Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 268: Ăn Uống Huyết Tinh

Ở trước mặt con dị sinh vật Hoàng Kim Sư Tử này, Hàn Sâm chỉ sợ còn không bằng con kiến, coi như là Hoàng Kim Sa Trùng Vương ở hình thái nguyên thủy ở trước mặt nó cũng chỉ lớn cỡ con chó con mèo nhỏ mà thôi.
Trong lòng Hàn Sâm kinh hãi, đang chuẩn bị lặng lẽ rút đi, nhưng mà mới xoay người nhìn lại, lập tức chỉ cảm thấy lạnh cả người, mồ hôi lạnh ứa ra, thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Chỉ thấy trên con đường núi lúc hắn đến, từng con cự thú giống như là voi ma mút thú đang tức giận lao thẳng tới bên này, ít nhất cũng có hơn ngàn con, thanh thế cực kỳ to lớn, tiếng chân ầm ầm giống như tiếng sấm dậy khiến sơn cốc chấn động tựa như đang run rẩy, vừa rồi toàn bộ lực chú ý của Hàn Sâm đều bị con Hoàng Kim Sư Tử nuốt con thú như voi ma mút kia hấp dẫn, không hề chú ý tới những con dị sinh vật giống như voi ma mút này xông tới từ lúc nào.
Mắt thấy đám dị sinh vật giống như thủy triều đang xông đến, cách Hàn Sâm cũng chỉ khoảng hai, ba ngàn mét, dùng tốc độ của những con voi ma mút đó, chỉ sợ trong chốc lát là có thể chạy tới, Hàn Sâm nhìn bốn phía, đều là ngọn núi trọc lốc, đường ra duy nhất ở phía trước lại bị con Hoàng Kim Sư Tử to lớn kia chặn lại rồi.
Cắn răng một cái, Hàn Sâm gọi ra Biến Sắc Thú thần huyết dung hợp với mình, muốn mượn năng lực của Biến Sắc Thú leo lên vách núi ẩn núp, chỉ cần hắn di động không quá nhanh, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Thế nhưng mà lúc Hàn Sâm vừa mới định bò lên trên vách núi, lại đột nhiên phát hiện trên bầu trời có một đám mây đen tiến đến, nhìn kỹ thì đâu phải là mây đen gì, toàn bộ là chim quái lạ màu đen cực lớn sải cánh 5~6 mét, cả đàn cả lũ bay đến bao kín ngọn núi, đôi mắt màu máu lạnh lẽo đang nhìn chòng chọc vào tình huống phía dưới.
Trong lòng Hàn Sâm lập tức mát lạnh, thị lực của loài chim là đáng sợ nhất, nếu như hắn bất động, ngụy trang của Biến Sắc Thú còn có thể lừa gạt được chúng, nhưng mà hắn đang bò lên vách núi đá, hiệu quả ngụy trang sẽ xuất hiện một ít sơ hở, chỉ sợ không thể tránh được ánh mắt của đám chim quái lạ màu đen cực lớn kia.
- CMN ai nói dị sinh vật trong Ngọc Long Sơn Mạch rất ít thế? CMN đây đều là quái vật đi thành đàn ah!
Hàn Sâm âm thầm chửi bới người ghi tư liệu trong lòng.
Nhưng mà bây giờ cũng không có thời gian dư thừa cho Hàn Sâm do dự, bầy voi ma mút phía sau đã sắp vọt tới, mà bốn phía đều là vách núi trống trơn, căn bản không có chỗ cho hắn núp, cho dù hắn dựa vách núi mà đứng, chỉ sợ cũng khó có thể né tránh nhiều voi ma mút đè ép cùng xông tới như vậy.
Nhưng mà trèo lên trên thì hắn cũng không dám, khắp nơi trên ngọn núi đều là bầy chim quái lạ mắt đỏ đang trừng mắt nhìn, bóng đen đã bao trùm hơn phân nửa ngọn núi, bốn phía ở trên ngọn núi đều có, thật sự là hắn rất khó tin tưởng, mình có thể tránh được ánh mắt lạnh lẽo của những con chim quái lạ đó hay không.
Cắn răng một cái, Hàn Sâm liền chạy tới phía con Hoàng Kim Sư Tử kia.
Mặc dù con Hoàng Kim Sư Tử kia vô cùng mạnh mẽ, còn kinh khủng hơn bầy voi ma mút cùng bầy chim quái lạ vô số lần, nhưng mà hình thể của nó thật sự quá lớn, Hàn Sâm ở trong mắt nó chỉ sợ không kém con kiến hay con bọ chó là bao.
Bây giờ Hàn Sâm lại sử dụng năng lực biến sắc, chưa chắc nó đã chú ý tới hắn.
Hàn Sâm cảm thấy so với việc mạo hiểm leo lên vách núi, còn không bằng hướng Hoàng Kim Sư Tử bên kia thử thời vận, đám chim quái lạ kia nhất định không dám tới gần Hoàng Kim Sư Tử, hắn liền tự cho mình là một con bọ chó trốn ở bên trong bộ lông của Hoàng Kim Sư Tử, chờ thoát khỏi khốn cảnh trước mắt rồi nghĩ biện pháp thoát thân cũng không muộn.
Thử thăm dò đi vài bước về phía Hoàng Kim Sư Tử, Hoàng Kim Sư Tử không có động tĩnh gì, thế nhưng bầy chim quái lạ trên ngọn núi bên cạnh đã vỗ cánh kêu lên với hắn, hiển nhiên đã phát hiện ra hắn.
Vài con chim quái lạ đã vỗ cánh vọt xuống, rõ ràng là muốn xuống bắt “con ve chó” Hàn Sâm kia.
Hàn Sâm sao dám do dự, hắn liền chạy tới phía con Hoàng Kim Sư Tử, nơi đó là sinh lộ duy nhất bây giờ của hắn.
Hiện tại Hàn Sâm đã hơi có chút hối hận, bản thân thật sự là hơi bành trướng, biết rõ Ngọc Long Sơn Mạch vô cùng hung hiểm, lại cho rằng bằng năng lực của mình nhất định sẽ không có việc gì.
Nhưng mà bây giờ đã không còn kịp hối hận nữa, Hàn Sâm chỉ cầu nguyện con Hoàng Kim Sư Tử kia tuyệt đối không nên chú ý tới hắn, coi như hắn là con kiến hoặc con ve chó là được rồi, để cho hắn có một chỗ tránh nạn.
Cũng không biết có phải lời cầu nguyện của Hàn Sâm có tác dụng hay không, con Hoàng Kim Sư Tử kia cũng không chú ý tới Hàn Sâm, trái lại cảm thấy hứng thú đối với những con chim quái lạ đang đuổi theo Hàn Sâm kia.
Móng vuốt vung mạnh lên, lập tức chộp tới một con chim quái lạ đang đuổi theo Hàn Sâm, huyết nhục bay tán loạn, trực tiếp bắt lấy nhét vào cái miệng lớn như bồn máu, liền lông với xương cũng chỉ nhai rôm rốp hai cái rồi trực tiếp nuốt xuống.
Mấy con chim quái lạ còn lại lập tức thét chói tai bay lên, không dám tiếp tục đuổi theo Hàn Sâm nữa, mà lúc này Hàn Sâm đã chạy đến bên cạnh móng sau của Hoàng Kim Sư Tử.
Cái móng sau kia đối với Hàn Sâm mà nói, giống như một tòa núi nhỏ, Hàn Sâm không nói hai lời trực tiếp cầm lấy sợi lông màu vàng óng trèo lên bên trên, những sợi lông màu vàng đó đều to bằng cánh tay, rậm rạp chằng chịt nhét chung ở một chỗ, Hàn Sâm đứng lên đó cũng không hề phí sức.
Hắn không dám rời xa Hoàng Kim Sư Tử, những con chim quái lạ đó đều đang theo dõi hắn, nếu cách quá xa, chỉ sợ sẽ bị những con chim quái lạ kia tập kích.
Đứng ở bên cạnh thì càng thêm không dám, bầy voi ma mút sẽ lập tức vọt đến rồi, đến lúc đó nhất định sẽ có một trận ác chiến, hắn sợ mình sẽ bị Hoàng Kim Sư Tử một cước giẫm chết, lối thoát duy nhất chỉ có leo lên trên lưng của Hoàng Kim Sư Tử.
Cũng may Hàn Sâm thật sự là quá nhỏ đối với Hoàng Kim Sư Tử, căn bản là không bị để ở trong mắt, Hàn Sâm ôm lấy bộ lông màu vàng óng kia, dùng cả tay chân trèo lên trên, mới vừa leo tới chỗ đùi sau của Hoàng Kim Sư Tử, Hoàng Kim Sư Tử liền đứng lên.
Hàn Sâm cảm giác như mình đã bị ném lên trên một chiếc tàu hỏa chạy như bay, hắn vội vàng dùng cả tứ chi bám chặt vào bộ lông màu vàng óng.
Quyết chữ Tỏa của Ác Quỷ Triền Thân, hôm nay được Hàn Sâm sử dụng ra, nhưng đúng là có tác dụng. Chỉ tiếc là hắn quấn không phải là thân, mà là sợi lông mà thôi.
Những con ma mút đang tức giận đó vọt tới trước mặt Hoàng Kim Sư Tử, hướng về Hoàng Kim Sư Tử phát ra thế công mãnh liệt, nhưng mà ở trước mặt Hoàng Kim Sư Tử, lại giống như lấy trứng chọi đá.
Nói là sư tử đi vào giữa bầy cừu đều có chút đề cao những con voi ma mút đó rồi, căn bản chính là một hồi đơn phương đồ sát máu tanh, những con voi ma mút đó giống như là đang tự sát vậy.
Hoàng Kim Sư Tử giống như viễn cổ hung thú, một cái tát xuống đã đập chết vài con voi ma mút, thậm chí trực tiếp táp con voi ma mút vào trong miệng nhai.
Chỉ trong chốc lát, trong dãy núi đã máu chảy thành sông, hài cốt chồng chất như núi, Hoàng Kim Sư Tử điên cuồng tàn sát bừa bãi, căn bản không để đàn voi ma mút vào mắt, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc tối mà thôi.
Đàn voi ma mút vẫn không sợ chết khởi xướng tập kích giống như tự sát đối với Hoàng Kim Sư Tử, mặc dù hoàn toàn không có tác dụng gì, bị Hoàng Kim Sư Tử tùy ý giết chóc ăn uống, hơn một ngàn con voi ma mút chỉ chưa đến nửa giờ đã bị giết thây ngang khắp đồng.
Sau khi Hoàng Kim Sư Tử ăn một ít, dường như không còn có bất cứ hứng thú gì đối với thi thể của đám voi ma mút nữa, nó đứng dậy liền đi thẳng vào sâu trong sơn mạch.
Đàn chim quái lạ màu đen lúc này mới thét lên chói tai bay nhào xuống, nguyên một đám giống như ác quỷ lao về phía tàn thi xương bể của những con voi ma mút kia, một bữa tiệc tanh máu mới chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận