Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 217: Lại là thần miếu

Ong!
Hư không run lên, trận văn rậm rạp đan xen ngang dọc, nháy mắt cấu thành một trận pháp bao phủ lấy Ma long.
“Ngao...” Ma long giận dữ hét lên, há mồm phun ra một luồng long tức cường đại.
Ầm ầm, lực lượng cường đại phá hủy từng đường trận văn, nhưng trận pháp cũng không có bị phá hư, vẫn vây khốn được Ma long.
“Đáng chết, sao ngươi lại là Truyền kỳ trận sư?”
Ma long bị nhốt lại, kinh ngạc đan xen tức giận, rít gào phẫn nộ.
Nó không nghĩ tới thiếu niên nhân loại này là một vị Truyền kỳ trận sư.
Cấo độ như vậy đã không phải nó có thể chống lại, Truyền kỳ trận sư, mỗi một vị đều là tồn tại cường đại có thể gọi nhịp cùng thần linh.
Khắc trận trong hư không, tiện tay bóp một cái, có thể trực tiếp chơi đùa ngươi.
“Ngũ hành đại trận, vây sát.”
Mộc Phàm giơ tay, liền thấy ánh sáng lập loè lan tràn, từng đường trận văn kết nối với nhau, hóa thành một cái đại trận.
Kim mộc thủy hỏa thổ, Ngũ hành đại trận được Mộc Phàm khắc hoạ trong không trung, không có dùng bất kỳ tài liệu gì.
Toàn bộ đều dùng luyện khí cường đại xây dựng ra một cái Ngũ hành đại trận, bao vậy Ma long, nhốt nó bên trong.
Oanh!
Một ngọn lửa bùng lên tận trời, thiêu đốt khiến Ma long đau đớn, kêu ngao ngao.
Không đợi nó phẫn nộ, lại một lực lượng đáng sợ vọt tới, tựa như núi lớn đè lên thân hình nó, khiến nó khó có thể thở dốc.
Ầm ầm ầm...
Chỉ nghe một loạt tiếng gầm rú truyền đến, từng đợt sóng thần quét quét tới, nhấn chìm Ma long.
Keng!
Trong trận, từng tiếng leng keng vang lên, có từng ánh kiếm bắn về phía Ma long.
Nhìn đến cảnh này, Ma long sợ vỡ mật, ra sức chống cự trốn tránh, nhưng vẫn bị cắt nát thân thể, vảy giáp tan vỡ, máu loãng phun ra.
“Mộc trận, vây!”
Mộc Phàm giơ tay lần nữa, trận văn đan xen, phù văn lập loè, xuất hiện nhiều dây leo, cây cối, từng tầng từng tầng bao vây Ma long.
“Ngao...” Ma long giãy giụa, há mồm ra sức phun long tức, muốn thiêu hủy những phù văn đáng giận này.
“Ngũ hành nghịch chuyển, treo cổ.”
Thấy Ma long đã bị khoá chặt, Mộc Phàm vung tay lên, liền thấy trận văn lập loè, đồng thời đảo ngược lại, đại trận cũng được đảo ngược, ngũ hành nghịch chuyển bộc phát ra một lực lượng sát phạt kinh thiên.
Răng rắc, một cái sừng của Ma long một tia sáng vàng kim chặt đứt.
Nó hoảng sợ nhìn ngọn lửa, sóng thần, sơn băng địa liệt, còn có kiếm quang vàng kim đầy trời đang rơi xuống, cảnh tượng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Ngũ hành đại trận, có thể vây, có thể giết, uy lực vô song, vô cùng ảo diệu.
Mộc Phàm thi triển năng lực cường đại của Truyền kỳ trận sư, hư không khắc trận, vung tay tạo ra một đám trận văn đáng sợ hướng tới Ma long.
Đông!
Cùng với một tiếng vang lớn, thân thể Ma long bị ép nằm rạp trên mặt đất, đầu ngẩng lên, há mồm rít gào, lệ khí ngập trời.
Chỉ tiếc nó bị tầng tầng trận thế ngăn chặn, thân thể bị vô số trận văn đan xen quấn quanh, trói chặt nó, không cách nào tránh thoát.
“Truyền kỳ trận sư, quả nhiên không tầm thường..”
Mộc Phàm vừa tạo ra một loạt trận văn, vừa cảm thán, càng hiểu sâu hơn về cấp độ Truyền kỳ trận sư.
Trận sư ở cấp độ này chính là cường giả siêu cấp, vung tay là có thể tạo ra các trận pháp cường đại, căn bản không cần bất kỳ tài liệu hay vật trung gian nào.
Hiện tại hắn chính là như thế, ngón tay bung ra liền khắc hoạ ra từng đường trận văn tạo thành một cái đại trận, nhanh chóng, cường đại, lực sát thương kinh người.
Mộc Phàm trực tiếp dùng Ma long để luyện tập, nếm thử các loại tổ hợp trận pháp.
Nếu Ma long biết được Mộc Phàm căn bản không có phát huy ra một phần mười thực lực không chừng có thể bị dọa đến trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Ma long đáng thương bị Mộc Phàm dùng các loại trận pháp ngược đến chết đi sống lại, kêu la thảm thiết, cả Băng long cũng có chút thương xót nó.
Băng long dùng vẻ mặt đồng cảm nhìn về phía Ma long bị nhổt trong Ngũ hành đại trận, bị ngược đến chết đi sống lại, vô cùng thê thảm.
Thấy tình cảnh của Ma long, nó nhịn không được run lẩy bẩy.
Ầm ầm ầm...
Mộc Phàm đan chéo hai tay, tạo ra một đám trận văn, giống như ném bom, liên tục bắn về phía Ma long, đánh đến máu thịt của nó lẫn lộn, kêu rên thê lương.
Không bao lâu, Ma long cường đại đã bị Mộc Phàm ngược đến mức thoi thóp, toàn thân không có một chỗ lành lặn, thảm không thể tả..
Trong mắt nó chỉ có hoảng sợ vô tận, không còn một chút hung ác, cao ngạo.
Thật là đáng sợ, Truyền kỳ trận sư căn bản chính là đồ biến thái, các loại trận pháp chỉ là tiện tay tạo ra có thể công kích đến mức nó không hề có sức phản kháng, chỉ có thể bị ngược đãi.
Mộc Phàm nhìn Ma long thoi thóp, hắn chưa luyện tay đã ghiền.
“Ta còn chưa có dùng hết trận pháp, ngươi đã không xong rồi, thật khiến người ta thất vọng.”
Hắn có chút tiếc hận lắc đầu, ai ngờ câu này lại khiến Ma long tức giận hộc máu, tròng mắt lồi ra, hai chân giẫm mạnh, cơ thể liền cứng còng.
Nó bị tức chết rồi, trực tiếp ngỏm củ tỏi.
“Đã chết rồi sao?” Mộc Phàm ngạc nhiên nhìn Ma long, thế mà chết mất, hơn nữa là bị tức chết.
Ma long cao ngạo, vốn dĩ bị ngược đến hơi thở thoi thóp đã quá sợ hãi phẫn nộ rồi, còn nghe Mộc Phàm nói chưa dùng hết trận pháp nên tức đến mức tắt thở.
Nhìn thi thể Ma long, Mộc Phàm thở dài nói: “Thật là kém cỏi, đường đường là một Ma long thế nhưng không ngăn không được bao lâu liền chết rồi, ta vẫn còn muốn luyện tập nữa đây.”
“...”
Băng long câm nín, thậm chí có chút đồng cảm với Ma long, thật đáng thương.
Nó nhìn thi thể Ma long, trong lúc nhất thời thổn thức không thôi, đều là Long tộc, tuy rằng không phải cùng một nhánh.
Nhưng là Băng long, nhìn Ma long thê thảm như vậy, bị ngược chết, nó vẫn có chút xúc động.
“Thi thể Ma long lớn như vậy, đủ ăn mấy bữa, trước thu hồi lại.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm, nói xong từ không trung rơi xuống, dẫm lên từng đường trận văn đi tới trước thi thể Ma long, thu vào không gian chứa đựng của hệ thống.
Thu thi thể Ma long xong, ánh mắt Mộc Phàm chuyển tới khu phế tích.
Ma long chiếm cứ nơi này, vì sao nó lựa chọn nơi này làm hang ổ, chẳng lẽ có chỗ nào đặc biệt sao?
Nghe Tế ti Viêm tộc nói nơi này đã từng là quặng mỏ của bọn họ, trước đó Mộc Phàm liền hoài nghi, hiện tại nhìn thấy khu phế tích càng hoài nghi nhiều hơn.
“Nơi này có lẽ là tổ địa của Viêm tộc.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, đưa ra suy đoán.
Là một khu tổ địa của chủng tộc dị vực, bên trong ẩn giấu bí mật gì đó, có khả năng có bảo bối cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, đôi mắt Mộc Phàm liền tỏa sáng.
“Ngươi ở chỗ này chờ, ta vào xem.”
Hắn không nói hai lời nhấc chân đạp lên trận văn, bước vào khu phế tích bị màn sương mù bao phủ.
Băng long vốn không muốn đi vào, luôn cảm thấy bên trong có một hơi thở khiến tim nó đập nhanh, thậm chí có cảm giác chán ghét, không muốn tới gần.
Tổ địa Viêm tộc, chắc chắn có đồ vật nào đó khiến nó chán ghét.
Mộc Phàm cũng mặc kệ nó, sau khi giải quyết Ma long, trực tiếp tiến vào bên trong thăm dò, nói không chừng còn có thể thu hoạch được gì đó.
Hô!
Vừa tiến vào liền cảm giác có áp lực, sương đen bốn phía quay cuồng sôi trào, không nhìn thấy gì.
Hai mắt Mộc Phàm bắn ra từng tia sét, đột nhiên chiếu sáng xung quanh, thấy rõ cảnh tượng đổ nát trong sương mù.
Thì ra hắn đã tiến vào trong khu phế tích, nơi này toàn là kiến trúc bằng đá, thạch ốc đổ vỡ, vách tường rách nát, khung cảnh đổ nát thê lương.
“Phía trước có một hơi thở kỳ dị.”
Ánh mắt Mộc Phàm hướng về nơi tận cùng của khu phế tích, nơi đó có một hơi thở thần bí.
Tuy rằng rất mỏng manh, nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
Mộc Phàm bừng bừng hứng thú, bước ra một bước, xuyên qua sương đen dày đặc đi sâu vào.
Phía trước có một tòa Thần miếu đổ nát, còn có một tượng thần, nửa thân hình đã vỡ vụn.
“Là Thần miếu, chẳng lẽ bên trong cất giấu gì đó?”
Lại thấy một toà Thần miếu, trong lòng Mộc Phàm mang theo vài phần kinh ngạc cùng tò mò, căng tường khí đạp bộ đi vào trong Thần miếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận