Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 215: Hỏa thần pháp tương

Hô!
Một luồng sương lạnh cuốn tới, băng tuyết rơi xuống.
Chỉ thấy một con Băng long từ trên không trung chậm rãi hạ xuống trước Lam diễm bộ lạc, uy thế cường đại đè ép khiến nhiều dân bản xứ thở không nổi.
Cả Tế ti cùng Liệt Sơn đều nhịn không được thay đổi sắc mặt, ở gần Băng long này mới biết được sự cường đại, đáng sợ của nó.
Bọn họ đã sớm biết trên Thánh sơn có một con rồng, nhưng chưa từng thấy qua, hiện tại rốt cuộc thấy được diện mạo thật sự của Băng long.
“Đại nhân, mời vào bên trong.”
Tế ti, Liệt Sơn đồng thời đi ra, mang theo một chút cung kính nói.
Mộc Phàm từ trên đầu Băng long nhảy xuống, đánh giá hai người cùng người dân bộ lạc, mỗi người đều mang vẻ kính sợ cúi đầu.
“Ngươi vừa mới truyền âm gọi ta tới, có chuyện gì sao?”
Hắn nhìn Tế ti, nhẹ giọng hỏi.
Vị Tế ti này truyền âm cho hắn, mời hắn tới đây một chuyến nên hắn mới tới đây xem xem có chuyện gì.
Chỉ thấy Tế ti cung kính nói: “Đại nhân, chúng ta có chút phiền toái nho nhỏ, cần sự trợ giúp của đại nhân.”
“Nha?” Mộc Phàm nheo mắt nhìn Tế ti, khiến toàn thân hắn căng chặt, đổ mồ hôi lạnh.
Trước đó hắn không cảm giác được, nhưng hiện tại đã tận mắt thấy cảnh Mộc Phàm nuốt hết thiên kiếp, trong lòng vị Tế ti này thật sự sợ hãi.
Hắn mang theo một chút cung kính nói: “Đại nhân, tiến vào trong bộ lạc rồi nói chuyện tiếp.”
“Ừ.” Mộc Phàm gật gật đầu đáp ứng.
Hắn phân phó Băng long: “Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, đừng đi lung tung.”
“Vâng, chủ nhân.” Băng long ngoan ngoãn gật gật đầu.
Ngay sau đó, Mộc Phàm đi theo Tế ti, Liệt Sơn tiến vào trong bộ lạc.
Hai người giống như đã sớm chuẩn bị, bày biện tiệc rượu trong bộ lạc, Mộc Phàm thấy mà kinh ngạc không thôi, hiển nhiên là có chuẩn bị kỹ a.
“Đại nhân, xin mời ngồi.”
Trong bộ lạc, Tế ti cùng Liệt Sơn mời Mộc Phàm ngồi chủ vị.
Hắn kinh ngạc nhìn hai người, vừa suy nghĩ chút liền hiểu nguyên nhân.
Có lẽ là bởi vì thấy thực lực cường đại của Mộc Phàm, biểu hiện kinh khủng khi độ kiếp đã khiến hai cường giả dân bản xứ này kinh sợ.
Việc tốt thì không nhường ai, Mộc Phàm trực tiếp ngồi xuống, Liệt Sơn làm tộc trưởng hẳn là nên ngồi ở chủ vị nhưng lại cam tâm ngồi một bên.
Tế ti cũng ngồi một bên, vẻ mặt hai người có chút câu nệ, cảm nhận được áp lực vô hình từ trên người Mộc Phàm.
Thật ra chính là do tâm lý của bọn họ, Mộc Phàm đã thu liễm toàn bộ hơi thở, tất nhiên không có bất kỳ áp lực gì.
Có thể thấy được cảnh tượng độ kiếp, tự nhiên có lòng kính sợ đối với Mộc Phàm.
Lúc này, Liệt Sơn cùng Tế ti giao lưu ánh mắt, gật gật đầu.
Sau đó liền thấy Tế ti đứng lên, lấy ra một cuộn da cổ, nâng tới chỗ Mộc Phàm.
“Đại nhân, đây là bí quyển không truyền ra ngoài của Viêm tộc chúng ta, hiện tại hiến cho đại nhân.”
Tế ti nói xong dâng cuộn da cho Mộc Phàm.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn hắn, không nhận lấy, mà lại hỏi: “Nếu đã không truyền ra ngoài vì sao còn phải đưa cho ta?”
Tế ti cười khổ, mắt nhìn Liệt Sơn, Liệt Sơn có vẻ xấu hổ.
Liệt Sơn không thể không đứng lên nói: “Đại nhân, chuyện là thế này, bí quyển vốn là chí bảo Viêm tộc chúng ta, cũng không truyền ra ngoài.”
“Nhưng không biết vì lý do gì, từ năm trăm năm trước, không một ai trong tộc có thể tu luyện thử ghi chép bên trên, thậm chí không thể tìm hiểu một chút.”
Liệt Sơn nói đến đây, xấu hổ cúi đầu.
Hắn có chút ngượng ngùng, bởi vì phần bí quyển này chính là thứ mà tộc trưởng chuyên tu luyện, hắn thân là tộc trưởng đời này thế mà không cách nào tu luyện.
Quá mất mặt.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn cuộn da, suy nghĩ rồi nhận lấy.
“Ta đây liền cảm tạ hai vị.” Mộc Phàm nói tiếng cảm ơn.
Nói xong hắn mở cuộn da ra, không biết nó làm bằng chất liệu gì, Mộc Phàm có thể nhìn ra chất liệu này rất đặc biệt, cứng cỏi.
Mở ra liền thấy bên trên ghi chép đầy ký hiệu, một loạt ký hiệu thần bí, người bình thường sẽ không hiểu.
Mộc Phàm vừa xem liền sửng sốt bởi vì đây là một loại chữ viết cực kỳ cổ xưa.
“Hình như là chữ viết thời đại Cựu thần?”
Trong lòng Mộc Phàm rất kinh ngạc, vì hiện tại rất ít người có thể hiểu những chữ viết này.
Nhưng hắn đã học Vũ trụ vạn tộc ngữ, trong đó liền bao gồm một ít ngôn ngữ thời đại Cựu thần.
Hàng đầu tiên viết bốn chữ to.



Hỏa thần pháp tướng



Nhìn đến bốn chữ này, ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, chẳng lẽ là điển tịch của thần linh?
Hắn lập tức hứng thú, cẩn thận xem tiếp.
Sau khi hắn cẩn thận đọc một lần, rốt cuộc biết trên này ghi chép điều gì.
Đây là một bí pháp cường đại tên là


Hỏa thần pháp tướng


.
Ghi lại một bí thuật, có thể ngưng tụ một pháp tướng Hỏa thần, uy lực vô cùng lớn.
Nhìn đến đây, trong lòng Mộc Phàm hưng phấn, kích động. Thế mà được một phần bí thuật cường đại.
Căn cứ bên trên ghi chép, phần bí thuật này có cấp bậc cực cao a, tu luyện đến mức tận cùng thì pháp tướng Hỏa thần có thể to lớn như sao trời.
“Hệ thống, đây là bí thuật cấp bậc gì?”
Mộc Phàm tò mò hỏi một câu.
Chỉ nghe hệ thống trực tiếp trả lời: “Ký chủ, đây là một phần bí thuật cấp Bán thần, là bí thuật cường đại mà thần linh truyền xuống, thuộc về thời đại Cựu thần.”
Hệ thống giải thích khiến Mộc Phàm bừng tỉnh, tiếp theo vui mừng hết mức, cấp Bán thần.
Hắn không nghĩ tới thế mà là cấp Bán thần, đây chính là bí pháp cường đại vượt cấp Sử thi a.
Đây là bí thuật đỉnh cấp gần với lĩnh vực thần linh nhất, vượt qua cấp Sử thi, đã có một chút huyền diệu của lĩnh vực thần thoại.
“Kiếm lời lớn.” Trong lòng Mộc Phàm nở hoa.
Hắn cẩn thận đọc, sau đó mới hiểu vì sao Liệt Sơn không thể tu luyện thành công, thậm chí trong năm trăm năm không một ai tu luyện thành công.
Nguyên nhân không phải do hắn mà là do bí thuật Hỏa thần pháp tướng này yêu cầu một thứ, đó chính là Ngọn lửa vĩnh hằng.
Hoặc là phải có Linh hỏa, Chân hoả mới có thể tu luyện thành công, nếu không không có biện pháp tu luyện, thậm chí nhập môn cũng không được.
Đáng tiếc, trong bộ lạc này chỉ có một ngọn Thánh hỏa nhỏ, nhưng căn bản không đủ để Liệt Sơn tu luyện, cho nên hắn hoàn toàn không có biện pháp tu luyện thành công.
Trong truyền thừa Viêm tộc, Thánh hỏa, bí quyển vốn thuộc về tộc trưởng, lấy Thánh hỏa để tu luyện bí quyển, ngưng kết pháp tướng Hỏa thần.
Đây mới là con đường duy nhất để tu luyện thành công.
Nhưng hiện tại lại tiện nghi Mộc Phàm, Liệt Sơn và Tế ti giao bí quyển này ra chắc chắn có sự tình cần Mộc Phàm hỗ trợ.
“Ta rất thích cuộn da cổ này, liền nhận lấy thành ý của các ngươi.” Mộc Phàm mặt dày vô sỉ trực tiếp thu lại.
Hắn không khách khí chút nào, người ta đưa tới cửa cần gì khách khí.
“Nói đi, các ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ?” Mộc Phàm cầm chỗ tốt, tự nhiên phải hỗ trợ làm việc, đây là vấn đề nguyên tắc.
Thấy hắn thu đồ vật, Tế ti, Liệt Sơn đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
“Đại nhân...” Chỉ thấy Tế ti hơi hơi thi lễ, mới từ từ nói: “Ở ngoài Vĩnh đông chi địa có một khu mỏ, vốn thuộc về Viêm tộc chúng ta.”
“Nhưng ba trăm năm trước bị một con Ma long chiếm cứ, chúng ta không có biện pháp giành trở về.”
Tế ti một năm một mười kể lại chuyện cũ.
Mộc Phàm nghe xong rồi suy tư gì đó, cuối cùng đã hiểu hai người muốn làm gì, thì ra là muốn hắn hỗ trợ diệt trừ Ma long, trách không được ngay cả bí quyển trong truyền thừa đều đưa cho hắn.
Trong lòng cảm thán, hai vị này thật sự bỏ vốn gốc a.
“Ma long sao?”
Mộc Phàm gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn vui vẻ đáp ứng: “Nếu các ngươi nhiệt tình như vậy, ta thu đồ của các ngươi, tự nhiên giúp các ngươi giải quyết vấn đề này.”
“Ta đi giải quyết Ma long, giúp các ngươi đoạt lại khu mỏ kia.”
Hắn như sấm rền gió cuốn, nói xong trực tiếp đứng dậy, không động qua rượu và thức ăn, chỉ muốn nhanh giải quyết Ma long, sau đó trở về trường học.
Dù sao hắn còn có chuyện quan trọng muốn làm, kế tiếp còn nhiệm vụ khẩn cấp, phải mau chóng xuất phát.
Tộc trưởng Liệt Sơn, Tế ti cung kính tiễn Mộc Phàm đến ngoài bộ lạc.
“Đại nhân, Ma long cường đại không theo lẽ thường, xin cẩn thận!”
Trước khi đi, Tế ti có lòng tốt nhắc nhở một câu.
“Chỉ một con Ma long mà thôi, không đáng sợ, giết mang về hầm canh.”
Mộc Phàm xua xua tay hồn nhiên không thèm để ý, nói xong nhảy nhảy lên đầu Băng long.
“Xuất phát.”
“Ngao...”
Mộc Phàm vừa dứt tiếng, Băng long rít gào cuốn sương mù bay lên không, tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt đám dân bản xứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận