Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 628: Chúa Tể

---
Trong hư vô mênh mông, hai bóng người cấp tốc bỏ chạy, hoảng hốt chạy bừa.
Hai vị này, là hai cường giả cấp Đạo Chủ.
Ông!
Sau một khắc, hư vô nứt ra một vết rách, một bàn tay lớn chui ra, năm ngón tay mở ra nhắm ngay hai Đạo Chủ.
“Quang Minh đại đạo!”
“Hắc Ám đại đạo!”
Hai Đạo Chủ cùng nhau quát lớn, hai cỗ đại đạo chi lực một quang một ám sôi trào, đan vào nhau đón đánh bàn tay khổng lồ kia.
Chỉ nghe oanh một tiếng, lực trùng kích nổ tung xé toang màn đêm bao trùm hư vô, chiếu rõ bóng dáng hai Đại Chủ.
Đó là Quang Minh chi chủ và Hắc Ám chi chủ.
Hai người trải qua vô số kiếp mới đạt tới cấp bậc Đạo Chủ, không nghĩ tới thế mà bị đuổi giết.
Bịch một tiếng, hai Đạo Chủ bị đánh bay ra ngoài, phun máu ba lần.
Bộ dáng cả hai chỉ có thể dùng chữ thảm để mô tả.
“Trốn trốn trốn.”
Quang Minh chi chủ hoảng sợ, không lo đến Hắc Ám chi chủ nữa, trong nháy mắt hóa thành vệt sáng bỏ chạy.
Răng rắc!
Đáng tiếc sau một khắc liền bị một cái tay vỗ rớt, toàn thân rách nát, vết thương chồng vết thương, nhiều đến không cách nào chữa trị.
“Chạy đi?”
Trong hư vô truyền tới một thanh âm đạm mạc, chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ đứng ở đó, cao cao tại thượng nhìn xuống hai Đạo Chủ.
Người tới chính là Mộc Phàm.
Hắn một đường truy tìm, rốt cuộc tìm được hai vị cường giả chí tôn, Quang Minh Đạo Chủ và Hắc Ám Đạo Chủ, trốn ở bên trong một bức tường kép giữa hư vô.
Hai vị này hợp lực dùng Quang Ám đại đạo để che giấu cả hai, kém chút hắn đã không phát hiện.
Cuối cùng vẫn là bị Mộc Phàm tìm ra đánh cho một trận tơi bời, chạy rồi lại đánh rồi lại chạy, nhưng không thoát.
“Sao ngươi nhắm vào chúng ta?” Quang Minh Đạo Chủ phẫn nộ gào thét.
Hắn không hiểu, bọn hắn vốn đã trốn được, đối phương vì sao còn muốn chém tận giết tuyệt?
“Không tại sao cả, bởi vì ta nghèo.”
Mộc Phàm bình tĩnh đáp.
Không sai, hắn nghèo rớt mồng tơi á, muốn ngưng luyện ba ngàn đại đạo cần tiêu hao quá lớn, không cướp đoạt căn nguyên Đại Đạo từ Đạo Chủ thì biết đi đâu cướp?
Cũng do đại đạo không cho phép hắn tiến vào Không Gian Đại Đạo.
Chẳng nhẽ Mộc Phàm chịu yên phận gương mắt nhìn không.
“Nghèo?”
Quang Minh Đạo Chủ, Hắc Ám Đạo Chủ liếc nhau, lộ ra một tia bi phẫn.
Không nghĩ tới hai người có một ngày bị một thằng nhãi truy sát, còn là vì đối phương nghèo?
Ngụy biện kiểu gì đây, khinh người quá đáng.
“Bạo!”
Bị buộc đến nước này, hai Đạo Chủ cùng nhau quát lớn, tự nhen nhóm căn nguyên Đại Đạo của bản thân để tự bạo, không sống tiếp được thì Mộc Phàm cũng đừng hòng ăn hôi.
Dù sao tự bạo còn có thể giúp Chân Linh trốn đi, còn có thể phục sinh, tuy có hơi lâu nhưng còn sống là được, mà nếu rơi vào trong tay Mộc Phàm là chết chắc.
Dù gì bọn họ vẫn còn biết phân biệt thiệt hơn.
“Muốn tự bạo, bị ngu à.”
Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, giương tay vồ một cái, hư vô vỡ vụn ra.
Hai Đạo Chủ vừa mới định tự bạo đã bị một cỗ đại đạo chi lực giam cầm, phong tỏa, đại đạo xiềng xích quấn quanh thân thể, xâm nhập thể nội.
Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc đã bị giam cầm không cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Phàm luyện hóa.
“Không”
“Ánh sáng bất diệt!”
“Hắc ám vĩnh tồn.”
Hai Đạo Chủ kêu rên thê lương, như cũ không làm nên chuyện gì, cuối cùng bị Mộc Phàm luyện hóa trở thành hai cỗ căn nguyên Đại Đạo.
Tồn tại cường đại cấp Đạo Chủ ẩn chứa số lượng căn nguyên Đại Đạo vô cùng to lớn, gần như tương đương một ngụy đại đạo hoàn chỉnh.
Dạng thu hoạch này rất hiếm gặp nha.
“Lại thu hoạch hai đầu ngụy đại đạo, cướp thêm 1800 sợi nữa là đủ.”
Mộc Phàm nhẩm tính.
Bản thân hắn tích lũy cũng được kha khá, một đường truy sát, tìm một cái diệt một cái, hoàn toàn làm một cuộc thanh trừng lớn.
“Tiếp tục.” Mộc Phàm nói, xé mở hư vô, vừa định đưa chân bước vào.
Nhưng sau một khắc, Mộc Phàm dừng bước, sắc mặt cứng lại, giương mắt nhìn nơi sâu trong hư vô.
Ông!
Hư vô rung động, uy áp đáng sợ len lỏi tràn đến.
Chỉ thấy trong hư vô có đại đạo chi lực phun trào, một luồng hơi thở áp đảo Đạo Chủ bao phủ, khiến Mộc Phàm cảnh giác.
“Đây là tồn tại siêu việt Đạo Chủ?”
Mộc Phàm nói một mình, nhận rõ người đến rất khủng bố.
Kẻ đến không giống Đạo Chủ phổ thông, là tồn tại thuộc đỉnh ngụy đại đạo.
“Đạo hữu xin dừng bước.”
Trong hư vô truyền tới một âm thanh vang dội, uy nghiêm vô tận.
“Chúa Tể?” Mộc Phàm hơi híp mắt, lộ ra một tia tham lam.
Thế mà đụng phải một tôn Chúa Tể.
Bọn họ có thể Chúa Tể một phương đại đạo, đi đến cực hạn ngụy đại đạo.
“Thân là một phương Chúa Tể, ngươi vì sao không nể mặt ta, diệt sát bọn chúng?”
Thanh âm to lớn kia truyền đến lần nữa.
Lần này Mộc Phàm nghe rõ, đối phương là đến cảnh cáo hắn, không muốn hắn động thủ với Đạo Chủ nữa.
Mộc Phàm mỉm cười, nói ra: “Người nào nói cho ngươi, ta là Chúa Tể, ta hiện tại chỉ là ngưng tụ hoàn chỉnh Đại Đạo pháp tắc, nhiều nhất cũng là một vị ngụy đại đạo, cũng là thuộc về cấp bậc Đạo Chủ.”
“Ta không phải Chúa Tể, vì sao không thể động thủ?”
Hắn hỏi lại câu này, thanh âm kia đành trầm mặc.
“Ngươi đã đi đến cực hạn, thu tay lại đi.”
Oanh!
Vừa dứt lời, lại một cỗ hơi thở cường đại tràn đến.
Trong hư vô, một cảm giác tồn tại đáng sợ khác xuất hiện.
Vị Chúa Tể thứ hai xuất hiện.
Mà lại, vị Chúa Tể này khiến cho Mộc Phàm cảm thấy nguy hiểm khó lường, nhân quả dây dưa, đại đạo vô biên.
“Chúa Tể Nhân Quả?” Mộc Phàm hơi nheo mắt lại, vị này rất khó lường.
Vị đến trước, theo hơi thở biểu hiện ra, chính là một loại đại đạo Sát Lục chí cường, một vị Chúa Tể Sát Lục.
Chúa Tể Sát Lục thế mà chạy ra thuyết phục Mộc Phàm ngưng tàn sát, ai dám tin?
“Chậc chậc, Chúa Tể Nhân Quả Đạo thuyết phục còn chấp nhận được, nhưng ngươi làm người thống trị đại đạo Sát Lục mà lại đi thuyết phục ta không nên sát sinh?”
Mộc Phàm cười lạnh, dường như một lời không hợp liền muốn đánh.
Kỳ thật hắn càng nghĩ càng muốn thử một lần áp đảo thử Chúa Tể, xem coi cấp bậc này mạnh bao nhiêu.
Giết Đạo Chủ không có một tia áp lực, hiện tại Mộc Phàm đụng phải hai vị Chúa Tể, tự nhiên có xúc động muốn đánh một trận.
“Thu tay lại đi, đăng lâm Chúa Tể chi điện, nơi đó có vĩ trí của ngươi, ngươi đã được xác nhận là Chúa Tể, đại biểu cho đại đạo thừa nhận thực lực của ngươi.”
“Ngươi đã thuộc về cấp bậc Chúa Tể.”
Sau một khắc, bên kia thế mà lại xuất hiện thêm một hơi thở cường đại khác nữa.
Mộc Phàm hơi biến sắc, bỗng nhiên nhìn qua, thế mà có thêm vị Chúa Tể thứ ba.
Vị Chúa Tể có hơi thở rất huyền diệu, hư huyễn mông lung, liếc mắt liền nhìn ra đối phương là Chúa Tể Mộng Huyễn.
“Giết sạch Đạo Chủ phía dưới, đối với cả ngươi và ta đều không có chỗ tốt.”
“Chung cực cổ lộ mới là địa phương ngươi ta nên đi.”
“Đạo Chủ chết sạch thì người nào sẽ mở chung cực cổ lộ cho chúng ta?”
“Tuy nói, Chúa Tể vạn kiếp bất ma, vĩnh hằng bất diệt.”
“Nhưng nếu ngươi cố chấp không nghe, chúng ta chỉ có thể liên thủ trấn áp phong ấn ngươi.”
Từng giọng nói khác nhau liên tiếp nối nhau vang lên.
Sắc mặt Mộc Phàm dần dần nghiêm túc lại.
Trong lòng của hắn nhịn không được chửi ầm lên, chỉ muốn làm thịt sạch đám Chúa Tể này luôn, nhàn rỗi nhức cả trứng chạy ra đến xen vào chuyện bao đồng, còn muốn trấn áp phong ấn hắn?
“Vậy liền đánh qua một trận, nhìn xem các ngươi làm sao phong ấn ta?”
Mộc Phàm không chịu yếu thế, nói xong một bước đạp nát hư vô, vung quyền đánh vào khoảng hư vô gần hắn nhất.
Răng rắc!
Ầm ầm.
Một tiếng vang lớn truyền ra, chỗ đó lộ ra một bóng người mông lung, chính là Chúa Tể Nhân Quả.
Hắn đứng ở phía trên hư vô, nhìn xuống Mộc Phàm, bên trong hai mắt có vô số pháp tắc đại đạo Nhân Quả lưu động, khủng bố dọa người.
“Thôi, Tân Chúa Tể ngươi quá cuồng ngạo, chèn ép một lần trước đã.”
“Đúng, nên gõ một cái.”
Trong hư vô, những bóng người cường đại nối đuôi nhau hiển hiện.
Oanh!
Một dòng sông dài xuyên qua hư vô, dòng nước ánh bạc tản ra hơi thở thê lương tuế nguyệt.
“Thời Gian Trường Hà?”
Sắc mặt Mộc Phàm cứng lại, nhìn về phía cuối sông dài, một tôn Chúa Tể khổng lồ đứng hiên ngang, vô thượng chí cao, chính là Chúa Tể Thời Gian.
“Má nói, bọn họ không phải kẹt ở chung cực cổ lộ, sao có thể xuất hiện?”
Mộc Phàm tử hỏi trong lòng, nhưng nhìn tình huống này là coi như muốn ngăn trở mình tiếp tục săn giết Đạo Chủ nha.
Chẳng lẽ, giết sạch Đạo Chủ thì không có cách nào mở ra chung cực cổ lộ?
“Thời gian, không gian, nhân quả, quang minh, hắc ám, tử vong, mộng huyễn, sát lục.”
Mộc Phàm đếm kỹ từng Chúa Tể một, trong lòng giật nảy mình.
Mẹ nó, thế mà một đoàn chúa tể chí cao kéo nhau ra chơi hội đồng, cái thể loại gì đây?
“Chiến!”
Tuy giật mình, nhưng Mộc Phàm không có lấy một tia sợ hãi, ngược lại, hắn chủ động giết tới.
Ầm ầm
Mộc Phàm sức một mình, độc chiến mấy vị Chúa Tể, giao chiến vừa bắt đầu, song phương đã giao thủ được một tỷ lần, đánh nổ giới diện hư vô.
Vừa mới giao thủ, Mộc Phàm rõ ràng phát giác được, những người thống trị này có điểm riêng, bọn họ chí cao vô thượng, có lực lượng Chúa Tể một đại đạo.
Có thể nói là đã đạt tới cực hạn, chỉ kém đạp phá chung cực cổ lộ siêu thoát đại đạo tiến vào vũ trụ chung cực.
Nghiêm chỉnh mà nói, Chúa Tể đã là vạn kiếp bất ma, tồn tại vĩnh hằng bất diệt, giết không chết, đánh bất diệt, chỉ có thể bị phong ấn.
Trừ phi đại đạo sụp đổ, nếu không bọn họ không cách nào bị giết chết.
Đây chính là tình huống Mộc Phàm phát giác được, trong lòng kinh nghi, thế mà giết không chết, vậy chẳng phải là vô địch?
Dù sao có giết cũng không chết.
“Không đúng.” Mộc Phàm rất nhanh kịp phản ứng.
Điều đó không có khả năng, không phải nói ngày xưa Bàn Chủ vác Đại Đạo chi phủ đuổi theo chém giết ba ngàn Chúa Tể sao, không có khả năng giết không chết nha.
“Ngươi nắm giữ ba loại chí cao đại đạo là thời gian, vận mệnh, lực lượng, tương lai sẽ có lấy cơ hội đánh vỡ chung cực cổ lộ, vì sao muốn săn giết đám Đạo Chủ bé nhỏ kia?”
Chúa Tể Thời Gian đứng ở cuối sông dài, nhìn xuống Mộc Phàm, mở miệng hỏi một câu.
Đám Chúa Tể thật sự không hiểu nổi Mộc Phàm.
Đại đạo đã thừa nhận Mộc Phàm là Tân Chúa Tể rồi.
Nhưng vì sao hắn muốn tiếp tục săn giết Đạo Chủ, còn gặp một cái giết một cái, như thể muốn giết sạch mới cam tâm.
Thành thử bọn họ ngồi không yên, hiện thân ngăn cản Mộc Phàm tiếp tục thanh trừng, nếu không đoán chừng lần chung cực cổ lộ này không có cách nào mở ra.
“Ngươi cần căn nguyên Đại Đạo, chúng ta cho ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi không thể tiếp tục xuất thủ quấy nhiễu tiến trình đại đạo tranh phong, nếu không đến cả ngươi cũng không thể vào được chung cực cổ lộ.”
“Đạo hữu, thu tay lại đi.”
“Bên trong chung cực cổ lộ còn có cường địch, chúng ta bồi dưỡng đám Đạo Chủ này không dễ, nhưng cần có chúng để mở ra chung cực cổ lộ.”
“Ngươi giết sạch tương đương với phá con đường siêu thoát đại đạo, dập tắt hi vọng vào chung cực cổ lộ, ép chúng ta phải nhẫn tâm trấn áp ngươi vĩnh hằng.”
“Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, chỉ có thể mời Bàn Chủ xuất thủ.”
Đứng cuối Thời Gian Trường Hà, Chúa Tể Thời Gian nói ra một câu uy hiếp.
Đám Chúa Tể lần lượt mở miệng, có người đe dọa có người thuyết phục.
Mộc Phàm nghe mà trong lòng kinh hãi, đùa nhau à, không phải chỉ giết mấy cái Đạo Chủ, động đến các ngươi thì thôi, còn đòi lôi cả Bàn Chủ một thời vô địch ra?
Bàn Chủ sao còn chưa tiến vào vũ trụ chung cực?
Những Chúa Tể này không hy vọng Mộc Phàm giết sạch tất cả Đạo Chủ do chúng vất vả bồi dưỡng.
“Hệ thống, xử lý làm sao, có nghe theo hay không?”
Sau một hồi loạn chiến, Mộc Phàm dừng lại, trong lòng hắn rất xoắn xuýt.
Đến cùng có nghe theo hay không, hay lại tiếp tục đánh tiếp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận