Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1217: Tháp Cổ

Tuyết Cầu mang theo Hàn Sâm ra khỏi sơn động, dọc theo một con đường mòn nhở ở trên vách núi đi lên, nói là đường mòn, kỳ thật chính là một ít khe hở nham thạch ở trên vách đá.
Có rất nhiều chỗ đều chỉ rộng cỡ mũi chân, phía dưới chính là biển mây tím cuồn cuộn, ngay cả Tuyết Cầu cũng đi cẩn thận từng li từng tí.
Hàn Sâm biết Tuyết Cầu có năng lực phi hành, nhưng mà nó lại không dám phi hành ở nơi này, mà là men theo vách núi mà đi, Hàn Sâm tự nhiên cũng không bay loạn, đi theo nó lên trên.
Chỉ là Hàn Sâm có chút kỳ quái, vì sao nó không đi ở chỗ tương đối dễ đi, mà lại đi ở nơi vách núi cheo leo này.
Ban đầu Hàn Sâm còn tưởng rằng nó muốn kéo dài thời gian, về sau dần dần phát hiện ra tựa hồ không phải có chuyện như vậy, hắn đi theo Tuyết Cầu từ bên này leo lên, trên đường đi đều không nghe thấy tiếng thú rống kia nữa, hơn nữa cũng không phát sinh nguy hiểm gì, đi vô cùng thuận lợi.
- Nó rất sợ chết, nhất định là tìm một con đường an toàn nhất để lên đỉnh núi.
Hàn Sâm cũng có chút ưa thích tác phong này của nó, ít nhất là để cho nó dẫn đường sẽ không có chuyện gặp phải cường địch nộp mạng.
Càng lên cao đi, đám mây tím kia lại càng đậm đặc, có lẽ đã sắp tới trình độ đưa tay không thấy được năm ngón rồi, trước mắt đều là ánh sáng hư huyễn màu tím, cũng may là âm thanh của Tuyết Cầu có thể xuyên thấu qua ánh sáng hư huyễn màu tím kia, nó vừa đi ở phía trước, vừa phát ra tiếng kêu uông uông, chỉ dẫn cho Hàn Sâm đi lên.
Bởi vì tầm nhìn thật sự là quá kém, Hàn Sâm chỉ có thể lần mò vách núi để đi về phía trước, nếu như không cần thiết, hắn cũng không muốn bay lung tung ở chỗ này.
Đi đã hơn nửa ngày, Hàn Sâm đột nhiên chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, con mắt trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng, không thấy rõ mọi thứ, Hàn Sâm vội vàng dùng tay che ánh sáng lại, chờ cho con mắt thích ứng một chút, mới thả tay nhìn ra bốn phía.
Chỉ thấy bọn họ đã đi lên phía trên biển mây tím, phóng tầm mắt nhìn ra biển mây cuồn cuộn như nước thủy triều, ngọn núi màu đen to lớn vượt lên trên biển mây giống như đao nhọn xuyên thẳng chân trời, hùng vĩ không có cách nào tưởng tượng.
- Ngọn núi lớn này vậy mà lại khổng lồ như thế, vượt lên bên trên biển mây mà vẫn còn cao không thể chạm, không biết đến cùng là chỗ thần bí dạng gì, vậy mà kỳ dị như thế.
Hàn Sâm nheo mắt lại nhìn lên núi lớn, nhưng lại không nhìn thấy đỉnh núi, giống như sau khi xuyên qua biển mây, ở đây mới thật sự là chân núi.
Tuyết Cầu uốn éo cái mông tiếp tục đi ở phía trước, Hàn Sâm cũng đi theo, lại đi thêm hơn nửa ngày nữa, màn đêm cũng đã phủ xuống, ngôi sao đầy trời giống như thò tay là có thể hái xuống, rốt cục bọn họ đã đi tới đỉnh núi.
Trên con đường bọn họ đi tới này, thậm chí một con dị sinh vật đều không gặp được, cũng không biết là Tuyết Cầu dẫn đường tốt, hay là những con dị sinh vật kia căn bản chưa từng đến đây.
Sau khi đi lên đỉnh núi, Hàn Sâm lại cảm thấy nao nao, ở trên đỉnh núi đằng kia có một tòa tháp cổ gạch xanh, thoạt nhìn giống như là đồ vật do nhân loại kiến tạo ra.
Tháp cổ không cao, chỉ cao khoảng hơn hai mét, phía dưới chỉ chừa lại một cái cửa nhỏ, cánh cửa kia nhỏ tới mức nhân loại phải ngồi xổm xuống mới có thể đi vào.
Những viên gạch xanh kia không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng tẩy rửa, rất nhiều nơi đều đã phong hoá mục nát, thoạt nhìn cực kỳ cũ nát, có loại cảm giác lịch sử lâu dài cùng tang thương.
Tuyết Cầu đi tới trước tháp cổ, vậy mà phủ phục quỳ lạy giống như là nhân loại đối với cửa nhỏ kia, cảm giác kia giống như là đang thỉnh cầu quỷ thần tha thứ cho sự mạo phạm của nó.
Hàn Sâm nhìn tháp cổ kia cũng không đi tới gần, địa phương quỷ dị như vậy lại có một ngôi tháp cổ như thế, ai biết ở bên trong có thứ gì cổ quái hay không, nếu như không cần thiết, Hàn Sâm cũng không muốn mạo hiểm, hắn chủ yếu là đến tìm Tiểu Ngân Ngân, trước khi tìm thấy Tiểu Ngân Ngân, những chuyện khác có thể nén háo hức lại.
Sau khi xác định tháp cổ kia không có động tĩnh gì, Hàn Sâm đi tới bên cạnh đỉnh núi nhìn xuống, muốn nhìn một chút xem những phương hướng khác có thân ảnh của Tiểu Ngân Ngân hay không.
Hàn Sâm dọc theo vách núi đi hơn phân nửa vòng, đột nhiên nhìn thấy trên sườn núi phía dưới có hai thân ảnh khổng lồ, trong lòng lập tức vui vẻ.
Thò đầu xuống nhìn kỹ một chút, đã thấy đó là hai con sinh vật siêu cấp thần huyết Hàn Sâm chưa từng gặp qua, hình thể của mỗi một con đều vượt qua trăm mét, ở phía trên ngọn núi to lớn này, vậy mà cũng không lộ ra vẻ to lớn.
Lúc này hai con cự thú kia đang điên cuồng chiến đấu, đụng độ phát ra sóng xung kích kinh khủng, khiến cho biển mây phía dưới cũng vì đó mà quay cuồng chấn động.
Chỉ là mặc dù là tiếng bọn chúng va chạm, ở phía trên ngọn núi lớn này vẫn không truyền ra được, Hàn Sâm chỉ có thể nhìn thấy chúng đang chiến đấu, lại không nghe được âm thanh chúng chiến đấu.
Hai con sinh vật siêu cấp thần huyết đều vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là một lát không phân ra thắng bại được, Hàn Sâm lo lắng cho Tiểu Ngân Ngân, không tiếp tục xem tiếp nữa, lại chuyển hướng về một phía khác, hy vọng có thể tìm được Tiểu Ngân Ngân hoặc là những sinh vật siêu cấp thần huyết bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch kia.
Thế nhưng mà Hàn Sâm đã dạo qua một vòng ở trên đỉnh núi, ngoại trừ hai con cự thú đang chiến đấu kia ra, cũng không nhìn thấy những sinh vật khác.
- Chẳng lẽ chúng vẫn còn ở bên trong biển may chưa đi ra ngoài được?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm lo lắng.
Bởi vì không tìm thấy người, Hàn Sâm chỉ có thể quay trở lại xem hai con cự thú chiến đấu, nếu như may mắn, nói không chừng còn có thể nhặt được chút tiện nghi.
Hình thể của hai con sinh vật siêu cấp thần huyết đều rất hùng tráng uy phong, một con toàn thân đầy vảy đen, đầu mọc ra sừng hươu, giống như là Kỳ Lân trong truyền thuyết, mọi cử động đều mang theo hơi nước vô biên.
Một con cự thú khác lại có một thân lông tím như điện, trong lúc lắc lư có tia điện màu tím nhảy lên, bộ dáng của con thú kia nói không rõ là cái gì, nếu bắt buộc miêu tả, thì có chút giống như con sóc.
Hai con thú đại chiến, hơi nước cùng dòng điện màu tím giao hòa vào nhau, vậy mà không hề nổ tung, tạo thành một loại lực trường kỳ dị, quấy lực trường bên trong giống như là không gian loạn lưu, không gian tựa hồ cũng bị lực trường kia bóp méo vặn vẹo.
Mặc dù đều là sinh vật thủy hệ cùng lôi điện, sinh vật như vậy trước kia Hàn Sâm cũng đã gặp rất nhiều, nhưng mà phương pháp vận dụng lực lượng của hai con cự thú này trước kia Hàn Sâm chưa từng thấy qua.
Hàn Sâm đang xem say xưa, lại cảm giác tóc gáy mình bị đụng một cái, vẫn tiếp tục nhìn hai con cự thú chiến đấu, nói một câu với Bảo Nhi ở trên vai:
- Bảo Nhi đừng làm rộn.
Hàn Sâm vừa mới nói xong, tóc gáy lại bị giựt một cái, Hàn Sâm cúi đầu nhìn Bảo Nhi trong ngực, muốn nói Bảo Nhi đừng ồn ào nữa, nhưng khi nhìn tới Bảo Nhi, lại phát hiện ra đôi tay mập mạp của Bảo Nhi đang ở ngay trước ngực hắn, cũng không vòng lên trên cổ hắn, tự nhiên không thể giựt tóc của hắn được.
Hàn Sâm lập tức cảm giác cả người phát lạnh, trên sống lưng bốc lên một luồng hơi lạnh, không biết là thứ gì đang giựt tóc hắn, hắn vậy mà không hề cảm giác được có thứ gì tới gần mình.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Tuyết Cầu ở bên chân, đã thấy nó đang run lẩy bẩy co quắp trên mặt đất, nhìn chằm chằm ra sau lưng Hàn Sâm, bị hù cho động cũng không dám động, con mắt hoảng sợ trừng lớn đến cực hạn.
- Đậu xanh, đến cùng đằng sau mình có thứ quái quỷ gì?
Hàn Sâm mạnh mẽ mở ra chín đạo khóa gen, lập tức xoay người qua, tiến vào trạng thái chiến đấu, đồng thời vung một quyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận