Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 246: Tiên tri!

“Tiên tri, đã truyền lời cho thủ lĩnh.”
Lúc này, ở khu thứ nhất, trong một gian mật thất, người áo đen cung kính hành lễ về phía tối tăm đối diện.
Trong mật thất, có sương mù bao phủ, mông lung, không thể nhìn rõ.
Có thể thấy một bóng người mơ hồ ngồi xếp bằng ở giữa không trung, quanh thân bao phủ một tầng sương mù, hơi thở quỷ dị, thần bí khó lường.
Đó chính là tiên tri, một vị lai lịch thần bí, thân phận bí ẩn.
Nghe đồn tiên tri có thể đoán trước tương lai, cuộc chiến Thiên trụy năm đó được vị tiên tri thần bí này tiên tri đoán trước, sau đó nhắc nhở nhân loại.
Vị tiên tri này không phải là nhân loại.
“Bức màn kỷ nguyên mới rốt cuộc kéo ra sao?”
Trong sương mù truyền đến một âm thanh hư vô mờ mịt, không phân rõ là nam hay nữ, càng nghe không càng không cảm nhận được chút cảm xúc nào, như máy móc.
Chỉ thấy bóng dáng thần bí ngồi xếp bằng ở giữa không trung kia chậm rãi xoay người, đôi mắt tái nhợt lập loè những đường sọc quỷ dị.
Như chiếu ra đủ cảnh tượng của tương lai, một hồi lâu, những đường sọc này dần dần biến mất.
“Kỷ nguyên chi tử đã thức tỉnh, nói cho các tộc nhân, ngày chúng ta trở về tổ địa đã không xa.”
Tiếng tiên tri mờ mịt truyền đến làm người áo đen run lên, không biết là kích động hay là sợ hãi.
Vị tiên tri này cho người ta một loại cảm giác áp bách vô hình, là áp lực về tâm linh.
“Kỷ nguyên chi tử thức tỉnh, một vòng tai nạn mới buông xuống, đi nói cho thủ lĩnh, trận hạo kiếp này chỉ hắn mới có thể bình ổn.” Tiếng nói hư vô mờ mịt của tiên tri lại truyền đến.
Người áo đen cung kính hành lễ: “Tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, trong mật thất chỉ còn lại có vị tiên tri thần bí được bao phủ ở trong sương mù.
Trong sương mù, tiên tri mở đôi mắt tái nhợt, lộ ra sự sâu thẳm như nhìn thấu thời không, chứng kiến năm tháng.
“Vận mệnh, hư vô, phá vọng, tương lai...”
“Rách nát, hủy diệt, tân sinh, hy vọng...”
Tiên tri lầm bầm lầu bầu, âm thanh hư vô mờ mịt vang vọng thật lâu trong mật thất.
Hắn thấy tương lai mơ hồ, thậm chí thấy được vô số cảnh tượng tan biến, có cảnh tượng rợn người.
Nhưng trong phá diệt, hắn thấy được một tia hy vọng.
Vị tiên tri thần bí này rốt cuộc là ai, đến từ nơi nào, vì sao ở địa cầu, vì sao trợ giúp nhân loại?
Không người nào biết, dù là cao tầng chín khu cũng không thể hiểu, bởi vì hắn quá thần bí, hơn nữa sâu không lường được.
“Hạo kiếp bắt đầu rồi...”
Tiên tri đột nhiên nói một câu, tiếp theo rơi vào im lặng dài dòng, chậm rãi nhắm lại đôi mắt kia, như chìm vào giấc ngủ.
........
Bên tiết điểm không gian số hai, đang chỉ đạo mọi người bày trận, lòng Mộc Phàm tự dưng run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Kỳ quái...” Mộc Phàm cau mày, cảm nhận được một sự khác thường.
Hắn vừa cảm giác mình bị nhìn trộm, như có một đôi mắt vừa mới quan sát hắn.
“Hệ thống, vừa rồi có chuyện gì?”
Mộc Phàm dò hỏi hệ thống, có lẽ hệ thống có thể cho đáp án?
“Ký chủ, vừa rồi có sinh linh nào đó dò xét ngươi, nói cách khác là quan sát ký chủ.”
Hệ thống trực tiếp đưa ra đáp án khiến hắn chấn động.
Có kẻ vừa quan sát hắn, là ai?
Sắc mặt Mộc Phàm biến đổi, nói: “Hệ thống, là kẻ nào quan sát ta, có thể tìm được gia hỏa kia hay không?”
“Khoảng cách quá xa, trừ phi ký chủ nạp mười tỷ, hệ thống có thể ngược dòng tìm ngọn nguồn, bắt lấy thông tin về tên kia.”
Câu trả lời của hệ thống làm Mộc Phàm trợn mắt, ngươi lại muốn hố tiền ta.
Mười tỷ, trong lòng Mộc Phàm lại muốn chửi ầm lên, trên người hắn chỉ còn có vài tỷ.
“Thôi, chờ có nhiều tiền rồi tính.”
Mộc Phàm cười khổ lắc đầu, không có tra xét, tốn mười tỷ dò xét một tồn tại không biết, nghĩ thế nào cũng thấy lỗ.
“Mộc sư, đã bố trí xong trận pháp.”
Lúc này, Phục Hải cuồng nhiệt đi tới, vẻ mặt hưng phấn nói.
Mộc Phàm nhìn Phục Hải quơ chân múa tay, có chút dở khóc dở cười, ngươi coi ngươi đã là người mấy chục, hơn trăm tuổi rồi, còn làm như tiểu hài tử.
Nhưng Phục Hải không để ý chút nào, hắn quá hưng phấn, bởi vì vừa được Mộc Phàm chỉ điểm, rốt cuộc đánh vỡ bình cảnh, trở thành Trận pháp đại tông sư.
Lại còn có chút lĩnh ngộ cao cấp, đã sờ đến chút huyền diệu của trận pháp Truyền kỳ, tương lai có hy vọng bước vào cấp độ Truyền kỳ trận sư.
Có thể không hưng phấn, kích động sao, nếu không phải Mộc Phàm không thu đồ đệ, có khả năng hắn đã bái sư tại chỗ.
Tuy rằng Mộc Phàm nói không thu đồ đệ nhưng lại quyết định truyền thụ tri thức.
Nói cách khác, Mộc Phàm muốn truyền thụ tri thức và lĩnh ngộ trận pháp, luyện khí, luyện đan thậm chí tu luyện,..., xem như dạy học sinh.
“Không tồi, trận pháp đã được hoàn thành.”
Mộc Phàm kiểm tra một lần, hài lòng gật gật đầu, chỉ cần ở bên cạnh chỉ điểm, không cần hắn tự tay bố trí, đã hoàn thành trận pháp.
Một phần trận pháp này đã đủ để bảo hộ tiết điểm không gian.
Nhưng Mộc Phàm không yên tâm, tự mình bố trí một hồi, tăng cường độ trận pháp, cuối cùng hài lòng thu tay lại.
Trải qua một trận cải tạo bố trí của hắn, cường độ phòng ngự của trận pháp tăng mạnh, có thể ngăn cản cường giả Siêu thể công kích, thậm chí có thể ngăn cản bảo vật Truyền kỳ tấn công.
Đây là chỗ cường đại của Truyền kỳ trận sư, hư không khắc trận, uy lực tuyệt đối tăng gấp bội.
“Hiệu trưởng, đã bố trí xong trận pháp, ngăn cường giả Siêu thể tiến công hẳn là không thành vấn đề.”
Mộc Phàm đi tới trước mặt Diêm Thanh Sơn, giới thiệu huyền diệu của trận pháp cùng cách điều khiển.
Diêm Thanh Sơn kinh ngạc cảm thán, cười nói: “Không thể tin được, không hổ là Truyền kỳ trận sư, có trận pháp như vậy, sức phòng ngự của tiết điểm không gian số hai tăng mạnh.”
“Nơi này hẳn là không cần ta nữa, ta muốn trở về trước.”
Nhìn mọi người xung quanh bận rộn, Mộc Phàm mở miệng xin về trước.
Sự tình nơi này đã giải quyết ổn, đã không còn nguy hiểm, Hắc uyên tộc xâm lấn thất bại, tiếp theo không cần Mộc Phàm lại lưu.
Diêm Thanh Sơn suy tư một hồi, cũng cảm thấy có đạo lý, không còn Hắc uyên tộc, hơn nữa có trận pháp cường đại do Mộc Phàm bố trí bảo hộ.
Dù thêm mấy tên cường giả cấp Siêu thể cũng không thành vấn đề, đương nhiên nếu có một sinh vật cấp Bán thần như Hỏa ma thì không có biện pháp nha.
“Được, ngươi về trước đi, ta còn phải ở lại xử lý một ít vấn đề, hai ngày sau về học viện tự mình
cấp khen thưởng cho ngươi.”
Diêm Thanh Sơn trịnh trọng nói, đưa ra hứa hẹn.
Hắn biết rõ, lần này nếu không có Mộc Phàm, có khả năng bọn họ đều sẽ ngã xuống, thậm chí không gian tiết điểm bị Hắc uyên tộc chiếm cứ, trở thành một trạm trung chuyển để xâm lấn địa cầu.
Nếu vậy thì nhân loại thật sự đối mặt với nguy hiểm.
“Hiệu trưởng, vậy ta liền đi trước.”
Mộc Phàm cười cười, nói xong nâng tay lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của Diêm Thanh Sơn nhẹ nhàng cắt mở không gian trước mắt.
Chỉ nghe tiếng răng rắc, một vết nứt không gian đen nhánh xuất hiện ở trước mắt.
“Hỏa ma, chúng ta đi.”
Mộc Phàm kêu một tiếng, liền thấy Hỏa ma gầm nhẹ nhanh chóng chạy tới, đi theo Mộc Phàm bước vào vết nứt không gian, chớp mắt biến mất khỏi chỗ này.
“Này...” Hai mắt Diêm Thanh Sơn trừng to, ngây ngốc nhìn vết nứt không gian dần khép lại trước mắt.
Đây là khe hở không gian a, Mộc Phàm quẹt nhẹ liền xuất hiện, quả thực rợn cả người.
Diêm Thanh Sơn thầm hút một ngụm khí lạnh, nhìn khe không gian khép lại, đánh giá đối với Mộc Phàm càng cao hơn.
Xem ra, Mộc Phàm nắm giữ năng lực không gian cường đại, hắn khiến người ta bất ngờ cùng khiếp sợ nhiều lần.
“Chẳng lẽ người ngoài địa cầu đều biến thái như vậy sao?”
Diêm Thanh Sơn lầm bầm lầu bầu, thấy mình vẫn xem nhẹ Mộc Phàm.
Sau đó gương mặt hiện chút cảm xúc may mắn, nói: “Còn tốt, Mộc Phàm lớn lên trên địa cầu, ít nhất có một chút quan hệ, không có oán hận nhân loại.”
Thật ra không có ai biết Mộc Phàm chính là một nhân loại xuyên đến từ một thế giới hiện đại khác.
Căn bản thì Mộc Phàm vẫn là người địa cầu, cho nên lão lo lắng dư thừa rồi.
Lúc này, ở một thế giới dị vực, có một nam một nữ đang nói về Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận