Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Phiên ngoại: Kết cục không phải kết quả cuối cùng

Ta tên Hàn Kính Chỉ, là đứa nhỏ năm tuổi ở trường mẫu giáo Con Voi, ở độ tuổi mà lẽ ra cuộc sống sẽ tràn đầy sức sống và rực rỡ như một nụ hoa, nhưng đối với ta đó lại là một quãng thời gian u ám.
Ta xuất thân từ thế gia lừa đảo, ba của ta là tên lừa đảo, ông của ta là tên lừa đảo, ông của ông ta cũng là tên lừa đảo. Dù sao cũng không biết bắt đầu từ vị nào, cả nhà chúng ta đã trở thành thành viên của phái Giang Tương.
Phái Giang Tương, một tổ chức của những kẻ lừa đảo giả danh thầy tướng, đi coi bói xem phong thủy lừa gạt người khác. Mặc dù các thành viên của tổ chức này biết xem tướng coi bói, nhưng lại không ai †in vào số mệnh. Cái gọi là số mệnh, đối với thành viên phái Giang Tương chẳng qua chỉ là một công cụ để đi lừa gạt mà thôi.
Phái Giang Tương không tin thiên mệnh luân hồi, không tin nhân quả báo ứng, không quan tâm nhân tình, sở trường là liệu cơm gắp mắm, tính toán lòng người.
Nếu như người nào bị người của phái Giang Tương nhắm tới, vậy thì quả thực là tai họa, nhẹ thì hao tài thoát nạn, nặng thì tan cửa nát nhà thê tử ly tán.
Ta sinh ra trong một gia đình có bối cảnh như vậy, nhưng ta tin tưởng vào số mệnh, nói chính xác là ta có thể thấy được số mệnh.
Đúng vậy, dùng cách nói của người hiện đại, ta chính là một người “siêu năng lực”, năng lực của ta chính là có thể nhìn thấy vận mệnh.
Năng lực của ta không chỉ có thể thấy được vận mệnh của con người, mà còn thấy được vận mệnh của tất cả vật chất trên thế giới này.
Ví dụ như, ta có thể thấy được hình ảnh của lần quay xổ số tiếp theo và biết được mã số trúng giải cuối cùng. Lại ví dụ như, chỉ cần ta muốn, †a có thể xem hình ảnh chiến thắng cuối cùng của cuộc đua ngựa.
Thậm chí ngay cả công việc của một người sắp làm trong tương lai, hoặc ai kết hôn, khi nào sẽ chết, chỉ cần ta muốn, ta đều có thể xem được kết cục.
Mặc dù loại năng lực này của ta không thể nhìn thấy quá trình, nhưng chỉ cần nhìn được kết quả, thế là đủ rồi.
Ta giống như một học sinh gian lận đã xem trước đáp án của bài thị, bất kể quá trình có như thế nào, đáp án cuối cùng chắc chắn sẽ không thể sai.
Có người cảm thấy việc này thật hạnh phúc, giống như một cuộc đời gian dối làm càn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đố ky đến phát điên.
Nhưng mà ta thà không có loại năng lực này. Năng lực nhìn thấu vận mệnh khiến cho cuộc đời của ta trở nên xám xịt. Mặc dù ta chỉ mới năm tuổi, nhưng đã giống như một ông già sắp chết, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.
Khi còn học mẫu giáo, ta có một người bạn rất thân, hắn cực kỳ thích đá bóng, ước mơ của hắn là trở thành một cầu thủ bóng đá vĩ đại trong tương lai, hơn nữa còn hy vọng ta sẽ tập luyện bóng đá với hắn, trở thành đồng đội tốt nhất, tương lai chinh phục giải World Cup, trở thành ngôi sao sáng nhất.
Lúc ấy ta cảm thấy như thế rất tốt, nhưng khi ta nghĩ như vậy, siêu năng lực lại không tự chủ được mà lập tức khởi động. Ta thấy được tương lai của người bạn kia.
Nhưng trong tương lai, hắn không phải là một cầu thủ bóng đá, mà là một nhân viên bán hàng trung niên bụng phệ, mỗi ngày đều uống say như chết, đừng nói đến đá bóng, cho dù chạy năm mươi mét cũng sẽ thở hổn hển như sắp chết.
Trong khoảnh khắc đó, ta hoàn toàn mất hứng thú với bóng đá. Bởi vì †a biết, cho dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không thể trở thành cầu thủ bóng đá, tất cả chỉ là uổng phí sức lực mà thôi. Vận mệnh mà ta nhìn thấy chắc chắn sẽ không sai, lại càng không thể bị thay đổi.
Ở trường mẫu giáo Con Voi của chúng ta, có một bạn học nữ cực kỳ xinbh đẹp, ta rất thích nàng, vốn muốn trở thành bạn thanh mai trúc mã với nàng, tương lai có lẽ còn có thể tiến thêm một bước.
Khi ta đang nghĩ như vậy, siêu năng lực lập tức khởi động, cho nên ta nhìn thấy tương lai của nàng. Tương lai nàng gả cho một ông chú đầu hói hơn bốn mươi tuổi, mặc áo cưới bước vào giáo đường cùng người đàn ông kia.
Trong khoảnh khắc đó, cuộc sống của ta như bị hủy diệt.
Ta mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ, bởi vì bất kể ta muốn làm gì, ta đều sẽ nhìn thấy tương lai và kết cục.
Ta đi xem đá bóng thì biết trước kết quả; ta đi xem phim thì thấy trước kết cục; ngay cả đi xem một người đẹp bơi lội cũng nhìn thấy được dáng vẻ đáng sợ lúc tuổi già sức yếu của người đẹp đó. Đối với ta, thế giới này tràn đầy ác ý, khắp nơi đều là một màu u ám.
Ta cũng từng thử thay đổi vận mệnh. Ví dụ như ta ghét ăn hành tây nhất, khi ta đoán được tương lai, sáng hôm sau mẹ ta nhất định sẽ làm món trứng tráng hành tây, ta đã vứt hết tất cả hành tây ở trong nhà đi, hơn nữa còn mua hết hành tây từ tất cả các siêu thị và cửa hàng rau trong ba con phố gần đó.
Đừng hỏi ta vì sao một đứa trẻ năm tuổi lại có thể làm được chuyện như thế này, bởi vì từ trước đến giờ, tiền chưa bao giờ là vấn đề với ta.
Nhưng sáng ngày hôm sau khi thức dậy, ta phát hiện trên bàn vẫn bày món trứng tráng hành tây, tâm hồn bé nhỏ của ta muốn vỡ ra.
“Cục cưng, con phải ăn nhiều hành tây một chút. Gần đây ông nội ở quê nghỉ dưỡng đã trồng rất nhiều hành tây, năm nay được mùa, ông đã gửi cho chúng ta rất nhiều.” Lúc ấy mẹ vô cùng vui mừng nói với ta. Cho nên, suốt một tháng, nhà chúng ta ăn toàn hành tây. Ta nghi ngờ, đây chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho việc ta muốn thay đổi vận mệnh.
Không ai có thể hiểu được nỗi khổ của ta, thế giới này vĩnh viễn không có chuyện mà ta không biết, cũng vĩnh viễn không có được cảm giác mới mẻ. Ta mất đi thứ quý giá nhất của đời người, khát khao đối với tương lai.
Trên đường đi học về, nhìn ánh hoàng hôn buông xuống bên sông, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Hỏi ta tại sao một đứa bé mẫu giáo năm tuổi lại đi học về một mình? Thật ra thì cũng không có gì, ba mẹ ta, ông bà nội, ông bà ngoại đều là đệ tử phái Giang Tương, hơn nữa còn là những nhân vật cấp nguyên lão. Bọn họ rất bận rộn, làm gì có thời gian đón ta tan học?
Dĩ nhiên, mẹ ta cũng đã từng cố gắng đưa đón ta đi học, nhưng trên đường đưa ta đi học, nàng đã lừa được tổng cộng hai cái ví tiền và một chiếc xe điện. Sau khi đến trường học, còn cố gắng muốn lừa gạt giáo viên trường mẫu giáo của ta, bị ta đẩy thẳng ra khỏi trường mẫu giáo, hơn nữa cầu xin bọn họ sau này không cần phải đưa đón ta đi học nữa.
“Ai, cuộc đời của ta rốt cuộc còn có ý nghĩa gì chứ?” Ngồi trên bờ đê, tâm hồn ta mờ mịi.
Việc về nhà đối với ta chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì nơi đó căn bản không có ai. Nghe nói lần này cả nhà lên đường, muốn đi lừa gạt một †ên siêu giàu Trung Đông, đã nửa tháng rồi ta chưa gặp họ.
“Em trai, sao lại ngồi một mình ở đây? Em bỏ nhà đi sao?” Một giọng nói dịu dàng truyền vào tai ta.
Chóp mũi ta ngửi được một mùi hương thanh xuân tràn trề, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện đó là một chị gái xinh đẹp mặc đồ thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa.
Ta không khỏi ngẩn người, bởi vì ta chưa bao giờ nhìn thấy một chị gái xinh đẹp như vậy quanh đây, mà hiển nhiên nàng đang chạy bộ, hẳn là phải ở cách nơi này không xa mới đúng.
“Em trai, em tên là gì?” Chị gái thấy ta không nói lời nào, liền ngồi xổm xuống kéo tay ta, thân thiết hỏi.
“Em tên là Hàn Kính Chi.” Ta không tự chủ được trả lời. Nếu như là bình thường, ta căn bản sẽ không để ý đến những người đó, nhưng ai bảo †a là một nam sinh trường mẫu giáo mê cái đẹp chứ? Nể mặt sự xinh đẹp đáng yêu đó của nàng, vẫn nên trả lời nàng một câu.
“Tên của em thật thú vị, không giống cái tên mà tuổi này nên có.” Chị gái dịu dàng cười nói.
“Đây là tên ông đặt cho em, ông nói nhà em có thể không kính thần ma, không tôn lễ phép, không có tình cảm, không tin nhân luân, nhưng mà trong lòng nhất định phải có sự kính sợ, nếu không thì không được coi là người. Thế nên ông đặt tên em là Kính Chi, hy vọng em có thể giữ lại chút nhân tính cuối cùng.” Ta nói.
Thật ra thì ta cũng không hiểu ý của ông cho lắm, chỉ biết bọn họ lừa gạt người khác đến mất hết tính người, nhưng lúc về đến nhà lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện lừa gạt người ta.
“Ông của em thật thú vị” Chị gái cười nói, có thể nàng cho rằng ta đang nói đùa.
Ta hơi ái ngại nhìn thẳng nàng, bởi vì ta sợ mình sẽ không khống chế được mà nhìn thấy tương lai của nàng, nhìn thấy nàng già yếu chết đi, hoặc là thấy nàng bị một gã đàn ông già nào đó ôm lên giường, như vậy ta sẽ rất đau lòng.
“Tiểu Chi Chi, có muốn uống trà sữa với chị không?” Chị gái hỏi.
Mặc dù ta không thích uống trà sữa, nhưng mà ai bảo ta là một đứa trẻ mẫu giáo yêu cái đẹp chứ? Thế nên ta vẫn gật đầu, kéo bàn tay mềm mại của chị gái, đi vào cửa hàng trà sữa với nàng.
Chị gái quả thực rất đáng yêu và dịu dàng, uống trà sữa với nàng thực sự rất vui vẻ, ta có chút vui quên trời đất, không tự chủ được nhìn kỹ nàng. Nhưng đúng lúc này, năng lực đoán trước chết tiệt kia lại xuất hiện.
Thứ khiến ta tan nát cõi lòng chính là cảnh tượng hiện lên trong đầu ta. Chị gái xinh đẹp đáng yêu vừa bước xuống chiếc xe thể thao màu đỏ đã bị một đám người mặc áo đen dùng súng máy bắn tới tấp, toàn thân máu me đầm đìa, phun ra như mưa.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, nàng chắc chắn phải chết.
Tâm trạng của ta lập tức chìm vào bóng tối. Ta chỉ có thể đoán trước được hình ảnh tương lai, nhưng không thể biết được những hình ảnh kia sẽ xảy ra khi nào, cũng không biết nơi đó là nơi nào, càng không có năng lực ngăn cản những chuyện đó xảy ra.
Ta hận bản thân mình có năng lực như thế, lại càng đau đớn vì mình bất lực, cũng căm hận kết cục như vậy.
“Tiểu Chi Chi, em làm sao vậy?” Thấy tâm trạng của ta xấu đi, chị gái lo lắng hỏi.
“Chị à, thời gian tới chị có thể đừng đi xe thể thao màu đỏ được không?” Ta cố gắng muốn thay đổi vận mệnh.
“Tại sao vậy?” Chị gái có chút kỳ quái hỏi.
“Bởi vì em có thể đoán trước được tương lai. Nếu như chị lái một chiếc xe thể thao màu đỏ, kết cục của chị chính là cái chết.” Ta biết chuyện này rất khó làm người khác tin tưởng, nhưng ta rất muốn thuyết phục nàng, bởi vì ta thực sự không muốn thấy nàng chết.
Chị gái sững sờ, sau đó dịu dàng xoa xoa đầu ta, cười nói: “Tiểu Chi Chỉ, thì ra em đang lo lắng cho chị. Cảm ơn em, chị sẽ không chết đâu.”
“Em biết ngay là chị sẽ không tin em mà, nhưng kết cục tương lai quả thực không cách nào thay đổi được.” Trong lòng ta vô cùng thất vọng, không khỏi cảm thấy đau lòng, căm hận sự bất lực của mình.
Nhưng chị gái lại kéo tay ta, nghiêm túc nói: “Chị tin em, Tiểu Chi Chi. Em phải nhớ kỹ, kết cục không phải là kết quả cuối cùng. Nếu như em thật sự có siêu năng lực đoán trước được tương lai, vậy sau này em nhìn thấy người cần được giúp đỡ, em tuyệt đối đừng bỏ cuộc. Bất kể kết cục thế nào cũng hãy cố gắng hết sức để làm những gì nên làm, được không nào?”
Tâm trạng của ta cực kỳ tồi tệ, gật đầu theo bản năng, nhưng không thực sự nghe lời. Sau khi trong lòng tràn đầy mất mát chia tay với chị gái, càng nghĩ càng cảm thấy không thể cứ từ bỏ như thế được.
Chị gái lương thiện đáng yêu như vậy, ta tuyệt đối không thể để nàng cứ như thế mà chết được.
“Cho dù ông trời có muốn nàng chết, ta cũng nhất định phải cứu nàng.” Một tinh thần chiến đấu không thể giải thích được dâng lên trong lòng ta.
Mặc dù ngay cả tên của chị gái kia ta cũng không biết, càng không biết nàng ở đâu, nhưng chuyện này đối với một người sinh ra trong một gia tộc lừa đảo không phải là vấn đề gì lớn.
Một trong những năng lực sở trường của kẻ lừa đảo chính là phân tích và suy đoán thông tin. Cẩn thận nhớ lại những hình ảnh tương lai đã nhìn thất, nơi chị gái bị bắn chết là một con đường lớn, mặc dù trong hình ảnh không có biển báo, nhưng nhìn những cây cối được trồng trong vành đai xanh ven đường, nơi đó có một loại cỏ ngải chỉ có ở vùng lân cận thành phố, thế nên địa điểm gặp nạn hẳn là ở thành phố này.
“Chiều rộng của đường chính hẳn là hơn bốn mươi mét, kiểu đường này vốn chỉ có ba con đường chính trong thành phố này có thể đáp ứng tiêu chuẩn…” Ta phân tích từng dữ liệu, đồng thời dùng chức năng bản đồ của máy truyền tin để xác định mục tiêu.
“Thời gian chắc là khoảng mười giờ mười lăm phút đêm, theo vị trí của ánh trăng… chính là đêm nay…” Ta vội vàng nhìn thời gian, phát hiện đã mười giờ kém năm.
“Không…” Ta hận chính mình đã không quyết định cứu chị gái sớm hơn. Nếu như có thể sớm hơn một chút, có lẽ có thể cứu được nàng.
Thậm chí trước khi tạm biệt, nếu như ta hỏi số điện thoại của nàng, có lẽ có thể tránh được mọi chuyện xảy ra.
Ta chạy ra khỏi phòng như điên, khởi động chiếc xe điện mini mà mẹ thường dùng để đi mua thức ăn, lao về địa điểm mà ta phán đoán.
Luật giao thông, đèn xanh đèn đỏ gì đó cũng mặc kệ, ta nhất định phải cứu được chị gái.
Tăng chân ga đến mức tối đa, nhưng mà tốc độ của xe điện khiến ta cảm giác chậm như rùa, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng ta càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, ta đã tới được con đường trong hình ảnh tương lai đã thấy, nhìn thấy xe thể thao màu đỏ của chị gái, thấy nàng đang từ trên xe bước xuống. Hôm nay nàng rất đẹp, mặc áo khoác đỏ và tất chân màu da, kết hợp với giày cao gót, vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
Nhưng đồng thời, ta cũng nhìn thấy những người mặc áo đen cầm súng tiểu liên.
“Chị… chị… mau… chạy…” Đã quá muộn để cứu chị gái, ta vừa hét lên vừa lái xe tông vào những người mặc đồ đen kia.
Lạch cạch! Lạch cạch! Đoàng!
Tiếng súng và tiếng va chạm gần như vang lên cùng lúc. Ta và xe điện tông vào những người áo đen kia, súng trong tay người mặc áo đen cũng vang lên, tuy nhiên nó không bắn về phía chị gái.
“Tốt quá rồi!” Ta không suy nghĩ xem mình làm như thế có gây ra hậu quả gì không, chỉ cảm thấy có thể cứu được chị gái thực sự là quá tốt, trong lòng có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
“Cắt cắt cắt! Thằng nhóc đó là sao vậy?” “Xin lỗi đạo diễn, đó là bạn của tôi!”
Sau khi ngã xuống đất ta nhìn thấy một ông chú trung niên đang cầm loa tức giận hét to về phía này, bốn phía có đủ loại thiết bị và nhân viên làm việc, chị gái vẫn đang nói xin lỗi với ông chú kia. Choáng váng bởi cảm xúc chưa từng có từ khi sinh ra đến giờ, ta bối rối.
“Tiểu Chi Chi, cảm ơn em đã tới cứu chị, em không sao chứ?” Chị gái nhanh chóng chạy đến trước mặt ta, ôm ta vào lòng lo lắng hỏi.
“Em không sao, chị không có việc gì là tốt rồi” Cuối cùng ta cũng hiểu ra là chuyện gì, ta cũng không buồn vì hiểu lầm của mình, có điều ta cảm thấy tất cả những chuyện này quá tuyệt.
Kể xong câu chuyện lúc năm tuổi của mình, ta châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, chậm rãi nhả khói ra, vẻ mặt chính trực nói: “Kể từ lúc đó, ta đã hiểu được kết cục không phải là kết thúc, thế nên gặp được người cần giúp đỡ, ta sẽ hỏi số điện thoại của họ, ngay cả chỉ có một phần triệu cơ hội, ta cũng sẽ dốc sức cứu bọn họ, bởi vì đây là giao ước của ta và chị gái.”
Cô gái xinh đẹp đối diện nhìn ta, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, giống như núi lửa phun trào, tức giận rống lên với ta: “Hàn Kính Chi, vừa rồi anh thừa dịp tôi đi vệ sinh để hỏi số của cô gái gợi cảm kia sao?”
Bốp!
Tiếp theo đó là một cái bạt tai vang dội và bóng lưng xoay người rời đi của cô gái xinh đẹp.
“Được rồi, ta thừa nhận, mặc dù câu chuyện kia là sự thật, nhưng ta quả thực chỉ muốn cua cô em gợi cảm kia thôi, không có cách nào khác, ai bảo ta là Hàn Kính Chi, một tên mê cái đẹp chứ.” Nhìn bóng lưng của cô gái xinh đẹp rời đi, ta thì thào một mình, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra làn khói, nhưng trong mắt lại nhớ lại hình ảnh tương lai của cô gái xinh đẹp kia.
®ó là vị trí mà Hàn Sâm bây giờ đang ở, chẳng qua nơi này đã trở thành một biển lửa, ngọn lửa bao trùm khắp nơi trong quán bar, tia lửa bắn ra từ dây điện, rất nhiều đèn chùm từ trần nhà rơi xuống, trong đó có một chiếc đèn lớn hình tròn rơi trúng vào đầu cô gái.
Tingl Tiếng chuông báo cháy vang lên đúng lúc này.
“Tương lai có thể thay đổi hay không?” Nhìn đám người kinh hoàng chạy tứ tán và đám cháy lan nhanh, ta chỉ im lặng ngồi trước quầy bar, tiện tay cầm một ly rượu trên quầy lên uống, ánh mắt vẫn dừng lại ở vị trí chiếc đèn chùm hình tròn trong quán bar.
Hết chương 3185.
Bạn cần đăng nhập để bình luận