Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 986: Bí Mật Tần Thị

Dạy tiễn thuật đối với Hàn Sâm mà nói cũng không phải việc khó, hắn rất chân thành giảng lại một chút kiến thức về tiễn thuật của mình cho đám học sinh ở dưới nghe.
- Thầy Hàn, nghe nói anh có một môn đinh ốc tiễn pháp rất lợi hại, dạy cho chúng tôi đi.
Có người nghe Hàn Sâm dạy mấy điều tâm đắc, cũng không có kỹ xảo ngầu nào, nên không nhịn được mở miệng nói.
Người nọ vừa lên tiếng, lập tức có rất nhiều người hưởng ứng, đều hi vọng Hàn Sâm có thể truyền thụ đinh ốc tiễn thuật.
Hàn Sâm mỉm cười:
- Có câu nói rất tục, nhưng lại rất có đạo lý, cơm phải ăn từng miếng, đánh tốt trụ cột càng hữu dụng hơn kỹ xảo ngầu.
- Thầy Hàn, chúng tôi ở trường quân đội cũng đã học qua cơ sở tiễn thuật.
Người kia vẫn không phục nói.
- Đó là trụ cột mà cậu học được ở chỗ khác, không phải học được của tôi.
Hàn Sâm vừa cười vừa nói:
- Được rồi, sau đây chúng ta nói tới dây cung.
Hàn Sâm cũng không giải thích quá nhiều, mũi tên đinh ốc cần dùng đinh ốc kình làm làm cơ sở, không phải trong thời gian ngắn ngủn là có thể dạy được, nhưng Hàn Sâm đều dạy mấy điều tâm đắc, đã bao hàm vận dụng trong thực chiến, cùng chính là một chút kinh nghiệm lĩnh ngộ của hắn.
Nghe giống như đều là đạo lý lớn rất hời hợt, tựa hồ rất buồn tẻ, rất nhiều học sinh nghe đều có chút không bình tĩnh, nhưng đây cũng là kinh nghiệm giúp tăng tỷ lệ sinh tồn trong Tí Hộ Sở của bọn họ c lên.
Chỉ là năng lực lĩnh ngộ của mỗi người không giống nhau, có người không muốn nghe, Hàn Sâm tự nhiên cũng không thể miễn cưỡng bọn họ.
Chuyện xưa thần bí và kỹ xảo ngầu tự nhiên luôn có thể hấp dẫn người, nhưng Hàn Sâm lại chỉ thật tâm muốn truyền thụ một chút kỹ xảo thực dụng, hơn nữa thời gian giảng bài có hạn, hắn cũng không muốn làm những chuyện vô vị đó tốn thời gian.
Người tuổi trẻ hiện tại đã sớm nghe nhiều lý luận và đạo lý lớn, rất không kiên nhẫn đối với lời khuyên và lời cảnh báo, cũng rất phiền chán người khác nói cho bọn họ biết nên làm như thế nào, tự cảm thấy bọn họ đã học quá nhiều, không cần phải nghe những thứ này nữa.
Có rất nhiều người trẻ tuổi đều lộ ra biểu tình thất vọng, vốn cho rằng Hàn Sâm có thể nói ra thứ đặc biệt gì, không nghĩ tới lại là mấy điều vụn vặt dong dài này.
Chỉ có một số người chuyên chú lắng nghe, khiêm tốn hoặc lực lĩnh ngộ tương đối cao, mới hết sức chăm chú nghe Hàn Sâm nói cái gì, cố gắng ghi nhớ từng lời mà Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm thừa nhận mình không phải là giảo viên chuyên nghiệp, cho nên nói cũng không tốt, nhưng hắn đã cố gắng hết mình, không thẹn với lương tâm là được rồi.
Một bài giảng xong, khi Hàn Sâm đang chuẩn bị rời đi, lại thấy hai học sinh đi tới, một người tóc đen và một người tóc đỏ.
- Thầy Hàn, tôi có thể thỉnh giáo anh mấy vấn đề không?
Người tóc đen cung kính hỏi.
- Đương nhiên.
Hàn Sâm gật đầu nói.
- Tôi muốn hỏi là trong khi cận chiến, anh sẽ chọn dùng cung tiễn sao?
Người tóc đen hỏi.
Hàn Sâm nao nao, hắn vốn cho rằng người này sẽ hỏi hắn về đinh ốc tiễn pháp, nhưng không nghĩ tới lại là câu hỏi như vậy.
- Vấn đề này hỏi rất hay, chờ hai người học xong tiết học, nếu như còn có hứng thú, liên hệ tới tài khoản này tìm tôi, đừng ảnh hưởng tới giờ giảng kế tiếp của các giáo viên khác.
Hàn Sâm cho bọn họ số tài khoản của mình.
Không phải Hàn Sâm qua loa bọn họ, mà là câu hỏi này bao hàm vô cùng rộng, không phải mấy câu là có thể nói rõ được, một lát còn có giờ giảng của người khác, nếu như bọn họ thật sự muốn nghe, Hàn Sâm cũng không để ý rút chút thời gian giảng cho bọn họ một chút.
- Cảm ơn thầy Hàn.
Hai người cảm ơn xong lại trở về đi học.
- Giảng không tệ.
Hàn Sâm trở về phòng nghỉ, Tần Huyên đi lên cười nói.
- Hiển nhiên đại đa số học sinh đều không thích những lời tôi giảng.
Hàn Sâm nhún vai nói.
- Các học viên còn rất trẻ, họ còn chưa hiểu được những điều mà cậu nói càng có thể bảo vệ tính mạng hơn những kỹ xảo ngầu kia.
Tần Huyên cười cười rồi nói thêm:
- Vừa rồi tôi thấy hai người Á Sắt gia kia muốn nói chuyện với cậu, bọn họ không làm khó cậu chứ?
- Chỉ thỉnh giáo mấy vấn đề về tiễn thuật thôi.
Hàn Sâm có chút kinh ngạc hỏi:
- Bọn họ có gì đặc biệt sao?
- Hai người này là hai cái “gai” trong tổ hành động đặc biệt chúng ta, hơn nữa nhà bọn họ có chút bối cảnh, khiến người khác rất đau đầu, bọn họ không xằng bậy là tốt rồi.
Tần Huyên cười nói.
- Đúng rồi, chuyện lần trước nói với cậu, cậu suy tính thế nào rồi?
Tần Huyên lại hỏi.
- Cô nói Thái A Kiếm à? Hiện tại tôi ở Tí Hộ Sở còn cần dùng nó, chỉ sợ phải chờ đến khi tôi tìm được vũ khí vừa tay mới được.
Hàn Sâm nói ra.
- Vậy cũng chỉ đành như vậy.
Tần Huyên gật đầu nói.
Hàn Sâm biết rõ Tần Huyên cũng không phải một người làm cho người khác khổ sở, cô vội vã hỏi Thái A Kiếm nhu vậy, hiển nhiên là bởi vì Thái A Kiếm rất quan trọng đối với cô ấy hoặc là toàn bộ Tần gia.
- Tần đội, có thể tiết lộ một chút hay không, vì sao Thái A Kiếm lại quan trọng như vậy? Đương nhiên, nếu như quan hệ trọng đại thì không cần phải nói.
Hàn Sâm nói ra.
Tần Huyên trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói:
- Cũng không phải là không thể nói cho cậu biết, nhưng sau khi nghe xong cậu đừng truyền ra bên ngoài.
- Tuyệt đối sẽ không để lộ.
Hàn Sâm nói ra.
Tần Huyên suy tư một lát mới mở miệng:
- Lần trước cậu hỏi tôi quan hệ về thái thúc gia Tần Hoài Chân, chuyện này cũng có chút quan hệ với ông ấy.
- Có quan hệ với Tần Hoài Chân?
Hàn Sâm lập tức dựng thẳng lỗ tai, hắn vẫn muốn biết rõ người đàn ông mình phát hiện trong Tí Hộ Sở kia rốt cuộc có phải là Tần Hoài Chân hay không, vì sao y lại muốn mình coi chừng Hàn Kính Chi, vì sao trên người của y lại có bảo vật trấn giáo Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh của Huyết Mệnh Giáo, tất cả những điều này Hàn Sâm đều rất muốn biết rõ ràng, nhưng một chút manh mối hắn cũng không có.
Hiện tại nghe nói Thái A Kiếm vậy lại có quan hệ với Tần Hoài Chân, tim Hàn Sâm lập tức đập rộn lên, hận không thể để Tần Huyên mau mau nói tiếp.
Tần Huyên tiếp tục nói:
- Tần thị ở thời kỳ Viễn Cổ chia làm hai chi, một chi có nguồn gốc từ tại Chu triều Cơ thị, một chi lại có nguồn gốc từ Tần triều Doanh thị, một chi của tôi chính là xuất từ Doanh thị, tương truyền là thuộc dòng giống vị hoàng đế đời thứ nhất, cũng không biết là thật hay giả. Mà Thái A Kiếm chính là phối kiếm vị hoàng đế thứ nhất của Doanh thị, mà Tần gia chúng tôi cũng có một quyển Luyện Khí Thuật, cần cùng Thái A Kiếm này để phối hợp mới có thể tu hành.
- Luyện Khí Thuật gì cần cùng một thanh kiếm mới có thể phối hợp tu luyện?
Hàn Sâm tò mò hỏi.
- Cái này thì tôi không thể nói cho cậu biết.
Tần Huyên cười cười nói tiếp:
- Trước kia Thái A Kiếm là ở Tần gia chúng tôi, nhưng khi đó còn chưa phát hiện Tí Hộ Sở, Luyện Khí Thuật và cổ võ còn chưa được coi trọng như hiện tại, tuy bởi vì quan hệ truyền thừa nên tất cả mọi người sẽ luyện, nhưng không có bức thiết như hiên tại, hiệu quả cũng không hề tốt đẹp gì, không có người nào thật sự ôm một thanh kiếm để luyện công pháp kia. Chỉ có thái thúc gia Tần Hoài Chân của tôi kia, phi thường si mê phương diện này, từ nhỏ mang theo Thái A Kiếm luyện môn Luyện Khí Thuật kia, vừa luyện đã luyện vài thập niên.
- Y có luyện thành không?
Hàn Sâm càng thêm tò mò.
- Có lẽ đã luyện thành đi, về sau khoa điều tra đặc công tạo thành tiểu đội 7 tiến vào Tí Hộ Sở điều tra, thái thúc công mang theo Thái A Kiếm tiến vào Tí Hộ Sở, về sau lúc thái thúc công trở lại, chỉ mang về nửa đoạn kiếm gãy phía trước, nửa sau lại chẳng biết đi đâu. Khi đó thái thúc công còn nói qua, bảo chúng tôi nếu có cơ hội, tìm về nửa phần kiếm gãy, nghĩ biện pháp chữa trị Thái A Kiếm, lại luyện môn Luyện Khí Thuật kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận