Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 309: Quá cuồng

Mới vừa ra tới, Mộc Phàm liền cảm giác được một cổ áp bách.
Tám đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm hắn, có kinh ngạc, có tò mò, có hoài nghi, có khinh thường, có cười lạnh.
“Ngươi chính là tên Mộc Phàm kia?”
“Truyền kỳ trận sư sao?”
Rốt cuộc, có người mở miệng trước, là một thanh niên mặc giáp đen.
Dáng vẻ anh tuấn, có để một lọn tóc mái dài, nhìn qua có chút nữ tính, không biết còn tưởng rằng là cô nương giả nam.
“Các ngươi chính là tám người mà thủ lĩnh nói sao?”
Mộc Phàm không trả lời, ánh mắt bình tĩnh đảo qua tám người trước mắt, một nữ, bảy nam.
Liếc mắt một cái Mộc Phàm liền nắm chắc.
Đúng là tám người này rất cường đại, có thực lực kinh người, nhưng ở trong mắt hắn vẫn không đủ nhìn, cũng không cảm nhận được bất kỳ uy hiếp nào từ trên người bọn họ.
Đại biểu rằng tám thực lực tám người này không thể uy hiếp được hắn, trong lòng tự nhiên có chút thất vọng.
“Tám người các ngươi, mỗi tên có thể chống lại nửa quân đoàn sao?”
Trên mặt Mộc Phàm có chút thất vọng, giống như bị lừa gạt.
Tám người trước mắt, chỉ có nữ tử duy nhất nhìn được một chút, hơi thở trên người như có như không, những người khác vừa nhìn liền rõ.
Nhưng có ẩn tàng hay không thì không thể biết được, tóm lại trong mắt Mộc Phàm thì bọn họ không có một chút uy hiếp.
“Được rồi, không nói nhảm nữa, các ngươi từ nơi nào thì về nơi đó, nhiệm vụ lần này một mình ta đủ rồi, các ngươi ngược lại sẽ thành trói buộc với ta.”
Mộc Phàm nói thẳng, không chờ mọi người phản ứng liền nói câu này.
Vừa nghe lời này, tám người đều sửng sốt, vẻ mặt ngây ra, cảm thấy choáng váng.
Tám người nhìn nhau, không nghĩ tới Mộc Phàm thế mà còn cuồng hơn bọn hắn, vừa ra tới liền muốn đuổi bọn hắn đi.
“Ngươi nói cái gì?”
Một tiếng gầm vang lên, một tên tính tình nóng nảy nhất trong tám người đứng ra.
Đó là một võ giả luyện thể, thân hình cao lớn, cả người toàn cơ bắp, cho người ta cảm giác áp bách.
Nhưng loại áp bách này đối với Mộc Phàm mà nói quả thực như gió mát thổi vào mặt, không chút uy hiếp.
Nhưng thực lực của đối phương vẫn rất cường đại, ít nhất đã có một tia khí thế của võ giả Siêu thể, hiển nhiên là nửa bước Siêu thể.
Thân thể gia hỏa này trải qua nhiều lần rèn luyện tàn khốc mới đạt tới một bước này, sắp đột phá tới cấp Siêu thể.
Nếu đột phá sẽ trở thành Đạn hạt nhân hình người, cường giả Siêu thể.
“Ta nói này, các ngươi đều là trói buộc đối với ta, nhiệm vụ lần này mình ta đủ rồi.”
Mộc Phàm bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
Mọi người ngây dại, chưa bao giờ gặp qua người cuồng hơn bọn hắn.
“Ta chưa bao giờ gặp được người còn cuồng hơn cả ta.”
Một thanh niên khác tức giận nhìn về phía Mộc Phàm, rất là bất mãn.
Gia hỏa này quá cuồng đi.
“Ai, hôm nay các ngươi đã nhìn thấy.”
Mộc Phàm gật gật đầu, hồn nhiên không thèm để ý ánh mắt của bọn họ.
Hắn lạnh nhạt nói tiếp: “Mấy người các ngươi rời đi, hoặc là lưu lại nơi này, một mình ta đi được rồi, các ngươi ở chỗ này chờ nhóm chi viện thứ hai đi.”
Lời này chính là khinh thường bọn họ, thậm chí phớt lờ, tất nhiên kích thích tám vị cường giả trẻ tuổi trẻ kiêu ngạo trước mắt.
“Tên khốn nạn!”
Có người nhịn không được, hơi thở bùng nổ, ầm ầm ầm quét tới Mộc Phàm.
Đối mặt với hơi thở bàng bạc này, Mộc Phàm vẫn bình tĩnh, không chút sứt mẻ, thậm chí vẻ mặt chẳng biến hóa chút nào.
Mọi người nhìn Mộc Phàm bình tĩnh như thế, rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào vị Truyền kỳ trận sư trong lời đồn, quả nhiên bất phàm.
Bọn họ là một đám thiên kiêu chi tử, có thực lực, thiên phú hơn người, tất nhiên không ai là kẻ ngốc.
“Thời gian gấp rút, nhiệm vụ quan trọng, ta nói lại lần nữa, các ngươi trở về đi, mình ta là đủ rồi.”
Mộc Phàm lại mở miệng nói như vậy.
Nhưng lần này tám người không lộ vẻ tức giận, ngược lại sắc mặt nghiêm trọng, đều nhìn ra sự cường đại cùng khác biệt của Mộc Phàm.
Gia hỏa này thực sự lừa đảo, không phải cái loại giả vờ giả dối, là cường giả thật sự, đó là trực giác của bọn họ.
Giữa cường giả luôn có cảm ứng, rất tin tưởng trực giác của mình.
Ở đây chỉ có một người từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt hứng thú nhìn Mộc Phàm, ánh mắt chưa từng dời đi.
“Ta tên Diệp Hồng Trần, nhiệm vụ lần này của chúng ta là bảo đảm ngươi có thể an toàn đến Long Thành, cho nên ta sẽ không đi.”
Chỉ nghe một giọng nói trong trẻo truyền đến, mang theo sự kiên định, làm người ta bất giác nhìn qua đi.
Mộc Phàm nghe được lời này, trong lòng kinh ngạc nhìn qua, đúng lúc thấy được nữ tử duy nhất trong tám người.
Trẻ tuổi, xinh đẹp, thậm chí có một sự hấp dẫn khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Nói như thế nào đây, Mộc Phàm cũng nhịn không được mà nhìn thêm một chút.
“Diệp Hồng Trần?”
Trong lòng hắn kinh ngạc nói thầm một câu, nhớ tới gì đó, không phải một khách hàng lớn trên Tiên võng của mình cũng tên là Diệp Hồng Trần sao?
Chẳng lẽ là cùng một người?
“Ngươi đến từ Khu thứ nhất sao?” Mộc Phàm mở miệng hỏi.
Chỉ thấy Diệp Hồng Trần mỉm cười, nói: “Không sai, ta đến từ Khu thứ nhất, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Ngươi cũng không cần dùng ngôn ngữ kích thích chúng ta.”
Thấy Mộc Phàm muốn nói chuyện, Diệp Hồng Trần trực tiếp cắt ngang.
Nàng lại cười nói: “Nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo đảm ngươi có thể an toàn tiến vào Long Thành, vì nhiệm vụ này, không tiếc hy sinh tính mạng.”
“Cho nên ngươi không cần chọc giận chúng ta, muốn chúng ta rời đi.”
Nàng vừa nói ra, những người khác ngây ngẩn, đều tỉnh ngộ.
Mộc Phàm vừa đến liền ngạo khí tận trời, liên tục kích thích bọn họ, ẩn ý là muốn bọn họ rời đi, tự mình hoàn thành nhiệm vụ tràn ngập nguy hiểm, gần như thập tử vô sinh này.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, liền thấy một thanh niên lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí thời gian, ngươi là mấu chốt trong nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn của ngươi.”
“Không không!”
Mộc Phàm lắc đầu, trực tiếp phủ định: “Tám người các ngươi, mỗi người đều là thiên tài hàng đầu, các ngươi có ngạo khí.”
“Nói thật thì ta muốn đi một mình hơn, bởi vì tám người không thể đồng tâm hiệp lực, các ngươi cũng không phục mệnh lệnh của ta, cho nên còn không bằng hiện tại nói rõ ràng.”
“Tuy rằng thời gian quý giá, nhưng ta không hy vọng trong lúc làm nhiệm vụ xuất hiện sự bất đồng, thậm chí các ngươi không nghe theo hiệu lệnh dẫn tới nhiệm vụ thất bại, đó mới là tổn thất thật sự.”
Mộc Phàm nói thẳng, giọng điệu kiên định, chân thật đáng tin cậy.
Thiên tài có ngạo khí của thiên tài, nhưng là người dẫn đầu nhiệm vụ lần này, Mộc Phàm không thể không nhắc nhở bọn họ, nghe theo hiệu lệnh mới là điểm quan trọng.
Nếu không dù có nhiều thiên tài cũng không có tác dụng.
“Ta cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là các ngươi rời khỏi, mình ta đi hoàn thành.”
Mộc Phàm nói xong dừng một chút, nhìn thấy tám người không rên một tiếng.
“Thứ hai, tiếp theo các ngươi cần phải nghe mệnh lệnh của ta, cần phải phục tùng vô điều kiện, nếu không thì các ngươi từ nơi nào về nơi đó.”
“Cho các ngươi ba giây để lựa chọn.”
Nói xong hai lựa chọn, Mộc Phàm liền lẳng lặng nhìn tám người trước mắt.
Đây là các thiên tài trẻ tuổi nhất, cường đại nhất từ các khu, mỗi người đều có thể chống được nửa quân đoàn, đại biểu cho bọn họ có thực lực cấp Siêu thể.
Nhưng nguyên nhân chính là vì như vậy, mỗi người đều có ngạo khí, nếu không phục thì rất dễ xuất hiện vấn đề trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Như vậy thì Mộc Phàm không chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ, đội ngũ không nghe mệnh lệnh thì dẫn đội như thế nào, làm sao hoàn thành nhiệm vụ?
“Đã đến giờ rồi, mời các ngươi đưa ra lựa chọn.”
Mộc Phàm đột nhiên mở miệng, đã qua ba giây.
“Diệp Hồng Trần nguyện ý nghe lệnh đội trưởng.”
Người thứ nhất đứng ra là nữ tử duy nhất trong nhóm, Diệp Hồng Trần.
Nàng làm Mộc Phàm kinh ngạc một lúc, lau mắt mà nhìn.
“Ta cũng nguyện ý nghe mệnh lệnh.”
Rất mau, vị võ giả luyện thể dáng người cường tráng cũng đưa ra lựa chọn.
Trong nhiệm vụ lần này, bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh Mộc Phàm, ngạo khí vốn có bị Mộc Phàm xoay một trận đều tan hết.
Không phục thì trở về, không thương lượng.
Nhưng bọn họ dám trở về sao, nói giỡn, trở về chắc chắn sẽ bị cười nhạo, thậm chí khinh thường, như vậy để mặt mũi ở đâu?
“Rất tốt, hy vọng các ngươi nói được thì làm được, nếu không nghe hiệu lệnh, ta trực tiếp phế các ngươi rồi mang về.”
Mộc Phàm nghiêm khắc cảnh cáo, không cho một chút mặt mũi.
Thiên tài thì như thế nào, nếu ta là đội trưởng, vậy cần phải làm theo mệnh lệnh của ta, không nghe lệnh chắc chắn phải ra tay tàn nhẫn.
Trong tám người, chỉ có Diệp Hồng Trần cùng một thanh niên lạnh nhạt không chút biến hóa, những người khác ít nhiều đều hơi tức giận.
Nhưng không có biện pháp nào, Mộc Phàm nói rất chính xác, không nghe mệnh lệnh thì không thể dẫn đội, như vậy sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?
“Được, nếu các ngươi đều đã quyết định, vậy bắt đầu nhiệm vụ.”
Mộc Phàm nói xong, mặc kệ sắc mặt mọi người như thế nào, trực tiếp kết nối cảng không gian, mở ra một đường hầm không gian đi Long Thành.
Ong!
Ánh sáng lóe lên, từng đường trận văn đan xen, tạo ra một cổng không gian.
“Nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.”
“Chúng ta đi!”
Mộc Phàm nói xong, dẫn đầu bước vào, đám người Diệp Hồng Trần liếc nhau, đồng thời đạp bộ đi theo, một đám xuyên qua cổng không gian biến mất khỏi chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận