Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1986. Cô Trúc

“Tại sao lại như vậy? Tại sao Cô Trúc lại tham gia thi cuối kỳ, hắn còn cần tham gia cái này sao?” Ngọc Kinh nghĩ mãi vẫn không thông tại sao hắn lại xui xẻo như vậy.
Nếu không phải Cô Trúc mà đổi lại là bất kì đệ tử cấp Bá Tước nào, Ngọc Kinh đều cho rằng Hàn Sâm còn có cơ hội chiến một trận, chắc gì đã không mở được một đường máu, hơn nữa còn có cơ hội rất lớn.
Nhưng hai chữ Cô Trúc này, lại khiến Ngọc Kinh cảm thấy bất lực và tuyệt vọng sâu sắc.
Cô Trúc vốn là đệ tử môn hạ của Thất Tịch Trưởng Lão nhưng vì mạo phạm đến quy định của Trấn Thiên Cung, lại còn là kiểu cực kỳ nghiêm trọng nên bị tước đi thân phận đệ tử của Trấn Thiên Cung, còn bị đẩy vào thiên lao, dùng cực hình Vạn Giới Nhất Mộng.
Tuy rằng Vạn Giới Nhất Mộng không được xem là tử hình nhưng cũng không khác biệt với án tử hình là mấy.
Cô Trúc rơi vào trong mộng cảnh bi kịch, trong mộng cảnh trải qua cuộc đời bi kịch hết kiếp này đến kiếp khác, phải trải qua cả vạn kiếp thì mới có thể tỉnh lại được.
Chưa kể những sinh vật bình thường vốn không có tuổi thọ cao như vậy để có thể trụ đến khi giấc mộng vạn kiếp kết thúc, cho dù tuổi thọ có cao đến như vậy nhưng hết lần này đến lần khác trải qua cuộc đời bi kịch trong mơ mà lần nào cũng không được chết tử tế. Sau khi nếm trải tất cả thống khổ trên đời, nếu thật sự có thể tỉnh lại, tất cả những kí ức đau thương trong vạn kiếp đều sẽ in sâu trong tâm trí hắn, dù không chết e rằng cũng sẽ biến thành kẻ điên.
Cô Trúc chịu đựng Vạn Giới Nhất Mộng trong thiên lao ngủ mười năm trời, mười năm sau tỉnh lại như một kì tích. Sau khi tỉnh lại không nói lời nào mà đi thẳng đến trước Trấn Thiên Cung, chín lạy ba quỳ khiến cho cổng Trấn Thiên Cung mở rộng ra. Cung Chủ Trấn Thiên Cung cả ngàn năm không thu nhận đệ tử lại phá lệ nhận hắn làm đệ tử bế môn, từ đó một bước lên trời mở ra một cuộc đời như hack, luyện “Vô Tự Thiên Thư”, giác ngộ bí mật của năm thành mười hai lầu, trong số những người cùng trang lứa không ai có thể cạnh tranh được.
Cho dù là kỳ tài thiên phú nhận được tiên khí của Tiên Hồ như Thiên Vũ Hạc cũng thất bại thảm hại trong tay Cô Trúc, hơn nữa còn là bại dưới kiếm pháp sở trường nhất của Thiên Vũ Hạc.
Từ đó về sau, Cô Trúc cũng không hề động thủ với người khác nữa. Nhưng cho dù là cường giả cấp Bá Tước hay thậm chí là cấp Công Tước cũng không dám coi thường Cô Trúc chút nào.
Mười năm vạn kiếp, quả thật không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là hắn đã tỉnh lại như thế nào, cũng không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc hắn đã trải qua những gì.
Cung Chủ Trấn Thiên Cung từng chính miệng nói, Cô Trúc có hi vọng Thần Hóa, hắn nói là có hi vọng chứ không phải là khả năng, thế mới biết hắn kỳ vọng vào Cô Trúc nhiều đến mức nào.
Nói đến từ “mạnh” này, nếu như trong con mắt của các đệ tử bình thường ở Trấn Thiên Cung có một hình mẫu đại biểu thì người bọn họ nghĩ đến đầu tiên không phải là những cường giả tiền bối kia, mà người xuất hiện đầu tiên trong đầu chính là Cô Trúc.
Với thân phận địa vị của Cô Trúc, tuy là hắn vẫn chưa thăng cấp Hầu Tước nhưng đã không còn tham gia thi cuối kỳ từ lâu rồi. Đừng nói là thi cuối kỳ, đến cả những đệ tử cấp Hầu Tước kia cũng khó khơi dậy hứng thú của hắn, căn bản sẽ không ra tay.
Các đệ tử của Trấn Thiên Cung cũng đã mấy năm không thấy Cô Trúc ra tay rồi, ai ngờ hắn lại tham gia thi cuối kỳ lần này.
Ngọc Kinh đắng hết cả miệng, thậm chí hồn vía còn suýt bay lên mây, chỉ cảm thấy chính mình đen đủi đến cực điểm. Hắn vốn tưởng rằng có thể kiếm được một mớ tiền nhưng không ngờ lại có khả năng phải táng gia bại sản.
Hàn Sâm đã ở lại Đảo Cổ Tiêu năm sáu ngày, tổng cộng săn giết được mười một con dị chủng cấp Bá Tước, tính ra cũng sắp đến ngày Bạch Ngọc Kinh mở ra, hắn bèn rời đảo Cổ Tiêu trực tiếp đến Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng lần này sau khi hạ xuống đảo, Hàn Sâm nhìn về phía Bạch Ngọc Lâu mà cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Vốn hắn chỉ có thể nhìn thấy một tòa Bạch Ngọc Lâu, nhưng bây giờ từ bên này nhìn sang lại có thể nhìn được mười hai tòa Bạch Ngọc Lâu giống như một bậc thềm xếp hàng trên đảo. Ở điểm cuối tòa lầu thứ mười hai, giữa mây mù bao quanh thấp thoáng nhìn thấy năm tòa cổ thành đứng sừng sững ở giữa, tuy không thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trong thành, nhưng lại có thể thấy rõ ràng cửa ngõ của năm tòa thành đó.
Hàn Sâm đã không còn là kẻ ngu ngơ không biết gì như lần đầu tiên đến Trấn Thiên Cung nữa, những chuyện về Bạch Ngọc Kinh hắn đã nghe ngóng rõ ràng từ lâu rồi.
Đệ tử bình thường ở Trấn Thiên Cung ngộ ra huyền cơ trong Bạch Ngọc Lâu, có thể nhìn thấy bảy tòa Bạch Ngọc Lâu đã được xem là ngộ tính cực cao, có thể nhìn thấy mười một tòa Bạch Ngọc Lâu thì chính là thiên phú dị bẩm.
Nếu có thể nhìn thấy toàn bộ mười hai tòa lầu thì đó chính là một thế hệ kỳ tài. Nhưng nếu như đến cả năm tòa thành cũng nhìn thấy thì đó chính là tư thái tuyệt thế vạn năm khó tìm.
Trấn Thiên Cung được lập ra hàng tỉ năm nay, số người có thể nhìn thấy năm thành không vượt quá con số một trăm là có thể tưởng tượng được việc nhìn thấy năm thành khó như thế nào.
Hàn Sâm cũng không cảm thấy mình đã giác ngộ ra được huyền cơ gì, sao lại có thể thấy được năm thành mười hai lầu cơ chứ, đến chính hắn còn cảm thấy ngờ vực.
Nhưng nhớ đến lần trước lúc tu luyện trong tầng bảy Bạch Ngọc Lâu, ngọc khí đột nhiên trở nên thanh thuần cũng có thể hiểu được đại khái.
Tuy có thể nhìn được mười hai lầu ở phía sau nhưng Hàn Sâm vẫn dự định đến lầu đầu tiên hấp thu ngọc khí, đó là nơi thích hợp nhất cho cấp Bá Tước tu hành. Hàn Sâm định sẽ nâng Băng Cơ Ngọc Cốt lên cấp Bá Tước trước, rồi sau đó đi khám phá Bạch Ngọc Lâu phía sau cũng không muộn.
“Hàn Sâm, chị ta và Hạc sư huynh đều đang ở tầng bảy đợi ngươi. Bọn họ bảo ta nói với ngươi, nếu như ngươi đến, bất kể có lên tầng bảy tu
luyện hay không thì đều phải gặp bọn họ trước đã.” Lúc Hàn Sâm đến †ầng bốn, Vân Tố Y đến đón tiếp và nói, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
“Có chuyện gì?” Hàn Sâm nghỉ hoặc hỏi.
“Ngọc khí sắp phun ra rồi, ngươi cứ lên tầng bảy trước đã, đợi đến khi ngọc khí kết thúc, Hạc sư huynh và mọi người sẽ nói chỉ tiết cho ngươi.” Vân Tố Y nói.
“Được.” Hàn Sâm khẽ gật đầu, sau đó lên tầng bảy.
Nhìn thấy bóng dáng của Hàn Sâm khuất sau ở cửa thềm, Vân Tố Y thầm thở dài trong lòng: “Ông trời thật không có mắt mà, sao cứ phải để ngươi gặp phải Cô Trúc. Cũng không biết Cô Trúc sư huynh nghĩ như thế nào nữa, huynh ấy tham gia thi cuối kỳ còn có ý nghĩa gì đâu?”
Nhưng ngay sau đó Vân Tố Y lại nghĩ: “Thôi không sao cả, tâm ý của ngươi ta cũng biết rồi, có đạt được vị trí thứ nhất lấy được đao pháp hay không đã không còn quan trọng nữa, cái này cũng không trách ngươi được.”
Hàn Sâm lên đến tầng thứ bảy, quả nhiên thấy Thiên Vũ Hạc, Vân Tố Thường và Nhật Sơ đều ở đây nhưng thanh niên cao ngạo lần trước lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thấy Hàn Sâm đã đến, Thiên Vũ Hạc bèn gọi hắn qua, sau đó trực tiếp hỏi: “Có phải ngươi muốn tham gia thi cuối kỳ không?”
Hàn Sâm gật gật đầu: “Ta đã báo danh rồi, dự định sẽ tham gia.”
Thiên Vũ Hạc lập tức cười khổ nói: “Vậy e rằng lần này ngươi sẽ có một trận chiến khó khăn rồi.”
“Ủa có chuyện gì hả? Có nhân vật lớn nào cũng muốn tham gia thi cuối kỳ sao?” Hàn Sâm cười hỏi.
Thiên Vũ Hạc bèn kể một lượt về chuyện Cô Trúc tham gia thi cuối kỳ và những sự tích về Cô Trúc, trong đó còn có trải nghiệm hắn bị Cô Trúc đánh bại, Thiên Vũ Hạc cũng không thèm đắn đo gì cứ thế kể hết ra.
Nhưng không giống với phiên bản mà các đệ tử Trấn Thiên Cung bình thường biết, đương sự Thiên Vũ Hạc lại càng đánh giá cao Cô Trúc hơn.
“Nói ra thì chắc ngươi không tin. Lúc chiến đấu với Cô Trúc, ta chỉ đứng trước mặt hắn thôi cũng cảm thấy mình thua rồi. Có thể chiến với hắn lâu như vậy, thay vì nói là chiến đấu, chỉ bằng nói là Cô Trúc đang chỉ điểm cho ta. Từ sau trận chiến đó, kiếm pháp của ta cũng theo đó mà tiến bộ rất nhanh, có được chút thành tựu ít ỏi như bây giờ.” Thiên Vũ Hạc nói.
Hết chương 1986.
Bạn cần đăng nhập để bình luận