Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2333. Di bảo của Thủy Tổ Hoàng Cực

Bên dưới cửa hang là một hang đá vuông vức, bên trong chỉ để duy nhất một hộp gỗ nhỏ bằng quả bóng đá. Sau khi Hàn Sâm lấy hộp ra thì tượng đá liền tự động trở về vị trí cũ.
Hàn Sâm ngồi lên bồ đoàn nhìn tượng đá trước mặt, nhưng nó không còn thần vận linh động nữa, tượng đá chỉ còn là tượng đá mà thôi, không còn ý cảnh. Đến cả đá hình hồ lô cầm trong tay cũng không còn cảm giác quen thuộc như trước.
“Quả nhiên tượng đá chỉ có thể được kích phát một lần duy nhất.” Hàn Sâm nhìn hộp gỗ đang cầm trong tay, thầm nghĩ: “Đây chính là vật mà Thủy Tổ Hoàng Cực để lại, chắc sẽ không lệch lắm, chí ít cũng là vũ khí cấp Thần Hóa chứ nhỉ?”
Hộp gỗ không bị khóa, Hàn Sâm mở nắp lên, lập tức sững sờ.
Bên trong hộp gõ là một viên Ngọc Hồ Lô to chừng bàn tay, màu lục bích óng ánh, trông trong suốt như thể có thể nhìn xuyên qua nó, nhưng lại không thấy bên trong Ngọc Hồ Lô là cái gì.
“Chắc hẳn đây cũng là Ngọc Hồ Lô được làm thủ công rồi? Nhìn nó không giống như sinh vật thật, hay nó là cái bình hình hồ lô nhỉ?” Hàn Sâm giơ tay cầm Ngọc Hồ Lô lên xem thì thấy vị trí miệng bình được nối liền với thân, không có tách rời nên cũng chẳng nhìn vào trong được.
Dựa vào trọng lượng với xúc cảm thì hình như cũng không phải là rỗng ruột mà chỉ là một bình Ngọc Hồ Lô hàng thật giá thật thôi.
Hàn Sâm cầm bình hồ lô ngọc bích này lên quan sát tỉ mỉ, lúc nhìn đến đáy bình thì lại giật mình. Đáy bình phẳng lỳ, lại còn được khắc chữ nữa.
“Thánh Chủ ngự dụng!” Sau khi đọc hết đống chữ được khắc kia, Hàn Sâm lại càng ngạc nhiên hơn.
Với hiểu biết của Hàn Sâm, người dám dùng đến hai từ Thánh Chủ này thì hình như chỉ có vị Thánh Vực kia thôi. Nhưng mà thứ này lại là đồ mà Thủy Tổ Hoàng Cực để lại, chắc chắn không phải đồ của hạng người vô danh tiểu tốt được.
“Chẳng lẽ Thủy Tổ Hoàng Cực với Thánh Chủ có quan hệ gì với nhau hay sao? Nếu không thì tại sao đồ của Thánh Chủ lại ở chỗ Thủy Tổ Hoàng Cực thế này? Tuy không loại trừ khả năng sau này Thủy Tổ Hoàng Cực cướp về, nhưng ta vẫn cảm thấy giữa hai người họ hẳn là có quan hệ gì đó đúng hơn.” Hàn Sâm trầm ngâm.
Hàn Sâm cầm Ngọc Hồ Lô lên nghiên cứu thêm một lúc nữa nhưng cũng không nhìn ra được thứ này đến cùng là có thể làm được cái gì.
“Thôi kệ đi, mang về đã rồi tính tiếp.” Hàn Sâm nhét Ngọc Hồ Lô vào trong ngực sau đấy cầm hộp gõ lên rồi đi ra khỏi Hoàng Cực Các.
Hắn biết chắc chắn bây giờ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Hoàng Cực Các. Nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác cả, hắn không thể nào trốn ở Hoàng Cực Các cả đời được, chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài.
Cho dù đã từng trải qua vô vàn sóng to gió lớn nhưng khi gặp phải chuyện này, trong lòng hắn cũng vẫn có chút thấp thỏm không yên. Dù gì cũng không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không ai nhận ra hắn đang giả làm Bạch Dịch.
“Bạch Dịch… Thập Lục Hoàng Tử… Đó là ai…”. Lúc Hàn Sâm đi ra khỏi Hoàng Cực Các, biểu tình trên mặt vô số các cường giả ở tộc Hoàng Cực đều là vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Phần lớn nhưng người cấp cao đều biết chuyện Bạch Dịch dùng Vạn Bảo Quy Nguyên dung hợp với Hàn Sâm, nhưng mà chỉ có một chút xíu tin tức thôi chứ không biết Bạch Dịch bây giờ đang “khoác vỏ” Hàn Sâm.
Khi biết là Bạch Dịch, một đám cường giả cực kỳ kinh ngạc, đến cả Bạch Hoàng với đại quốc sư Cổ Uyên cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Hiển nhiên bọn hắn không ngờ, người có thể lĩnh hội được ý cảnh của tượng đá Thủy Tổ lại là Bạch Dịch.
“Khó mà có được.” Bạch Hoàng chỉ nhìn thoáng qua, từ tốn nói hai chữ như thế, cũng chẳng biết hắn có ý gì.
“Quả thực khó mà có được. Chúc mừng hoàng thượng.” Đại quốc sư Cổ Uyên nhìn chằm chằm Hàn Sâm một lúc rồi mới nói với Bạch Hoàng.
“Vận khí nhất thời cũng không thể đại biểu cho cái gì được.” Bạch Hoàng vẫn nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Sự kinh ngạc của các cường giả khác khác hẳn với Bạch Hoàng, lúc Bạch Vi nhìn thấy khuôn mặt Hàn Sâm thì sắc mặt cũng cực kỳ phức tạp.
Sắc mặt Bạch Lăng Sương vẫn là âm tình bất định như cũ. Kính phu nhân đứng ở một bên nhìn thấy Hàn Sâm thì khẽ nhíu lông mày, cúi đầu như thể đang trầm tư điều gì.
Sự kiện nổi bật ngày hôm nay là một chuyện đáng kinh ngạc. Thập Lục Hoàng Tử Bạch Dịch vậy mà lại có thể lĩnh hội được ý cảnh của tượng đá Thủy Tổ, chuyện này không thể không nói chính là một kỳ tích.
T¡ tỈ năm nay chẳng thiếu các hoàng tử công chúa vào trong Hoàng Cực Các cũng chẳng thể lĩnh hội được huyền diệu trong ý cảnh của tượng đá Thủy Tổ. Vậy mà Thập Lục Hoàng Tử Bạch Dịch bình thường đến không thể bình thường hơn lại có thể lĩnh hội được khiến cho không ít vương công quý tộc được mở rộng tầm mắt.
Khi Hàn Sâm cưỡi Huyết Kỳ Lân trở lại Tinh cầu Thủy Vực, Hoàng tử phi Lam Hải Tâm đang đứng trên gác mái của cung điện cũng âm thầm liếc mắt nhìn hắn vài lần.
Lam Hải Tâm thật sự không nghĩ thông được, kẻ như Bạch Dịch lại có thể lĩnh hội được ý cảnh trong tượng thần Thủy Tổ của Hoàng Cực tộc, thật sự khiến cho nàng không dám tin tưởng.
Sau khi trở lại tiểu lâu của mình, Hàn Sâm đóng cửa phòng cẩn thận rồi mới thưởng thức Ngọc Hồ Lô, ngoại trừ bốn chữ Thánh Chủ ngự dụng này thì Ngọc Hồ Lô này hình như cũng không có gì chỗ nào đặc biệt, trên toàn bộ Ngọc Hồ Lô hoàn toàn không cảm giác được lực lượng đặc thù chuyển động.
Hàn Sâm dùng đến cả kính Tử Đồng Thần Điệp để quan sát nhưng cũng không có cách nào mà phân tích được. Nhưng bằng cách này, có thể xác định được Ngọc Hồ Lô này không phải vật tầm thường.
“Tiếc là Bảo Nhi đi làm gián điệp bên cạnh Lam Hải Tâm rồi. Nếu mà nàng ở đây thì tốt rồi. Đá hồ lô có khí tức giống hệt như nàng, nói không chừng nàng với Ngọc Hồ Lô này có quan hệ với nhau.” Hàn Sâm thầm ngHĩ.
“Ba ba…” Hàn Sâm đang nghĩ thì thấy Bảo Nhi ôm một đống đồ lanh chanh chạy tới.
“Bảo Nhi, sao con lại ở đây?” Hàn Sâm thầm kinh ngạc, thấy Bảo Nhi ôm trong lòng rất nhiều đồ ăn, trông qua cũng không phải là mấy đồ tiện lợi rẻ tiền. Hơn nữa, quần áo trên người cũng đã đổi thành trang phục cực kỳ hoa lệ, trang phục đậm nét đặc trưng của Hải Yêu tộc.
“Bảo Nhi nhớ ba ba.” Bảo Nhi nói rồi liền nhảy vào lòng Hàn Sâm, khuôn mặt nhỏ bé vừa trắng vừa mềm cọ cọ khuôn mặt to đùng của Hàn Sâm.
“Ba ba cũng nhớ Bảo Nhi lắm. Nhưng mà Bảo Nhi này, lúc ngươi tới đây có bị người nào của Lam Hải Tâm nhìn thấy không thế?” Hàn Sâm còn đang trông cậy vào Bảo Nhi có thể giúp hắn thăm dò thêm chút tin tức đây.
“Ba yên tâm đi, không ai nhìn thấy Bảo Nhi đâu.” Bảo Nhi cầm lấy đồ ăn đưa cho Hàn Sâm: “Ba ba, một mình ngươi ăn chắc không vui đâu, mấy món này ăn ngon lắm cho ngươi nè.”
“Ngoan, đúng là có con gái là tốt nhất, đúng là con gái ngoan của ba.” Hàn Sâm vui vẻ nhận món điểm tâm nàng đưa, nghĩ đến chuyện Ngọc Hồ Lô, liền đưa Ngọc Hồ Lô cho Bảo Nhi: “Bảo Nhi, con xem xem có nhận ra cái này là cái gì không?”
Bảo Nhi nhận lấy Ngọc Hồ Lô, cầm trong tay rồi khẽ lay động, sau đấy dốc miệng nó xuống rồi võ võ, liền thấy có cái gì đó có vẻ đồng dạng với Ngọc Hồ Lô chảy ra từ Ngọc Hồ Lô.
Hàn Sâm nhìn thấy thế thì hơi ngạc nhiên. Vốn dĩ hắn còn nghĩ Ngọc Hồ Lô này đặc ruột, không ngờ lại có đồ bên trong thật.
Thứ chảy ra từ Ngọc Hồ Lô trông có vẻ là nước nhưng nhìn kỹ lại không thấy. Chất lỏng kia sau khi rời khỏi Ngọc Hồ Lô thì lại không rơi thẳng xuống mặt đất mà lại tụ về một điểm lơ lửng trên không trung, không bao lâu sau liền tạo thành một tiên tử quần áo phiêu phiêu. Chỉ là tiên tử này được hình thành từ những giọt nước, có hơi giống với lúc Hàn Sâm sử dụng Hoàng Thể Bản Nguyên Thủy.
“Đây là cái gì thế?” Hàn Sâm nhìn thấy mà ngạc nhiên.
“Tắm rửa thơm tho cho ba ba.” Bảo Nhi giơ Ngọc Hồ Lô, nói với Thủy Tiên Tử kia.
Thủy Tiên Tử lập tức “trôi” đến bên cạnh Hàn Sâm, dịu dàng cởi hết quần áo Hàn Sâm. Ngón tay khẽ động, thủy khí tự động ngưng tụ, bọc
thân thể Hàn Sâm lại, khiến cho Hàn Sâm có cảm giác như là bản thân đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy.
Hết chương 2333.
Bạn cần đăng nhập để bình luận