầu kỳ dị hiện ra trên trán, mà bên trong ấn ký kia còn có một dấu ấn đại biểu cho thần linh cấp Hủy Diệt.
“Hoàng Hậu Chặt Đầu lại là thần linh cấp Hủy Diệt?” Lúc này Đỗ Như Lan vừa mừng vừa sợ, quả thực không thể tin được tất cả những gì mắt mình chứng kiến.
Phó thần của một thần miếu lại là tồn tại chí cao vô thượng cấp Hủy Diệt, nàng thực sự không cách nào tưởng tượng, chính thần của miếu này là tồn tại kinh khủng dường nào.
“Ông trời thương xót, con ta rốt cục có chỗ trông cậy.” Đỗ Như Lan vui đến phát khóc.
Hàn Sâm nhìn cậu bé kết thành khế ước cùng Hoàng Hậu Chặt Đầu, trở thành người huyết mạch thế tập của Hoàng Hậu Chặt Đầu, sắc mặt không khỏi trở nên hơi quái dị. Một vài hình tượng kỳ quái dần hiện ra trong đầu hắn.
Ngẫm lại sau này cậu bé lớn lên, Nhiên Đăng Thủy Tổ có dáng vẻ từ bi như vậy, mà lại kéo đài chém đầu trong tay, giết chết vô số cường giả, liền khiến Hàn Sâm cảm thấy vô cùng quái dị.
Trong một hoa viên nhỏ của lâu đài cổ Phượng gia, Tần Bạch và Bảo Nhi mặt đối mặt ngồi trước bàn cờ.
“Bảo Nhi, ngươi có thể hay không chơi cờ cá ngựa không, ta dạy ngươi chơi.” Tân Bạch nói rất đắc ý.
Bảo Nhi lại khinh thường bĩu môi một cái rồi nói: “Ngươi học cờ cá ngựa với cha ta chứ gì?”
“Ta đã quên mất chuyện này. Ngươi là con gái của Hàn Sâm, sao có thể không biết cờ cá ngựa. Vậy thì thật tốt quá, ngươi và ta giết tới ba trăm ván, ta sẽ không nương tay đâu.” Tần Bạch vừa cười vừa nói.
“Giữ lời đấy, nhất định phải chơi đủ ba trăm ván nha.” Bảo Nhi cũng nở nụ cười.
“Đó là đương nhiên, ngươi đi trước đi” Tân Bạch nói rất hào sảng.
Hắn mê muội cờ cá ngựa, huống chỉ chỉ cần không cần luyện kiếm, để hắn chơi bao nhiên ván cũng không đáng kể.
Bảo Nhi không khách khí, ngón tay nhặt lên một viên thạch châu, nhảy một bước về phía trước.
Một quân cờ này rơi xuống, nhưng rơi vào trong mắt Tần Bạch lại không phải chuyện như vậy, mà như có một luồng kiếm khí kinh thiên điên cuồng đâm về phía hắn, mang đến cho hắn một cảm giác giống như ngay cả bầu trời cũng có thể đâm xuyên.
Tần Bạch bị doạ đến muốn kêu to, thế nhưng lại phát phát hiện mình không kêu được, cũng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí kinh thiên kia xông vào bên trong trán của hắn.
Hắn lập tức bị doạ đến tiểu ra quần.
Đó dĩ nhiên không phải kiếm khí chân chính, mà là Tâm Kiếm Đạo Bảo
Nhi sử dụng. Môn kiếm thuật này vốn là tuyệt học của Lục Đạo Đại Đế, sau này bị Hàn Sâm học được. Mặc dù Hàn Sâm không học hết, nhưng ngẫu nhiên cũng luyện nhiều mấy kiếm, đã bị Bảo Nhi học được.
Bây giờ, Bảo Nhi sử dụng Tâm Kiếm thuật mô phỏng kiếm ý của Ba Lan Kiếm Thuật, trực tiếp công kích ý chí của Tần Bạch, khiến hắn cảm nhận được kiếm ý của Ba Lan Kiếm Thuật.
Học tập là một chuyện rất khó khăn, đặc biệt là đối với người không muốn học tập, quả thực còn khó hơn lên trời.
Nhưng có một loại tình huống, có thể khiến người học tập rất nhanh, mà rất khó quên.
Đó chính là cái gọi là ngã một lần thì khôn hơn. Ý nghĩa của những lời này chính là chịu thiệt, tổn hại, bất lợi càng lớn, thì càng nhớ kỹ hơn, mà không phải thật sự trở nên thông minh.
Tâm càng đau thì càng dễ dàng ghi nhớ bài học. Hiện tại Bảo Nhi đang sử dụng loại phương pháp này, nàng muốn để vị Thái tử điện hạ này, ghi nhớ sâu sắc Ba Lan kiếm ý.
Thế là sinh hoạt bi kịch của Tần Bạch bắt đầu như vậy. Hắn phát phát hiện mình không kêu ra tiếng được, cũng không thể động đậy được, thậm chí thân thể lại bị mất khống chế mà chơi cờ cùng Bảo Nhi.
Thế nhưng mỗi một lần Bảo Nhi hạ cờ, nó sẽ hóa thành một luồng kinh khủng Ba Lan kiếm ý giết về phía hắn. Cho dù sau này đã biết rõ kiếm ý kia sẽ không giết chết hắn, vẫn khiến Tần Bạch cảm thấy đau đến không muốn sống như cũ.
Uy thế kiếm ý mang đến sẽ rất khó tiếp nhận đối với người bình thường. Thương tích tâm linh không đơn giản như đau đớn trên thân thể, mà Tần Bạch lại không thể không tiếp nhận kiếm pháp kinh khủng kia chém giết một lần tiếp một lần. Mỗi một lần đều khiến Tần Bạch cảm thấy như mình sắp chết mất, nội tâm vô cùng sụp đổ.
Những hộ vệ kia của hắn lại hoàn toàn không biết gì, chỉ cho rằng Thái tử đang đánh cờ cùng Bảo Nhi. Không ai biết, hiện tại Tần Bạch đang thừa nhận tra tấn đau đớn không phải người có thể chịu được.
Tâm tình bây giờ của Giả Diệc Chân rất không tồi. Trước kia Thái tử Tần Bạch sợ nàng nhất, cho dù ngang bướng thế nào, cũng nhất định nghe nàng, thành thành thật thật, nghiêm túc hoàn thành bài tập mà nàng sắp xếp.
Thế nhưng ai biết lần này, Tần Bạch lại không khắc khổ luyện kiếm, còn chạy ra hoàng cung chơi đùa. Chuyện này khiến Giả Diệc Chân rất lo lắng, lo lắng vì vận mệnh sau này của Đại Tần đế quốc.
Hết chương 3153.
Bạn cần đăng nhập để bình luận