Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 531: Thiên Đạo, Hồng Quân?

“Ngươi đã đến rồi...”
Một giọng nói lạnh nhạt truyền ra từ trong Tử Tiêu cung.
Mộc Phàm nheo mắt đạp hỗn độn đi tới, đứng trước Tử Tiêu cung, nhìn cung điện to lớn trước mắt mà không nói một lời.
Tử Tiêu cung sao, chẳng lẽ chính là vị Hồng Quân kia?
Loảng xoảng!
Đột nhiên, cửa Tử Tiêu cung phủ bụi đột nhiên mở ra, một hơi thở thần bí tràn ngập, chấn nhiếp nhân tâm.
Mộc Phàm không chút cảm xúc, thậm chí không chút chần chờ trực tiếp bước vào.
Oanh!
Vừa tiến vào, cửa Tử Tiêu cung liền đóng lại.
Trên bục cao trong Tử Tiêu cung có một bóng dáng mông lung ngồi xếp bằng, toàn thân có từng quầng sáng bao phủ, một hơi thở Thiên Đạo chí cao vô thượng ập tới.
“Thiên Đạo, Hồng Quân?”
Mộc Phàm quan sát lão nhân trước mắt, trên đỉnh đầu lão có một Ngọc điệp, ba ngàn pháp tắc vờn quanh thân, hơi thở mạnh đến thái quá.
“Thiên Đế?”
Thiên Đạo Hồng Quân lạnh nhạt nhìn Mộc Phàm, ánh mắt hai bên va chạm, hơi thở đan xen, nháy mắt hình thành một vực tràng.
Trong khoảnh khắc hai bên giao thủ, Tử Tiêu cung chấn động kịch liệt, phát ra âm thanh khủng bố.
Cường giả khắp nơi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Tử Tiêu cung trong hỗn độn, lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
“Sao lại thế này?”
“Là hơi thở của lão sư.”
“Một hơi thở khác là...”
Lão nhân vừa mới từ trên trời giáng xuống kinh ngạc nhìn về hướng Tử Tiêu cung, hơi thở của Hồng Quân lão tổ đột nhiên xuất hiện.
Lại còn có một hơi thở đáng sợ khác, duy ngã độc tôn, thiên hạ vô địch.
Cổ hơi thở này khiến cường giả khắp vũ trụ chú ý cùng cảnh giác.
“Là hắn!”
Ở Thiên Đình, trong Nguyệt cung, một vị nữ thần tuyệt thế bỗng bừng tỉnh.
Nàng lộ vẻ kinh hãi, nhìn về chỗ sâu trong hỗn độn.
Nàng đã từng tiếp xúc với hơi thở này, hàng tỉ năm qua đi, nàng cho rằng đã biến mất mãi mãi, không ngờ đột nhiên xuất hiện trong hỗn độn.
Hình như hắn đang giao thủ cùng Đạo Tổ Thiên Đạo.
“Hơi thở thật đáng sợ, đó là ai vậy chủ nhân?”
Trong Nguyệt cung, một thiếu nữ kinh hoảng hỏi.
Nếu Mộc Phàm ở nơi này, chắc chắn sẽ nhận ra nàng, nàng chính là Mộng Li.
Thì ra đã về tới Nguyệt cung thật sự, tìm được chủ nhân.
Vị bên cạnh nàng đúng là tiên tử Nguyệt cung, Thường Nga, đã từng là Tiên thiên thần ma, hiện tại nàng là Thường Nga tiên tử.
“Là Thiên Đế...” Thường Nga lẩm bẩm, vẻ mặt phức tạp.
Nàng tự nhiên nhận biết Thiên Đế, Thiên Đế đột nhiên quật khởi vào thời kỳ vũ trụ sơ khai, sáng lập Thiên giới, Sáng lập Thiên Đình, sau đó đại chiến với Thiên Đạo rồi biến mất.
“Thiên Đế sao?” Mộng Li ngạc nhiên không thôi.
Thường Nga gật đầu, nói: “Thiên Đế chính là tồn tại khai sáng Thiên Đình, Thiên Đế đầu tiên trong vũ trụ sơ khai.”
“Vậy Ngọc Đế...” Mộng Li ngây dại.
Ssau khi nàng trở về, vốn tưởng rằng Ngọc Đế chính là chúa tể tối cao duy nhất của Thiên Đình, không nghĩ tới Thường Nga lại nói ra một bí mật khác.
Thiên Đình do Thiên Đế sáng lập.
“Không nghĩ tới Thiên Đế quay về sau hàng tỉ năm...” Thường Nga nhìn hỗn độn hư không mà lòng phức tạp.
Tuyệt đối không sai, hơi thở kia là của Thiên Đế, hắn đã biến mất hàng tỉ năm, hiện tại xuất hiện trở lại đại biểu cho điều gì?
“A... Thiên Đế đã trở lại, chắc chắn sắc mặt Ngọc Đế rất thú vị.” Thường Nga bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị.
Ngọc Đế mà nàng nói đang ở trong Lăng Tiêu bảo điện, vẻ mặt kinh hãi nhìn về chỗ sâu trong hỗn độn, cảm nhận được hai hơi thở khủng bố, chí cao vô thượng kia.
“Đạo Tổ, ai đang đại chiến với Đạo Tổ?”
Ngọc Đế khiếp sợ, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Vương Mẫu tỏ vẻ nghiêm túc, cũng có chút hoảng sợ.
Nàng bỗng nhiên nói: “Ngọc Đế, có thể là vị Thiên Đế đã biến mất hàng tỉ năm kia đã trở lại hay không?”
“Thiên Đế?” Ngọc Đế nghe xong, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Hắn phẫn nộ quát: “Người đâu, mời Thái Thượng Lão Quân....”
“Bệ hạ, không cần, thần đã tới.”
Một lão nhân rơi vào Lăng Tiêu điện, cầm phất trần trong tay, một thân tĩnh lặng, hơi thở hư vô mờ mịt.
Hắn chính là Thái Thượng Lão Quân, tên thật là Thái Thượng Thiên Tôn.
“Lão quân, trẫm hỏi ngươi, vị giao thủ cùng Đạo Tổ có phải là chủ nhân trước kia của Thiên Đình hay không?” Ngọc Đế khẩn trương hỏi.
Thái Thượng Lão Quân im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn về hỗn độn hư không một lúc rồi mới nói: “Không sai, hơi thở này chính là vị Thiên Đế đã biến mất trước kia.”
“Hắn đã trở lại.” Thái Thượng lạnh nhạt đáp lại.
Lời này làm sắc mặt Ngọc Đế trở nên rất khó coi.
Thái Thượng lại nói thêm: “Nhưng không cần lo lắng, lão sư đã lưu hắn lại Tử Tiêu cung, hẳn là không ra được.”
“Thật sự sao?” Ngọc Đế nghe mà vui mừng.
Hắn yên tâm, có Đạo Tổ ra tay còn không phải là chuyện dễ dàng sao.
“Thiên Đế?”
Bên phía Tây Thiên có từng tinh vân vàng kim bao phủ, một vị Phật khổng lồ chậm rãi xuất hiện trên Tây Thiên tịnh thổ.
Hắn nhìn hư không hỗn độn, lộ vẻ kiêng kị sâu sắc, tất nhiên đã cảm ứng được hơi thở đáng sợ thuộc về Thiên Đế.
Thiên Đế đã từng là nỗi ám ảnh của vô số Tiên thiên thần ma, một tồn tại cực kỳ cường đại, đánh đến tất cả thần ma đều sợ hãi trốn tránh.
Thiên Đế biến mất hàng tỉ năm giờ lại xuất hiện khiến vị Phật tổ Tây Thiên đã niết bàn không biết bao nhiêu lần này lộ vẻ nghiêm trọng.
Tâm tình ba vị bá chủ Ngọc Đế, Phật tổ, Thượng đế đều không tốt.
Đặc biệt là Thượng đế, vẻ mặt như bị táo bón, sự sợ hãi, thù hận đối với Thiên Đế đã thâm nhập tận cốt tủy của hắn.
Bản thể bị Thiên Đế chém giết, dẫn tới thực lực của hắn yếu hơn Phật tổ một bậc, chỉ có thể so với Ngọc Đế.
Nếu không phải còn một thân thể khác thì có khả năng đã bị Tây thiên Phật tổ tiêu diệt.
Còn có một ít cường giả siêu cấp trong vũ trụ đều lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, một vài tên cũng không nhận biết Thiên Đế.
Nhưng có một ít lại nhận biết.
Giống như một con Huyền vũ khổng lồ đang ở trung tâm một nhóm tinh hệ khổng lồ, trên mai chở một số tinh hệ.
Có khoảng tám trăm tinh hệ hội tụ trên lưng nó, nó chính là Huyền Vũ trong Hỗn độn thiên hải lúc xưa.
Con Huyền vũ này vẫn chưa chết, sống qua năm tháng dài dòng, thậm chí còn trở thành bá chủ một phương, tự xưng là Huyền vũ tinh chủ.
Huyền vũ tinh hệ cũng là một thế lực to lớn trong vũ trụ.
“Là hắn sao?”
Huyền Vũ trừng to mắt nhìn về phía Tử Tiêu cung trong hỗn độn, nó ngủ cũng không quên được hơi thở kia.
“Quái vật kia lại xuất hiện, không được, lão tử phải đi khu vực biên hoang vũ trụ trốn một thời gian.”
Nói rồi Huyền vũ nhanh chóng chạy hướng tới vùng biên hoang vũ trụ, hiển nhiên không muốn gặp phải quái vật như Mộc Phàm.
Quái vật kia đánh không chết, đánh nát thân thể thì sẽ xuất hiện càng nhiều, dung hợp thành một lại trở nên cường đại hơn, quả thực chính là càng đánh càng mạnh.
Quái vật như thế nên tránh thật xa mới tốt.
Oanh!
Hỗn độn tan tác, Tử Tiêu cung vẫn chấn động kịch liệt, tiếng giao tranh từ bên trong truyền ra, hơi thở cường đại càn quét hỗn độn.
Từng dòng khí khổng lồ đánh tan hỗn độn khiến quy tắc sôi trào.
“Hồng Quân, ngươi muốn lưu ta lại nơi này sao?”
Trong Tử Tiêu cung, Mộc Phàm cười lạnh nhìn Hồng Quân trước mắt, lão là Thiên Đạo hiện tại.
Hắn khinh thường nói: “Ngày xưa ngươi thừa dịp ta rời đi lấy thân hợp đạo, không nghĩ tới ngươi còn có năng lực này, hôm nay muốn giữ ta sao, e là ngươi phải nằm mơ rồi.”
“Thiên Đế, vũ trụ đã diễn hóa xong, ngươi không nên đi ra ngoài, lưu lại nơi này, ngươi với ta luận đạo, có lẽ còn có thể tìm được khả năng đột phá.”
Hồng Quân lạnh nhạt đáp lại, hai bên tiếp tục giao thủ.
Vẻ mặt Hồng Quân dần dần trở nên nghiêm trọng, vốn tưởng rằng dựa vào Thiên Đạo vũ trụ hiện tại có thể trấn áp vị Thiên Đế này.
Không ngờ rằng đối phương cường đại quá mức, hơn nữa hiểu biết huyền ảo của Thiên Đạo, tự nhiên đánh đến khó phân thắng bại.
Mộc Phàm đã từng đại chiến với Thiên Đạo, đào mất hạch tâm Thiên Đạo nên Hồng Quân mới có cơ hội lấy thân hợp đạo, trở thành một dạng Thiên Đạo khác.
Hiện tại hắn muốn trấn áp Mộc Phàm, đoạt lại hạch tâm Thiên Đạo đã mất nhưng lại cảm giác có chút khó khăn.
Bởi vì Thiên Đế quá cường đại, dù biến mất hàng tỉ năm nhưng thực lực vẫn rất khủng bố.
Bang bang!
Keng!
Ngọc điệp bay tới muốn trấn áp Mộc Phàm.
Đáng tiếc liền bị một cái đỉnh chặn lại, Thiên Đế đỉnh đánh Ngọc điệp, hai bảo vật va chạm nhau, ngang sức ngang tài.
“Hỗn độn chí bảo?” Sắc mặt Thiên Đạo Hồng Quân thay đổi.
Mộc Phàm híp mắt, hừ nói: “Ngươi cũng không kém, Thiên Đạo chí bảo, Tạo hóa ngọc điệp.”
Keng keng!
Hai bên đại chiến một lúc lâu, Mộc Phàm cảm giác không thể bắt được tên Thiên Đạo Hồng Quân này.
“Hệ thống, sao gia hỏa này lợi hại như thế?” Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống trả lời: “Ký chủ phải biết là Thiên Đạo hiện tại đã trưởng thành, tất nhiên vô cùng cường đại, không kẻ nào địch nổi.”
“Dưới Thiên Đạo đều là sâu kiến, nhưng ngươi là một ngoại lệ, là biến số.”
Nghe hệ thống nói xong, Mộc Phàm đã hiểu.
Thiên Đạo Hồng Quân cường đại là bởi vì vũ trụ trải qua hàng tỉ năm diễn biến đã trưởng thành, một Thiên Đạo hoàn thiện tất nhiên phải khủng bố rồi.
Hắn có thể chiến đấu với Thiên Đạo mà không bại lại càng khủng bố hơn, vì hắn là biến số, không nằm dưới Thiên Đạo, hai bên đại chiến chỉ có thể có một kết quả, lưỡng bại câu thương.
Nhưng Mộc Phàm không ngốc, tự nhiên không có khả năng lưỡng bại câu thương với gia hỏa này, nếu dẫn tới đám Thanh tẩy giả thì chỉ có thể xuyên qua thời không lần nữa.
“Hồng Quân, ngươi không lưu được ta, ngươi nhờ ta mà thành đạo, không cảm kích thì thôi, phần nhân quả này ta xem ngươi gánh thế nào.”
Mộc Phàm đột nhiên nói ra câu này.
Thân thể Hồng Quân chấn động, im lặng không nói gì, hiển nhiên cam chịu sự thật này.
Vì Thiên Đế đào lấy hạch tâm Thiên Đạo nên hắn mới có thể dễ dàng hợp đạo, thiếu một phần nhân quả lớn, nếu không giải quyết nhân quả thì Thiên Đạo sẽ khuyết đi, thậm chí tự hủy diệt.
Bởi vì nhân quả là quy tắc Thiên Đạo, hiện tại Hồng Quân đứng bên phía Thiên Đạo, khó mà làm khác.
“Còn nữa, ngươi đoạt vị trí Thiên Đế của trẫm, ngươi nói coi món nợ này nên tính như thế nào?”
Mộc Phàm nói xong thì cười lạnh, giống như đang xem Hồng Quân diễn kịch.
Một khi không thừa nhận, Thiên Đạo liền phản phệ, đến lúc đó Hồng Quân bị chính mình hố chết.
Hồng Quân không rên một tiếng, đột nhiên ném ra một vật.
Ong!
Một đóa hoa sen bay tới rơi vào trong tay Mộc Phàm.
“Hỗn độn thanh liên sao?”
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, kinh ngạc nhìn đóa sen này, đóa sen ba mươi sáu tầng, màu xanh lá, có từng luồng khí hỗn độn bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận