Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 191: m thầm nhìn trộm

“Sư phó, ngươi không sao chứ?”
Trước cửa, Mặc Huỳnh sốt ruột chào đón.
Mộc Phàm lắc đầu nói: “Không có việc gì, đi vào rồi nói.”
Hai người trở về phòng nhỏ kia, không khí có chút áp lực, Hoa yêu bên cạnh thấp thỏm bất an, có chút sợ hãi nhìn Mộc Phàm.
“Cửa hàng mà người nói, không chào đón nhân loại a.”
Mộc Phàm thảnh thơi uống trà, cố ý liếc mắt nhìn Hoa yêu.
Nghe thế, sắc mặt Hoa yêu tức khắc thay đổi.
Nàng kinh hoảng nói: “Đại nhân thứ tội, ta, vừa rồi ta quên ngài là nhân loại, ngài biết tộc ngữ của chúng ta, trong lúc nhất thời ta quên mất, còn tưởng rằng...”
Mộc Phàm nhàn nhạt nói tiếp nói: “Còn tưởng rằng giống như ngươi, cho nên quên sao?”
“Vâng, đúng vậy...” Hoa yêu có chút thấp thỏm bất an nhìn Mộc Phàm.
Một màn vừa rồi, nàng tận mắt nhìn thấy.
Mộc Phàm đánh nổ hai đầu heo trên phố, bóp chết Tiểu Ha vương tử, thậm chí cả Hắc bào quản sự cũng không thể làm gì hắn.
Cuối cùng, vị quản lý thần bí của khu mậu dịch mở miệng mới bình ổn chuyện này.
Vị quản lý kia đều không trách tội Mộc Phàm, có thể thấy được đối phương lợi hại cỡ nào, nhớ tới đề nghị vừa rồi của mình, nàng sợ hãi không nhẹ.
Nếu Mộc Phàm truy cứu, tất nhiên nàng sẽ không có kết quả tốt.
“Thôi, ta liền không so đo với ngươi.”
Nhìn bộ dạng nàng thấp thỏm lo âu, Mộc Phàm lắc đầu không có truy cứu nữa.
Nơi này không phải là địa bàn nhân loại, việc này cũng không đáng để chấp nhất với một Hoa yêu nho nhỏ.
Giết cũng không có chỗ tốt, ngược lại đắc tội người phía sau nhà ăn Tinh linh này.
“Dọn lên cho chúng ta hai món này, thêm một bầu rượu.”
“Ngươi lui xuống đi.”
Mộc Phàm điểm hai món ăn, một bầu rượu, trực tiếp đuổi Hoa yêu này đi.
“Vâng, đại nhân chờ một lát, lập tức đưa lên.”
Hoa yêu như được đại xá, sắc mặt trắng bệch xoay người rời đi.
Trong phòng nhỏ chỉ còn Mộc Phàm cùng đồ đệ mỹ nữ Mặc Huỳnh.
“Sư phó, vừa rồi...” Mặc Huỳnh muốn nói chuyện, nhưng bị Mộc Phàm ngăn lại.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo không nên nói chuyện, ngay sau đó phất tay đánh ra một tia sáng, nháy mắt bao phủ hai người, hình thành một cái vách ngăn.
“Ta bày ra trận pháp ngăn cách, hiện tại có thể nói.”
Mộc Phàm thu tay mở miệng nói.
Hai mắt Mặc Huỳnh tỏa ánh sáng, nhìn quầng sáng xung quanh, một tầng ánh sáng nhàn nhạt ngăn cách sự dò xét từ bên ngoài.
Hành động này làm lòng nàng chấn động, Mộc Phàm thật sự biết trận pháp, hơn nữa tạo nghệ trận pháp cũng cao thâm, làm nàng hưng phấn không thôi.
Nàng suy nghĩ, sư phó này quá lợi hại, luyện đan, luyện khí, trận pháp, còn có thực lực cường đại vừa mới bày ra, quả thực làm người ta kinh sợ.
Một người làm thế nào có thể đồng thời tu luyện nhiều phương diện như vậy, hơn nữa mỗi một phương diện đều rất lợi hại.
Không thể tưởng tượng!
Mặc Huỳnh dạt dào cảm xúc, khó có thể bình tĩnh, khuôn mặt kích động đến mức đỏ lên.
“Sư phó, ngươi thật là lợi hại.” Hai mắt nàng lấp lánh nhìn Mộc Phàm, mang theo sự sùng bái.
Mộc Phàm lắc đầu, cứng họng nói: “Không phải ngươi nói nơi này là khu trung lập a, vì sao còn có người nhằm vào nhân loại.”
“Hơn nữa, Tiểu Ha vương tử ta vừa giết rõ ràng trước đó đã giết qua không ít nhân loại.”
Hắn vừa nhắc chuyện này, Mặc Huỳnh liền có chút xấu hổ.
“Sư phó, rất xin lỗi.”
Nàng nói nhỏ, áy náy: “Trước đó ta chưa nói rõ ràng, nơi này là đúng là khu trung lập, nhưng bởi vì là khu mậu dịch di vực, tất nhiên có các sinh vật dị vực đối địch với nhân loại.”
“Được rồi, ta cũng không trách ngươi.” Mộc Phàm xua xua tay, an ủi một câu.
Hắn nghiêm túc nói: “Hắc bào quản sự vừa rồi rất quỷ dị, giống như một loại linh thể, áo bào đen trên người là bảo vật, không cách nào dò xét nó.”
“Càng làm cho ta để ý hơn chính là cường giả chỗ sâu trong khu mậu dịch, có phải là người khống chế quản lý khu mậu dịch này hay không?” Mộc Phàm hỏi.
Mặc Huỳnh cũng nghiêm túc, lắc đầu nói: “Sư phó, ta cũng không biết nhiều về việc này, chỉ nghe nói khu mậu dịch tự do này do một vị cường giả siêu cấp thành lập lên.”
“Cụ thể thì ta không rõ ràng lắm, nhưng nghe nói hắn cũng không kỳ thị nhân loại, còn thả ra lời nói, nói nơi này là khu trung lập, không tham dự chuyện của các chủng tộc.”
Nghe Mặc Huỳnh nói, trong lòng Mộc Phàm nắm chắc.
Hơi thở vừa rồi rất đáng sợ, mang đến cho hắn sự uy hiếp mãnh liệt, hiển nhiên là vượt qua cấp Nhập thánh, tồn tại siêu cấp.
Thậm chí có khả năng cùng cấp với cường giả Siêu thể của nhân loại hoặc mạnh hơn.
“Cường giả, mới có quyền lên tiếng, nhân loại bị xem thường, đơn giản là do không có thực lực.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, ánh mắt không ngừng lập loè.
Hắn liếc nhìn ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy cửa hàng đối diện, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Lúc nãy muốn vào đổi tinh thể năng lượng, kết quả bị ngăn lại, nơi đó hoàn toàn không cho phép nhân loại tiến vào, kỳ thị nhân loại.
“Mặc Huỳnh, trong khu mậu dịch này có gian hàng hoặc cửa hàng nào của nhân loại sao?”
Mộc Phàm hỏi nàng vấn đề này.
Mặc Huỳnh sửng sốt, lắc đầu cười khổ nói: “Sư phó, ngươi nghĩ quá đơn giản, tại muốn mở cửa hàng, hoặc là buôn bán gì đó ở khu mậu dịch này rất khó khăn.”
“Muốn thành lập căn cơ ở chỗ này cần được vị quản lý khu mậu dịch đồng ý cho phép, thậm chí phải ngăn cản được áp lực đến từ xung quanh mới được.”
“Không ít chủng tộc dị vực kỳ thị nhân loại, không cho phép nhân loại chen chân nơi này, trước kia từng có vài lần, nhưng đều thất bại, không ít người chết.”
Mặc Huỳnh một năm một mười giải thích, nói ra những bí ẩn ít người biết này.
Cao tầng nhân loại không phải là không nghĩ tới việc đến khu mậu dịch thành lập căn cơ, thu hoạch càng nhiều tài nguyên, nhưng đều thất bại.
Nhưng tiền đề là thực lực, không có một người cường đại tọa trấn, không thể nào khiến đám dị vực lòng mang ý xấu này kinh sợ.
Uy hiếp, không chỗ nào mà không dùng được.
Tựa như chuyện Mộc Phàm vừa trải qua, mới ra ngoài một vòng liền gặp được rất nhiều sinh vật kỳ thị nhân loại, còn động thủ.
Có thể tưởng tượng thử, nếu nhân loại mở cửa hàng ở chỗ này, mỗi ngày có một chủng tộc khác nhau tới cửa gây sự, không có thực lực cường đại sao có thể khiến bọn chúng kinh sợ?
Hơn nữa vấn đề lớn nhất vẫn là vị quả lý khu mậu dịch kia, hắn cho phép mới có thể cắm rễ, mở cơ nghiệp ở nơi này.
Mộc Phàm suy tư gì đó, trong lòng ấp ủ một ý tưởng, sao không mở một cửa hàng nhân loại ở khu này, thành lập một nơi kiếm lấy tiền tài, bảo vật dị vực cho mình?
Nghĩ là nghĩ như thế này nhưng trong tay Mộc Phàm không có vốn, càng không có người, mở như thế nào, thành lập như thế nào đều là những vấn đề khiến người ta đau đầu.
“Đồ nhi, ngươi biết có biết nhân tài buôn bán làm ăn nào không?”
Mộc Phàm nhìn Mặc Huỳnh nhẹ giọng hỏi.
Mặc Huỳnh nghe xong sửng sốt, ngơ ngác nói: “Sư phó, không phải là ngươi muốn...”
Chỉ thấy Mộc Phàm nhẹ nhàng gật đầu, đúng là một ý tưởng này, một khu mậu dịch tự do sao lại không thể có thế lực nhân loại?
........
Thời điểm Mộc Phàm bàn luận với Mặc Huỳnh.
Nhà ăn Tinh linh, trên tầng cao nhất, Hoa yêu vừa rồi đang thấp thỏm bất an quỳ trên mặt đất, hai cánh bướm run bần bật.
“Chủ nhân, chuyện chính là như vậy.”
Hoa yêu run bần bật nói, sắc mặt trắng bệch, quỳ gối sợ hãi không thôi.
Ở phía trước nàng, có một tấm màn trân châu, có thể thấy được một bóng dáng mông lung, mờ ảo bên trong, không rõ dáng vẻ.
Chỉ thấy bóng người mông lung kia nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi phạm sai lầm, nên bị phạt, đi hậu viện diện bích đi, cảnh tỉnh chính mình.”
“Vâng, chủ nhân.” Hoa yêu nhẹ nhàng thở ra, cung cung kính kính lui ra.
Bóng dáng thần bí này đúng là chủ nhân nhà ăn Tinh linh.
Sau khi thị nữa Hoa yêu lui ra, vị chủ nhân nhà ăn thần bí này mới hướng ánh mắt về phía phòng nhỏ trên lầu hai nhà ăn.
“A?”
Nàng kinh ngạc phát hiện, phòng nhỏ có một trận pháp bao phủ, ngăn cách nàng tra xét.
Điều này làm cho nàng rất bất ngờ, suy tư gì đó, nhìn quầng sáng trận pháp kia.
Chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của Mộc Phàm cùng Mặc Huỳnh, đang thương nghị cái gì đó.
“Hả?”
Đang thảo luận, Mộc Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, như nhìn thấy một đôi mắt, thấy được một bóng dáng mờ ảo.
Ánh mắt hai người đụng chạm, trong không khí xuất hiện tia điện xẹt xẹt, lập loè rồi biến mất.
“Có chút thú vị!”
Khoé miệng Mộc Phàm hơi cong lên, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn tầng cao nhất.
Mặc Huỳnh hoàn toàn không hiểu chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, vì sao đột nhiên không nói nữa, còn nhìn trần nhà?
“Sư phó, làm sao vậy?” Mặc Huỳnh hỏi.
Nàng nhận ra được gì đó, tràn đầy cảnh giác.
Mộc Phàm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là vừa rồi có người tra xét chúng ta, lại bị ngăn chặn.”
“Có người tra xét?” Sắc mặt Mặc Huỳnh thay đổi.
“Không sai.” Mộc Phàm gật gật đầu nói: “Hẳn là chủ nhân nhà ăn này, xem ra cũng là một vị không đơn giản.”
“Sư phó, nếu không chúng ta trở về đi.” Mặc Huỳnh lo lắng nói.
Nàng có chút hối hận vì dẫn Mộc Phàm đến nơi này, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.
“Không có việc gì, tới cũng tới rồi, không ăn uống no nê, không đi dạo một vòng sao được?”
Mộc Phàm cười cười, hồn nhiên không thèm để ý xua xua tay, loại bỏ trận pháp.
Thịch thịch thịch...
“Khách nhân tôn quý, đồ ăn của ngài tới rồi.”
Mới vừa hạ trận pháp, liền nghe thấy một tiếng gõ cửa, còn có một giọng nói trong trẻo động lòng người truyền đến.
“Vào đi.”
Mộc Phàm nhàn nhạt đáp lại, liền thấy cửa mở ra, từ bên ngoài có hai Hoa yêu xinh đẹp đi vào, đang nâng một cái mâm bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận