Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 189: Tiểu Ha vương tử

Trong khu mậu dịch, trên đường phố, Mộc Phàm mang vẻ mặt buồn bực trở về.
Trong lòng cảm giác khó chịu, muốn bùng nổ, hừng hực lửa giận.
“Nha, mau xem, lại có nhân loại tới.”
Đang đi tới, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu như vậy.
Hai mắt Mộc Phàm nhíu lại, nhìn hướng về phía bên đường, đúng lúc thấy hai sinh vật tai to mặt lớn đang chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.
Trong đó có một sinh vật mặt đỏ, lỗ tai như là tai heo, dùng ánh mắt khinh thường cùng cười nhạo nhìn hắn.
“Lại một tên nhân loại thấp kém tới đây.”
“Trước đó có hai tên tới, kết quả bị vị đại nhân Ha tộc kia giết chết.”
“Cũng không phải vậy, nghe nói là bị sủng vật ăn.”
Hai sinh vật kia nói nhỏ, vẻ mặt khinh thường, lời nói truyền vào tai Mộc Phàm không sót một chữ, hắn nghe rất rõ ràng.
Ánh mắt chúng nó nhìn Mộc Phàm mang theo một chút thương hại, giống như đang nói nhân loại này sống không lâu, ánh mắt này khiến hắn chán ghét.
Mộc Phàm nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn hai sinh vật kia, lời chúng nó nói làm trong lòng hắn thêm phẫn nộ.
Chúng nó nói trước đó đã có nhân loại tới nơi này, nhưng bị sinh vật Ha tộc gì đó giết chết, lại còn cho sủng vật ăn.
Mộc Phàm hiểu ngôn ngữ của chúng nên khi nghe được lời này trong lòng nổi lửa, sát ý dâng trào.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chủng tộc thấp kém.”
Thấy Mộc Phàm nhìn qua, một sinh vật trừng mắt nhìn hắn không ngừng mắng to.
“Nhìn nữa ta làm thịt ngươi.”
Một tên khác cũng mở miệng, hai sinh vật tai to mặt lớn, đầu như heo hùng hùng hổ hổ, lộ vẻ hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Thấy cảnh này, Mộc Phàm giận quá hoá cười.
“Hai đầu heo mập, tìm chết là các ngươi.”
Mộc Phàm cắn răng nói từng chữ, sát ý khoá chặt đối phương.
“Thứ khốn nạn!”
“Ngươi còn dám bất kính với chúng ta?”
Hai sinh vật kia giận dữ, nắm lấy một thanh đao to sau lưng bổ về phía Mộc Phàm, tốc độ nhanh đến kinh người.
Lưỡi đao sắc bén làm bầu không khí chung quanh đều trở nên lạnh lẽo.
“Lăn!”
Mộc Phàm tức giận trừng mắt, hét một tiếng, hơi thở cường đại tản ra, xốc bay hai sinh vật kia.
Hắn bước ra một bước, bóng dáng chợt lóe đuổi theo hai sinh vật kia, vung cánh tay, nháy mắt liền nện ra hai quyền.
Phanh phanh!
Gần như là cùng lúc, có hai tiếng bụp bụp truyền đến, chỉ thấy thân thể hai sinh vật tai to mặt lớn nổ thành thịt nát, tung bay đầy trời, dính vào không ít sinh vật đi ngang qua.
“A...”
Có sinh vật hoảng sợ kêu to, nhanh chóng đào tẩu.
Các sinh vật khác hoảng sợ tản ra, tránh xa nơi này, chúng đều hoảng hốt nhìn Mộc Phàm, khó có thể tưởng tượng.
“Nhân loại này dám động thủ ở nơi này?”
“Còn giết hai tên tộc Juras.”
Sinh vật bốn phía kinh hoảng thất thố, Mộc Phàm không quan tâm tới bọn chúng, nhìn hai đầu heo đã bị đánh nổ, trong lòng có cảm giác vui sướng.
Hai mắt hắn sắc bén đảo qua bốn phía, không khí tức khắc yên tĩnh, các sinh vật xung quanh đều câm nín, thậm chí có mấy tên theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sợ hãi, Mộc Phàm thấy được sự sợ hãi trong mắt chúng nó.
“Hừ!” Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ta cho rằng sinh linh dị vực các ngươi không biết sợ hãi, thì ra các ngươi cũng biết sợ?”
“Vậy tại sao phải cao cao tại thượng xem thường nhân loại chúng ta?”
Mặt Mộc Phàm lạnh như sương, bộ dạng đằng đằng sát khí, có sinh vật lặng yên rời đi không dám tới gần.
Có vài sinh vật phẫn nộ, giận mà không dám nói gì, bởi vì thấy máu thịt rơi đầy đường, mùi tanh nồng đậm, khiến chúng nó sợ hãi.
“Nhân loại, không thể bị khinh thường!”
Giọng điệu Mộc Phàm kiên định, lộ ra sát khí mạnh mẽ, một số sinh vật vội xoay người bỏ chạy.
“Ai dám làm càn ở chỗ này?”
Đang nói, đột nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng gầm, có hơi thở đáng sợ hơi quét đến.
Không ít sinh linh dị vực đang muốn trốn lập tức dừng lại, mừng rỡ xoay người.
“Thật tốt quá.”
“Là Tiểu Ha vương tử của Ha tộc.”
“Gặp Tiểu Ha vương tử, nhân loại này chết chắc rồi.”
Chung quanh lập tức vang lên đầy tiếng nghị luận, không ít sinh vật dị vực hưng phấn, sôi nổi dừng lại xem trò, muốn nhìn xem Mộc Phàm chết như thế nào.
Có sinh vật mặt đen quái dị cười dữ tợn nói: “Trước đó, Tiểu Ha vương tử làm thịt hai nhân loại cho sủng vật ăn, chắc chắn lần này lại muốn giết thêm mấy tên.”
“Đúng vậy, nghe nói sủng vật Tiểu Ha vương tử nuôi chính là chủng loại có ba phần huyết mạch Địa ngục khuyển.”
Một sinh vật đầu trọc mũi to mở miệng nói.
Mộc Phàm nghe mà hai mắt toé lửa, coi nhân loại là thứ gì, dễ khi dễ lắm sao?
Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, một sinh vật thân hình cao lớn đi tới, cả người tản ra hơi thở cường đại, khiến người ta kính sợ.
Nó như người đầu chó, có một cái mũi chó, hai tai chó, thậm chí còn có một cái đuôi lông xù xù ngoe nguẩy.
Hai chân nó lại là một đôi móng vuốt sắc bén thô to, từng bước một đi tới, khóe miệng mở ra, lộ răng nanh sắc bén, cười dữ tợn.
“Lại có nhân loại.”
Nó cười dữ tợn đi tới gần, nhìn máu thịt tung toé đầy đất, trong mắt hiện lên tia sáng đỏ, một luồng sát khí thô bạo ập tới.
“Tiểu Ha vương tử, giết hắn!”
“Làm thịt nhân loại này, cho Địa ngục khuyển của ngươi ăn.”
Đột nhiên có sinh vật lớn tiếng hô.
Tiểu Ha vương tử hài lòng gật gật đầu, kiêu ngạo nói: “Yên tâm, hôm nay bổn vương tử lại giết một tên, đúng lúc cho sủng vật của bổn vương tử tinh luyện huyết mạch.”
“Ô ô...” Đang nói, bên chân hắn đột nhiên truyền đến từng tiếng gầm nhẹ.
Mộc Phàm nhìn lại mới phát hiện là một con chó ba đầu, toàn thân đen nhánh, ba đôi mắt loé ánh sáng đỏ tà ác, hung lệ.
Đây là một con Địa ngục khuyển lai tạp, rất hung tàn, thực lực cường đại, đại tông sư thông thường gặp nó đều xong đời.
Huống chi chủ nhân càng cường đại hơn, là một vị cường giả cấp Siêu phàm.
“Từ đâu ra con chó to, lăn sang một bên đi.”
Mộc Phàm không kiên nhẫn mà phất tay, bay thẳng tới đối phương, không thèm tránh, giống như không nhìn thấy Tiểu Ha vương tử.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Tiểu Ha vương tử đỏ lên, nhe răng cười dữ tợn nói: “Nhân loại thấp kém a, tự đại lại cuồng vọng, một đám gia hoả tự cho là đúng.”
“Hôm nay giết ngươi nuôi sủng vật.”
Nói xong, Tiểu Ha vương tử vung tay, liền thấy một luồng sáng cường đại hội tụ trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một quả cầu năng lượng, không ngừng lớn mạnh.
“Là thủ đoạn luyện khí của Ha tộc, không hổ là Tiểu Ha vương tử, một thân luyện khí sâu không lường được.”
Chung quanh lập tức truyền đến từng tiếng kinh ngạc cảm thán, khiến Tiểu Ha vương tử rất thỏa mãn, khí thế càng tăng.
“Ha ha ha, tiểu tử nhân loại, nằm xuống cho bổn vương tử.”
Tiểu Ha vương tử điên cuồng cười to, giơ tay bọc quả cầu vỗ tới, bàn tay đẩy theo quả cầu năng lượng hung hăng nện về phía Mộc Phàm, nếu trúng một kích này, dù là nhân loại cấp Siêu phàm, không chết cũng tàn.
Đối mặt với một kích cường đại như thế, Mộc Phàm lại vô cùng bình tĩnh, như không hề nhìn thấy quả cầu năng lượng của đối phương sắp nện vào người.
“Hoa hòe loè loẹt.”
Mộc Phàm khinh thường, vung cánh tay, nắm đấm trực tiếp đón lấy.
Phanh!
Hai bóng dáng chợt lóe, quyền chưởng va chạm lẫn nhau, quả cầu năng lượng bỗng nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, khiến rất nhiều sinh vật không thể mở mắt.
Khi ánh sáng tan đi, đông đảo sinh vật giương mắt nhìn, vừa nhìn tức khắc bị cảnh tượng trước mắt hù doạ.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, xuất hiện một cái hố to, dư âm của năng lượng mãnh liệt quét ngang bốn phía, sinh vật trong phạm vi mấy chục mét đều bị xốc ngã.
Một luồng khí lãng cuồn cuộn, kinh động rất nhiều người.
“Sao lại thế này?”
Mặc Huỳnh vốn dĩ đang chờ ở nhà ăn, chờ mãi chờ mãi không thấy người, đột nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài lập tức đứng dậy nhìn ra cửa sổ.
Vừa nhìn tức khắc khiếp sợ.
“Mộc Phàm?”
Mặc Huỳnh kinh hô, nhìn bóng người đang lơ lửng trước hố to trên đường, đúng là Mộc Phàm.
Còn Tiểu Ha vương tử đối diện thì đang nằm ven đường, toàn thân không ngừng ứa máu, máu thịt lẫn lộn không còn rõ hình dáng.
Hiện trường tĩnh mịch, toàn bộ con đường đều yên tĩnh.
Ánh mắt tất cả sinh vật đều dừng trên người thiếu niên nhân loại đang lơ lửng giữa không trung, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
“Một con chó mà thôi, điều gì làm ngươi xoi mình cao thượng như thế?”
Vẻ mặt Mộc Phàm lạnh nhạt bay tới, lấy tay nắm cổ Tiểu Ha vương tử nhấc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận