Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 100: Ánh lửa trong bóng đêm

----
“Sao lại thế này?”
Hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh kinh hãi, nhìn điểm truyền tống tan nát trước mắt, thế mà bị phá hỏng rồi.
Điểm truyền tống bị huỷ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, không ai nghĩ tới.
“Là ai hủy điểm truyền tống?”
Mộc Phàm kinh ngạc đan xen tức giận, nhìn mấy trụ băng vỡ nát trước mắt, tám trụ băng đã chặt đứt ba cây, ánh sáng từ năm cây còn lại đã ảm đạm.
Hiển nhiên là bị ngoại lực phá hủy, điều này làm trong lòng Mộc Phàm bực bội, rốt cuộc là bị cái gì hủy diệt.
“Không có khả năng a, lúc chúng ta truyền tống tới đây rõ ràng vẫn còn tốt.”
Đồng Tâm nói, nhìn điểm truyền tống trước mắt có chút nóng nảy.
Điểm truyền tống bị huỷ mất, căn bản không thể dùng nữa, cứ như vậy chẳng phải là không trở về được nữa.
Hai người đều có vẻ rất sốt ruột, tuy Mộc Phàm bực bội nhưng trong lòng cũng không hoảng hốt, dù không thể quay về cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
“Đi, đi điểm truyền tống khác.”
Mộc Phàm không nói hai lời, dứt khoát xoay người rời đi, hướng tới một điểm truyền tống khác.
Đồng Tâm, Hà Dĩnh đuổi theo, không dám cách hắn quá xa, thậm chí bước từng bước theo sát hắn.
Hiện tại chỉ có Mộc Phàm mới có thể cứu các nàng, một khi lạc mất thì xong đời, thực lực hai người căn bản không có biện pháp sinh tồn ở chỗ này.
Mộc Phàm đi phía trước, đón nhận bão tuyết càng ngày càng mạnh, tạo ra tường khí bao phủ ba người ở trong.
Nhìn khí tường ngăn cách bão tuyết, hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh liếc nhau cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may là có Mộc Phàm ở đây, nếu không không dám tưởng tượng nữa.
Hơn nữa điều làm các nàng khiếp sợ chính là tường khí của Mộc Phàm hoàn toàn ngăn trở bão tuyết, cả hàn khí cũng không thể xâm nhập.
Hai người càng thêm khắc sâu về thực lực của Mộc Phàm, nội tâm vô cùng chấn động.
Đồng thời tới từ Nhị trung, vì sao người ta ưu tú như vậy?
Đồng Tâm nghĩ không ra, ánh mắt nhìn Mộc Phàm trở nên nóng rực, một cường giả tông sư chưa đầy mười tám tuổi.
Ba người đi tới điểm truyền tống kia, đúng là chỗ lúc trước Mộc Phàm rời đi, nhưng khoảng cách có chút xa.
Điểm truyền tống kia ở bên sườn khác của đỉnh núi tuyết, cần vòng qua vùng núi tuyết này mới có thể đến nơi đó.
“Phiền toái.”
Càng đi về phía trước, Mộc Phàm cảm giác được càng nhiều sinh vật cường đại, đó là các loại dị thú, sinh vật ở Vĩnh Đông chi địa này.
Dưới lớp băng có rất nhiều Băng giải bò ra, kết bè kết đội, hướng lên trời triều bái.
Còn có một ít sinh vật hình thể khổng lồ, Băng hùng, Tuyết sư, một con nối tiếp một con chui ra, thậm chí còn có từng con Băng xà phun nọc độc trên sông băng.
Cảnh tượng thế này khiến hai người Đồng Tâm cùng Hà Dĩnh sợ hãi, mặt tái nhợt.
Thậm chí hai người dựa sát Mộc Phàm hơn, thân thể run bần bật, một là do sợ, hai là do lạnh, càng ngày càng lạnh, tường khí dần dần không ngăn không được hàn khí ăn mòn.
“Mộc Phàm, làm sao bây giờ?” Đồng Tâm run run hỏi.
Sắc mặt Mộc Phàm ngưng trọng, lần đầu tiên cảm giác có chút khó đi, bốn phía đầy Băng giải, các loại dị thú cường đại, làm sao đi ra ngoài a?
Dọc theo đường đi đầy những sinh vật khiến người ta xem mà da đầu tê dại, đây là tập thể bái nguyệt sao?
“Phía trước không qua được.”
Đang đi, Mộc Phàm ngừng lại.
Hắn nhìn về bóng đêm phía trước, mặt băng lập loè vô số ánh sáng, nhìn kỹ tức khắc cảm giác da đầu tê dại.
Đó là từng con băng trùng, bộ dáng quái dị, diện mạo dữ tợn, tựa như từng trụ băng cắm vào mặt băng.
Phía trước đã bị chặn lại, đi qua có thể bị đám băng trùng này bao phủ, dù là Mộc Phàm cũng nhịn không được mà nổi da gà.
“Đi vòng qua.”
Nói xong, Mộc Phàm quay đầu, muốn vòng qua khu vực khủng bố này.
Nhưng đường xá xa xôi, nhiệt độ bốn phía dần hạ thấp, cũng không có biện pháp ngăn cách toàn bộ hàn khí xâm nhập.
Mộc Phàm không bị ảnh hưởng gì, nhưng Đồng Tâm cùng Hà Dĩnh thì không được, thực lực yếu, bị hàn khí xâm nhập run bần bật.
Nhìn đến cảnh này, Mộc Phàm có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy ra hai viên tinh thể đưa cho các nàng.
“Đây là tinh thể hoả diễm, cầm sưởi ấm đi.”
Hai người mừng rỡ không thôi, vội vàng nhận lấy, ôm tinh thể vào trong ngực cảm giác từng luồng nhiệt trào ra, ấm áp.
“Cảm ơn.” Đồng Tâm cảm kích nhìn Mộc Phàm.
Nàng hỏi: “Ngươi lấy từ đâu ra, đây là tinh thể hoả diễm.”
“Ở núi dung nham.” Mộc Phàm cũng không quay đầu lại trả lời.
Ánh mắt hắn sắc bén đảo qua cảnh vật phía trước, sau khi đi vòng qua phát giác không còn nhiều Băng giải cùng băng trùng như vậy, cũng không gặp được Băng hùng, dị thú.
Nhưng nơi này mênh mông bát ngát, thiên địa băng tuyết, hoàn toàn khiến người ta bị lạc phương hướng.
Thậm chí theo bão tuyết mạnh dần, vô số băng tuyết đầy trời, tiếng ù ù vang vọng bốn phương, vô số khối băng bị cuốn lại đây.
Phanh phanh phanh...
Ba người không thể không dừng lại, Mộc Phàm chống tường khí, ngăn trở bão tuyết tập kích, khí trên tường khí không ngừng va chạm với khối băng, phát ra từng tiếng trầm đục.
Một màn này làm Đồng Tâm cùng Hà Dĩnh rất khẩn trương, sợ Mộc Phàm không chống nổi tường khí, vậy thì xong đời.
Nhưng vẫn còn tốt, tường khí của Mộc Phàm vô cùng kiên cố, thế mà tiếp tục chống đỡ, ba người đi thong thả trong bão tuyết.
Tiếp tục đi tới, ba người phát giác bọn họ đã bị lạc phương hướng, hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng.
Mộc Phàm xấu hổ phát hiện mình lạc đường.
“Trí thông minh nhân tạo của các ngươi có thể hoạt động sao?”
Bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể nhìn hai người phía sau, Đồng Tâm, Hà Dĩnh sôi nổi lắc đầu, cầm một quả cầu kim loại cho hắn xem.
Trí thông minh nhân tạo cũng không thể dùng, đã chịu ảnh hưởng từ thời tiết ác liệt ác liệt nơi này, nhiệt độ thấp dẫn tới không thể hoạt động.
Mộc Phàm muốn mượn chúng nó phân biệt phương hướng chính xác cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, tạm thời ngừng lại.
“Mộc Phàm ngươi nhìn xem, phía trước có ánh sáng.”
Đang nghĩ ngợi làm sao để đi ra ngoài, lại nghe thấy Đồng Tâm kinh ngạc hô to một tiếng, chỉ vào bóng đêm mênh mông phía trước.
Mộc Phàm nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy ánh lửa ẩn hiện, nổi bật trong thiên địa băng tuyết này.
Thậm chí ánh lửa kia cũng xua tan hắc ám, từ xa xa đã có thể thấy mặt băng phản xạ ánh sáng.
“Nơi đó có ánh lửa, chúng ta qua đi nhìn xem.”
Mộc Phàm có vài phần kinh ngạc.
Trong bão tuyết như vậy, nhiệt độ cũng tới gần độ không tuyệt đối, thế mà còn có ánh lửa, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Mang theo nghi vấn cùng tò mò, Mộc Phàm chống tường khí đi từng bước một hướng tới nơi đó, ba người đi rất chậm, ước chừng gần một canh giờ mới đến chỗ ánh lửa.
Khi tới gần nơi này, dù Mộc Phàm hay hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh đều trừng to hai mắt, đứng trong bão tuyết, vì trông thấy được cảnh tượng phía trước mà phát ngốc.
Cách bọn họ không xa có một doanh trại thật lớn, trông cực kỳ giống bộ lạc nguyên thủy niên đại cổ xưa.
Mà ở trung tâm bộ lạc có một kiến trúc nham thạch lớn giống một tòa tế đàn, hai bên có cột đá uốn lượn chụm lại ở đỉnh cột, tế đàn có một chỗ lõm, trên chỗ lõm có một ngọn lửa cháy hừng hực.
Đúng là ánh lửa đang bừng cháy trong gió lốc, tản ra nhiệt độ kinh người, xua đuổi hắc ám cùng sự giá lạnh của bão tuyết.
Ánh lửa này giúp cho cả doanh trại ấm áp, không bị bão tuyết ảnh hưởng, thậm chí không có một mảnh tuyết bay vào, cảm giác rất quỷ dị.
“Ngọn lửa thật quỷ dị.”
Mộc Phàm trừng to mắt, nhìn tế đàn kia, một ngọn lửa màu xanh tím lơ lửng ở giữa không trung, bốc cháy hừng hực, vĩnh viễn không tắt.
Bốn phía quanh tế đàn có một đám người mặc áo da thú, quỳ gối nơi đó, không ngừng quỳ lạy ngọn lửa kia.
Những người này có làn da ngăm đen, trên người vẽ các loại hoa văn thần bí, giống như bô lạc nguyên thủy.
“Bọn họ là người nào?” Đồng Tâm thắc mắc hỏi.
Không có ai biết, Mộc Phàm lắc đầu, Hà Dĩnh cũng không hiểu ra sao, căn bản không biết bộ lạc nguyên thủy trước mắt là chủng tộc nào.
“Có lẽ, bọn họ chính là dân bản xứ của dị vực?”
Mộc Phàm suy nghĩ, nói ra suy đoán của mình.
“Dân bản xứ dị vực?”
Hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh nghe xong biến sắc, tràn đầy nghi ngờ nhìn về bộ lạc nguyên thủy này.
Bọn họ thật là dân bản xứ dị vực sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận