Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 577: Băng Cơ Ngọc Cột Thật Giả

Theo thời gian trôi qua, hàn khí trong thân thể Hàn Sâm dần dần mạnh mẽ, tế bào rục rịch, như muốn kết thành băng tinh.
Thế nhưng mà lúc này, Động Huyền Kinh vừa mới nhập môn lại tự động chuyển động, lực lượng kỳ dị kia khiến cho Hàn Sâm giật cả mình, cắt đứt tu hành Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật.
Sắc mặt của Hàn Sâm có chút khó coi, lúc đầu hắn muốn thừa thế xông lên, kết hợp hàn khí và tế bào bản thân lại với nhau, nói không chừng có thể chính thức mở ra đạo khóa gen thứ nhất. Nhưng mà Động Huyền Kinh lại bị dẫn động, khiến cho hắn bỏ dở nửa chừng.
- Không phải là hai chủng loại Luyện Khí Thuật xung khắc đấy chứ?
Tâm tình Hàn Sâm có chút bực bội, nếu quả như thật sự là hai loại Luyện Khí Thuật tương xung, như vậy nếu hắn mạnh mẽ luyện tiếp, cuối cùng rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Tiểu Ngân Hồ thấy Hàn Sâm tỉnh lại, cao hứng chạy đến bên chân Hàn Sâm dụi dụi.
Trong lòng Hàn Sâm đang buồn bực vì chuyện hai loại Luyện Khí Thuật, có chút bực bội đẩy tiểu Ngân Hồ ra, không để nó quấy rầy mình.
Nhìn bộ dáng oan ức của tiểu Ngân Hồ, trong lòng Hàn Sâm mãnh liệt run rẩy.
Hàn Sâm lấy ra một gương soi mặt nhỏ, đó là thứ hắn chuẩn bị để sử dụng Trùng Giáp Kỵ Sĩ, lúc này xem xét tỉ mỉ mặt của mình, cũng không nhìn ra cái gì khác thường.
Hàn Sâm vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, chỉ cảm thấy hàn khí trên người bốc lên, mặc dù không khủng bố giống như Tuyết Diệc Cuồng, nhưng mà cũng đã có vài phần nước đóng thành băng.
Nếu như là bình thường, Hàn Sâm sẽ vô cùng mừng rỡ, nhưng mà lúc này hắn lại nhìn chòng chọc vào mình ở trong gương, trên trán đã tràn đầy mồ hôi lạnh. Hắn thấy rõ ràng, mình ở trong gương, vậy mà con mắt nổi lên một vòng ánh sáng màu đỏ, mặc dù còn không quá rõ ràng, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.
Thế nhưng mà Hàn Sâm lại cảm thấy ánh mắt của mình có điểm giống người Tuyết gia, là cái loại ánh mắt lãnh khốc vô tình đến cực hạn này.
- Hỏng bét, CMN đây là công pháp quỷ quái gì? Không đúng, đổi thành mình trước kia, tuyệt đối không thể nào đẩy tiểu Ngân Hồ ra, cũng sẽ không táo bạo như vậy, Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật này của Tuyết gia gặp quỷ rồi, chẳng lẽ lại còn có thể cải biến tính tình con người?
Trong lòng Hàn Sâm càng thêm bực bội. Thậm chí có loại xúc động muốn dùng một quyền đập vỡ tấm gương, khiến cho Hàn Sâm càng cảm thấy có chút không ổn.
Vội vàng ngừng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật lại, Hàn Sâm một lần nữa vận chuyển Động Huyền Kinh, tinh thần dần dần tiến vào cảnh giới không minh, tế bào toàn thân sống lại, dần dần tràn ra mùi thơm ngát ngấm cả vào lòng người.
Từng tia hàn ý theo mùi thơm ngát kia bốc lên thoát ra, tách ra từ trong tế bào, khiến cho ngoài thân Hàn Sâm tạo thành sương lạnh màu trắng.
Động Huyền Kinh chỉ là vừa mới nhập môn, vẫn chưa luyện thành đệ nhất trọng, đương nhiên không thể chống lại Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, tốc độ hàn khí bị tách ra rất chậm, một giờ mới có vài tia hàn khí bị tách ra.
Hàn Sâm ngồi ở trên mặt tuyết, một mực vận chuyển Động Huyền Kinh, tiểu Ngân Hồ ngồi xổm ở bên cạnh Hàn Sâm, thủ tại đó không nhúc nhích.
Mây đen kéo đên, trên bầu trời đã xuất hiện tuyết trắng tựa như lông ngỗng bay xuống, bông tuyết bay xuống rất nhanh đã chôn Hàn Sâm ở bên trong, không bao lâu đã biến thành một người tuyết.
Trên người Tiểu Ngân Hồ lại không dính bông tuyết nào, vẫn ở bên cạnh trông coi.
Tuyết rơi xuống đã một ngày một đêm, Hàn Sâm cùng tiểu Ngân Hồ cũng không hề nhúc nhích, tuyết trắng trên người Hàn Sâm rõ ràng đã có chút ít chuyển hóa thành hàn băng, phát tán hàn khí ra xung quanh.
- Oa, tiểu hồ ly thật xinh đẹp.
Trên mặt tuyết cách đó không xa, truyền tới tiếng hô ngạc nhiên của một cô gái.
- Liễu Thanh, không nên bị bề ngoài mê hoặc, dị sinh vật trông đáng yêu đều rất hung tàn đấy, loại dị sinh vật này chưa từng thấy qua, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Lại có âm thanh của một người đàn ông khác truyền đến.
Chỉ thấy hai nhân loại một nam một nữ đang bước thấp bước cao lội trong tuyết, hướng về phương hướng tiểu Ngân Hồ tiếp cận.
Cô giá kia nhìn thấy tiểu Ngân Hồ vẫn không nhúc nhích ngồi xổm ở đó, nhìn ở đối diện có một người tuyết, lập tức kinh ngạc nói:
- Ở đây còn có một người tuyết, con tiểu hồ ly này nhìn người tuyết kia không nhúc nhích, chẳng lẽ người tuyết này là do nó tích tụ ra?
- Sức tưởng tượng của cô quá phong phú, làm sao hồ ly có thể đắp người tuyết, tôi thấy khẳng định là người nào đó làm ra để ở chỗ này. Nhưng mà con tiểu hồ ly này quả thật có chút cổ quái, như thế nào vẫn ngồi xổm ở đó không nhúc nhích?
Người đàn ông cũng có chút kỳ quái.
- Tôi đi xem có phải nó bị chết rét rồi hay không.
Cô gái kia nói xong đang định đi lên sờ tiểu Ngân Hồ.
Người đàn ông lại liền vội vàng kéo cô gái kia lại:
- Biết đâu là nó đang cố ý dụ chúng ta đi qua thì sao, vẫn là trực tiếp một kiếm chém cho xong việc.
Nói xong người đàn ông kia liền triệu hồi ra một thanh kiếm thú hồn, bổ tới đầu tiểu Ngân Hồ.
Thế nhưng mà kiếm còn chưa chém tới, đã thấy người tuyết đối diện với tiểu Ngân Hồ đột nhiên chuyển động, một bàn tay óng ánh giống như băng tuyết đưa ra ngoài, chỉ dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đã kẹp lấy thanh kiếm thú hồn kia.
Chỉ thấy răng rắc một tiếng, thanh kiếm thú hồn này vậy mà bị hai ngón tay kia bẻ gãy, vết gãy giống như là đao cắt.
Người đàn ông cùng cô gái kia lập tức bị hù cho liên tiếp lui về phía sau, đã thấy tuyết trắng tung ra, bên trong tuyết bay đầy trời, một bóng người ôm lấy tiểu Ngân Hồ nhẹ nhàng bay đi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Hồ tiên. . . là hồ tiên. . .
Cô gái kia kêu lên.
- Nào có hồ tiên gì, đó rõ ràng là một dị sinh vật hình người.
Sắc mặt người đàn ông kia tái nhợt cải chính.
Bọn họ căn bản không nhìn rõ bộ dạng của Hàn Sâm ra sao, chỉ thấy một bóng trắng ôm tiểu Ngân Hồ chạy đi thật xa.
- Đúng, chính là dị sinh vật hồ tiên hóa thành hình người. . .
Cô gái kia vẫn cố chấp tăng thêm hai chữ hồ tiên.
Đôi trai gái này đều cho rằng đó không phải là nhân loại, nếu không thì sao có thể ngồi im không động đậy ở bên trong thời tiết băng tuyết này, hơn nữa còn chạy vội trên mặt tuyết, nhưng ngay cả một dấu chân đều không hề lưu lại, nhân loại sao có thể làm được tới loại trình độ đó.
Rất nhanh, bên trên băng nguyên liền lưu truyền ra một tin tức, nói là có hồ tiên dị sinh vật hình người, dẫn tới không ít cao thủ đi ra tìm kiếm, nhưng căn bản là không thấy bóng dáng dị sinh vật hình người đâu.
Hàn Sâm ôm tiểu hồ ly trở lại Thủy Tinh Cung, lần nữa thử vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, trên người đã không có khí tức rét lạnh kia nữa, khôi phục cảm giác thanh lương trước kia.
Không dám khinh thường, Hàn Sâm vừa vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, vừa cẩn thận quan sát kỹ mình trong gương, thấy trong mắt mình không còn chút khác thường nào nữa, lúc này mới yên lòng.
Chỉ là mặc dù lúc này Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật đã không có hàn khí nữa, nhưng mà dường như vẫn có một chút khác biệt với Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật trước kia, lúc vận chuyển, ẩn ẩn giúp cho đại não Hàn Sâm có loại ý lạnh, khiến cho tư duy và cảm giác càng thêm nhạy cảm.
Vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật trong thời gian càng dài, Hàn Sâm càng cảm giác mình bình tĩnh hơn, giống như chuyện gì cũng không thể làm cho hắn động dung vậy.
- Rất cổ quái, nhất định là Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Tuyết gia có vấn đề.
Lúc này Hàn Sâm mới nhớ tới, Tuyết Diệc Dương ở bên trên giao lưu hội nói là chỉ Tuyết gia mới có Băng Tâm Quyết, hình như là một loại Luyện Khí Thuật để bình tâm tĩnh khí, có thể làm cho cảm xúc ổn định, nghe nói mọi người của Tuyết gia đều luyện Băng Tâm Quyết.
Kết hợp với tính cách táo bạo của mấy người Tuyết gia mà Hàn Sâm gặp được, khiến cho Hàn Sâm càng thêm khẳng định Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận