Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 422: Nướng một con thần thú

-
Trong bí cảnh, ở một khu đất trống.
Mấy người đang vây quanh một đống lửa thật lớn, có một cái giá nướng lớn.
Trên giá nướng xiên một con chim hình thể khổng lồ, thịt thịt mỡ mỡ nướng trên lửa bốc khói xèo xèo.
Con hung cầm béo tốt này đúng là một trong hai sinh vật cấp Thần thoại khi nãy, bị Mộc Phàm trực tiếp nhổ sạch lông, mổ bụng, mở tiệc đồ nướng.
“Thật thơm, thần thú đúng là khác hẳn.”
Mộc Phàm vừa nướng, vừa tấm tắc khen.
Đầu sinh vật cấp Thần thoại này quá to, giá nướng vẫn do hắn đặc biệt luyện chế, nếu không thì thật sự không nướng được.
Con chim dài đến vài trăm thước bị đặt trên một đống lửa để nướng khiến Tiêu Văn, mập mạp, Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên xem mà ngây ra.
“Mộc, mộc ca...” Mập mạp nuốt nuốt nước miếng, ngơ ngác nói: “Ngươi thật sự nướng thần thú sao, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đúng rồi, có thể ăn sao?” Tiêu Văn cũng nuốt nuốt nước miếng.
Mộc Phàm thế mà nướng thần linh, quả thực chưa từng nghe thấy, thậm chí quá mức kinh thế hãi tục.
Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên liếc nhau, bị thủ đoạn hung hãn của Mộc Phàm trấn trụ, thần linh cũng bị nướng ăn?
Bọn họ chưa từng ăn thần linh xiên que nướng.
“Ngươi, các ngươi...”
Không xa, sinh vật cấp Thần thoại còn lại bị dọa vỡ mật, hoảng sợ nhìn Mộc Phàm.
Nhân loại này thế mà trực tiếp nướng đầu hung cầm cấp Thần thoại trước mặt nó.
Cảnh tượng hung tàn thế này khiến nó thiếu chút chết khiếp rồi.
Nó chính mắt thấy Mộc Phàm mổ bụng con chim cấp Thần thoại này như thế nào, ướp gia vị, sau đó luyện chế một cái giá nướng rồi gác lên.
“Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi.” Mộc Phàm cười tủm tỉm quay đầu an ủi một câu.
Lời này khiến sinh vật cấp Thần thoại này trợn mắt.
Nó kinh hoảng xen lẫn tức giận, khó nén được sự sợ hãi, nhìn Mộc Phàm đang nướng hung cầm mà lòng tuyệt vọng, hận không thể trốn đi thật xa.
Đáng tiếc nó bị từng sợi xiềng xích buộc chặt, nối với một tấm bia, đúng là Chiến ma bia của mập mập, nó không thể chạy thoát được.
Tư tư...
Bên này, thịt nướng xèo xèo bốc khói, dầu bóng không ngừng tràn ra, tản ra từng đợt mùi thơm, làm cả đám chảy nước dãi.
“Mộc Phàm, thật sự có thể ăn sao, không có độc chứ?”
Diệp Hồng Trần có chút chần chờ, nướng thần linh để ăn, cũng chỉ có Mộc Phàm dám làm như vậy.
Tồn tại cấp Thần thoại, tên nào không cao cao tại thượng, nhưng không tưởng tượng được có một ngày sẽ bị nhân loại chộp tới nướng ăn.
“Yên tâm.” Mộc Phàm xua xua tay, an ủi nói: “Dù đạt tới cấp Thần thoại nhưng trên lý luận vẫn là thú, chỉ cần là thú thì có thể ăn.”
“Ngươi nhìn xem đôi cánh này, béo múp, ăn rất giòn, chắc chắn ngọn hơn cánh gà.”
Mộc Phàm vừa nói vừa an ủi, khiến mấy người chảy nước miếng.
Chim lớn dài đến mấy trăm mét, sinh vật cấp Thần thoại, vốn là thần linh cao cao tại thượng lại bị Mộc Phàm biến thành món nướng.
“Không tệ, ta thêm chút bột ớt ngàn năm, tiêu xay, bột thì là, lại thêm mười phần bột thơm...”
Vừa nói Mộc Phàm vừa rắc gia vị, hương liệu, mùi hương thơm bay xa mấy chục dặm.
Tiêu Văn, mập mạp, Diệp Hồng Trần xem đến ngây ngẩn, thầm nghĩ, có phải Mộc Phàm thường xuyên nướng thần linh hay không nha, nếu không sao đầy đủ đồ nghề như vậy?
“Tới tới tới, thịt thần linh nướng đã ra lò.”
Sau một canh giờ nướng đã chín tới, Mộc Phàm bắt đầu chuẩn bị ăn.
Chỉ thấy hắn cười tủm tỉm nói: “Có thịt nướng mà không có rượu sao được, mỗi người một người một vò, bao đủ.”
Nói xong, Mộc Phàm ném cho mỗi người một bình ngọc, một đám ngơ ngác nhìn bình ngọc trong tay, lại nhìn nhìn một cái bình to trong tay Mộc Phàm.
Vừa mở ra, một luồng hương rượu xộc vào mũi, thiếu chút nữa say ngã tại chỗ rồi.
“A, thơm quá, đây là rượu gì?”
Diệp Hồng Trần ngạc nhiên, mở bình ngọc ra nhẹ nhàng nhấp một ngụm, kết quả lập tức say mê, như bay vào Thiên cung.
Những người khác cũng giống nhau, mỗi người uống vào một ngụm như phi thăng thành tiên tiến vào Thiên cung.
“Rượu ngon!”
Hai mắt Diệp Thiên tỏa ánh sáng, kinh hỉ nói: “Đây là rượu gì, cảm giác uống vào như thành tiên, hình như có thể nhanh chóng tăng cường tu vi?”
“Ta cũng không biết, ta tìm được trong Thiên Đình thượng cổ, chỉ có những bình ngọc này, hẳn là tiên tửu.”
Mộc Phàm bình tĩnh đáp lại, cắt một khối thịt nướng to, há mồm ăn rồi há mồm uống, hương vị miễn bàn nha.
“Thiên Đình thượng cổ sao?”
Tiêu Văn nghe xong hai mắt trừng to, nhìn Mộc Phàm như gặp quỷ.
“Ngươi, ngươi tiến vào Côn Luân tiên cảnh?” Nàng kinh ngạc hô lên.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn nàng: “A, ngươi biết Côn Luân tiên cảnh?”
“Côn Luân nha, Thiên Đình thượng cổ, ai mà không biết?”
Tiêu Văn giật mình nhảy dựng lên, nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời, lập tức thè lưỡi, cúi đầu không nói.
Mộc Phàm cười cười, cô gái nhỏ này hiển nhiên là biết Côn Luân tiên cảnh, thậm chí biết sự tồn tại của Thiên Đình thượng cổ, nếu không không thể có bộ dạng này.
“Đúng rồi, Mộc ca, nếu ngươi đã tiến vào Thiên Đình thượng cổ, vậy có thấy Côn trấn thủ Thiên hà hay không? Còn có tiên thú nào khác không?”
Nàng nhớ tới điều gì đó, mở miệng hỏi.
Mộc Phàm vừa ăn thịt, vừa cười nói rồi chỉ chỉ: “Ngươi nhìn bên kia có mấy tiểu gia hỏa đang rất vui vẻ kìa.”
“Ách...” Mấy người Tiêu Văn, mập mạp, Diệp Hồng Trần đồng loạt nhìn sang, đầu tiên là thấy một con gấu trúc đang gặm một khối thịt nướng to thơm ngào ngạt, một con tuyết hồ há miệng nhỏ ăn.
Không xa nữa thì có hai vật nhỏ, một con trông như cá voi đang gặm thịt nướng.
Bên cạnh là một con Kỳ lân màu đen tinh xảo, chân dẫm tường vân, cắn từng miếng từng miếng thịt nướng, miệng bóng dầu.
Bây giờ bọn họ mới phát hiện ra sự tồn tại của hai tiểu gia hỏa này, trong lúc nhất thời ngơ ngác lặng im.
“Đây, đây chẳng lẽ là Côn trong truyền thuyết... ?” Tròng mắt Tiêu Văn muốn lọt ra ngoài.
Đời trước, nàng may mắn gặp qua tiên thú thượng cổ chạy ra từ Côn Luân tiên tiên cảnh, Côn thật sự là một tiên thú có thể nuốt trời.
Còn có con Kỳ lân nho nhỏ bên cạnh, không phải là thuỵ thú Kỳ lân trong truyền thuyết sao?
“Rối loạn rối loạn.” Trong lòng Tiêu Văn hoảng sợ, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Côn, Kỳ lân, hai đầu tiên thú đều bị Mộc Phàm thu rồi, đây là chuyện gì?
Sao đời này lại có biến hóa lớn như thế này đây?
“Đừng ngây ngốc, nhanh ăn đi, còn có một con rồng bay cấp Thần thoại chưa nướng đó.”
Mộc Phàm vừa ăn vừa nhắc nhở, làm mấy người tỉnh táo lại.
Mấy người nhìn nhau, lập tức nhập đội ngũ ăn hàng, thức ăn Thần cấp nha, không ăn sẽ hối tiếc.
Một màn này khiến con rồng bay cấp Thần thoại còn lại sợ tới mức run rẩy.
Trong lòng nó cực kỳ sợ hãi, đám nhân loại này quá hung tàn.
Đặc biệt là Mộc Phàm, thân là sinh vật cấp Thần thoại thế mà không chút sức phản kháng trong tay đối phương, trực tiếp bị chộp tới nướng.
Nhìn kết cục của hung cầm dị vực cấp Thần thoại đi cùng mình, nó cảm thấy thật đáng thương vì bị nhân loại trước mắt nướng chín nhắm rượu.
“Ai, thật thơm!”
“Ô ô, ăn quá ngon.”
“Mộc ca, ta yêu ngươi lắm.”
Tướng ăn của Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, mập mạp quả thực làm khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, nhưng không có biện pháp nào nha, thịt nướng quá thơm, quá ngon.
Đây chính là sinh vật cấp Thần thoại đó, có ai từng ăn đâu?
Lần đầu tiên ăn thịt sinh vật cấp Thần thoại nướng, tự nhiên ăn hết mình, không quan tâm nuốt trôi hay không, cứ cắm đầu ăn thôi.
Dù sao ăn thịt thần linh tuyệt đối sẽ có thu hoạch rất lớn, thịt thần linh ẩn chứa thần lực cường đại.
Vì Mộc Phàm đã xử lý mới có thể hấp thu tiêu hóa, nếu không đừng nói tới tiêu hóa, ăn vào một miếng cũng có khả năng trực tiếp nổ tan xác.
Hơn nữa cho mỗi người một bình tiên tửu, quả thực là tuyệt phối, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mấy người lần lượt đột phá.
Toàn thân mập mạp bừng bừng ma khí, tựa như ma diễm bao vây toàn thân, cốt cách lại có sự biến hoá.
“Gia hỏa này, thật sự thành ma.” Mộc Phàm nhìn mập mạp không biết nói gì.
Gia hỏa này hoàn toàn thành ma nha, là cái loại Chiến ma tranh đấu với thiên địa, chiến lực cực mạnh, chiến đấu anh dũng không kẻ nào địch nổi.
Còn cô gái nhỏ Tiêu Văn, bởi vì là người tương lai trọng sinh, biết rất nhiều chuyện, lấy được nhiều truyền thừa thượng cổ trong bí cảnh, thực lực càng cường đại hơn.
Huynh muội Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên đều được cơ duyên kinh người.
Có đôi khi Mộc Phàm hoài nghi có phải Tiêu Văn là vai chính hay không, người trọng sinh không phải vai chính cũng là người có đại khí vận.
Rất mau, một con hung cầm khổng lồ cấp Thần thoại, cứ bị mấy người ăn sạch, chỉ còn lại một đống xương cốt rơi rụng xung quanh.
“Ực... Ăn ngon no quá.” Tiêu Văn không hề để ý hình tượng sờ sờ cái bụng căng tròn, vẻ mặt thỏa mãn.
Ăn uống no đủ rồi, mấy người đều uống say khướt, không thể nào không say vì đó là tiên tửu quý giá của Thiên Đình.
Tiên tửu này ẩn chứa tiên lực cực mạnh, bọn họ khó có thể tiêu hóa, không say ngã cũng đã không tồi rồi.
“Còn lại một rồng bay cấp Thần thoại, mọi người cho ý kiến nào, tiếp tục nướng hay là hầm canh?”
Mộc Phàm vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mấy người Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, mập mạp.
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt hắn, dừng trên thân sinh vật cấp Thần thoại còn lại kia, một con rồng bay dị vực.
“Lão đại, lại ăn thêm một trận, ta còn chưa có ăn no đâu.”
“Ta cũng vậy.”
Tiểu Côn Côn, Kỳ lân đồng thời bay lại, không ngừng vờn quanh hắn, ồn ào đòi tiếp tục nướng ăn, bởi vì chưa ăn no.
“Đi đi đi, sang một bên chơi.” Mộc Phàm đuổi hai tiểu gia hỏa này đi.
Chúng nó có thể ăn no mới là lạ, dù ăn nhiều thêm nữa cũng sẽ không no, đặc biệt là Côn, muốn cho nó ăn no sao, vẫn nên tỉnh ngủ đi.
“Không không, đừng giết ta.”
Con rồng bay cấp Thần thoại bị dọa, hoảng sợ kêu to.
Nó ra sức giãy giụa, hóa ra bản thể của mình, quả thật là một con rồng bay vảy đỏ có hai chân, có một đôi cánh thịt thật lớn.
Mà đầu nó giống như đầu rồng, chẳng qua là mang đặc điểm của rồng phương tây, không phải là bộ dáng thần long trong thần thoại phương đông.
“Rồng bay hai chân, hầm canh cũng không tệ.”
Mộc Phàm vuốt cằm, ăn một bữa thịt nướng, lại hầm một nồi canh rồng bay có vẻ không tệ nha.
“Ta thần phục, ta nguyện ý thần phục, đừng ăn ta...”
Rốt cuộc đầu rồng bay này cũng hỏng mất, kêu rên xin tha, run bần bật.
Nó không muốn chết, hơn nữa không muốn bị nhân loại hầm canh uống, chính mắt thấy kết cục thê thảm của con chim kia nên rất sợ hãi.
“Mộc Phàm ca ca, trông nó quá đáng thương, nếu không thì thu nó làm tọa kỵ đi?”
Tiêu Văn đưa ra một kiến nghị.
Mộc Phàm liếc mắt nhìn rồng bay, khinh thường nói: “Quá xấu, ngươi nhìn xem, ta có Kỳ lân, còn có Côn, cần nó làm cái gì chứ, quả thực là lãng phí lương thực.”
“Không bằng trực tiếp hầm canh ăn.”
Lời này làm rồng bay trợn trắng mắt.
Nó tuyệt vọng, thật sự phải bị hầm thành canh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận