Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 159: Nguyên thần, cấp Siêu phàm

Ong!
Một dao động kỳ dị lan truyền đến.
Liền thấy thân thể Mộc Phàm chấn động nhẹ, đỉnh đầu bốc lên một sợi khói nhẹ, dần dần hóa thành một bóng người mờ mờ, lớn bằng bàn tay, tinh xảo nhỏ xinh.
Gương mặt rất rõ ràng, đúng là bộ dạng của Mộc Phàm.
Bóng dáng nho nhỏ này giống Mộc Phàm chín phần, tản ra một hơi thở thần bí.
Đó là nguyên thần của Mộc Phàm.
Hắn hoàn thành bước đầu tiên ngưng tụ nguyên thần, vừa mới vào bước này, nguyên thần còn rất mờ ảo, chưa ngưng làm thực thể.
Đương nhiên, dưới tác động của hệ thống, năng lượng từ Huyết ngọc Tà thần đang không ngừng dung nhập vào nguyên thần, bắt đầu làm nó mạnh mẽ hơn.
Nguyên thần dần dần ngưng tụ thành thực thể, như là một thân thể thật.
Hơn nữa hơi thở phát ra từ nguyên thần hơi thở càng lúc càng cường đại, lộ ra một hơi thở siêu phàm thoát tục, huyền diệu khó lường.
Nguyên thần bỗng nhiên trợn mắt, hai tia sáng xé rách không khí, đục lỗ trên vách nhà đá, tạo ra hai cái lỗ thủng.
“Thật kì diệu, đây là nguyên thần?”
Vẻ mặt người tí hon kinh ngạc, rất sống động, ngạc nhiên quan sát thân thể nguyên thần nhỏ nhỏ đáng yêu.
Hơn nữa dùng hình thái nguyên thần quan sát thân thể thật của mình, lại là một cảm xúc khác, rất kỳ diệu.
Mộc Phàm cảm giác được nguyên thần cùng thân thể có một sự liên kết khó nói rõ, chỉ cần vừa suy nghĩ, lập tức là có thể trở lại trong thân thể.
Mà chỉ cần muốn thoát ra, nguyên thần sẽ trực tiếp xuất khiếu.
Trạng thái hiện tại của Mộc Phàm chính là nguyên thần xuất khiếu, lấy hình thái nguyên thần quan sát thế giới lại có khác biệt rất lớn.
Thế giới mắt thường nhìn thấy rất khác thế giới khi dùng nguyên thần.
Mắt thường không thể thấy bản chất của thế giới, không nhìn thấy linh khí phiêu đãng trong không khí, năng lượng, còn có các năng lượng nguyên tố...
Hiện tại, Mộc Phàm dùng trạng thái nguyên thần thấy được một mặt sâu hơn của thế giới, hiểu ra vô số điều kỳ diệu.
Bản thân càng hiểu sâu hơn về bản chất thế giới, càng có thêm lý giải cùng tiến bộ trong tu luyện.
“Thật là kỳ diệu, tu chân tu luyện chính là nguyên thần bất hủ, võ đạo tu luyện chính là thân thể bất diệt.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ bản chất của tu luyện, hai hệ thống không giống nhau, tu chân luyện khí, tu luyện nguyên thần bất hủ, mà võ giả luyện thể là muốn thân thể bất diệt.
Hai hệ thống bên nào mạnh bên nào yếu khó nói rõ, nhưng trong lòng Mộc Phàm cảm thấy đồng tu hai hệ mới là vô thượng đại đạo thật sự.
Thân thể, linh hồn, đều quan trọng như nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Tu luyện đến cảnh giới cao thâm, võ giả có thể cô đọng ra linh hồn bất hủ bất diệt.
Người tu chân cũng tương tự, tu luyện tới cảnh giới cao thâm có thể rèn luyện thân thể, thành tựu bất tử bất diệt.
Cứ như vậy, thật ra tu luyện hai hệ thống tu cũng theo đạo lý trăm sông đổ về một biển.
Trong đầu Mộc Phàm toát ra vô số suy nghĩ, cảm thấy đồng tu hai hệ càng hoàn mỹ, càng cường đại, tự nhiên càng thêm kiên định.
“Nguyên thần nhập thể.”
Mộc Phàm vừa động ý nghĩ, liền thấy nguyên thần hóa thành một luồng sáng bay vào giữa hai chân mày, chớp mắt trở về thân thể.
Mộc Phàm mở hai mắt, hai tia sáng chợt lóe rồi biến mất.
“Rốt cuộc đột phá tới cảnh giới Siêu phàm, nhưng cảnh giới của ta có chút kỳ quái.”
Hắn lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu, lập tức dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe Mộc Phàm hỏi: “Hệ thống, vừa rồi có phải ta đã kết hợp quyền ý cùng nguyên thần hay không?”
“Đúng vậy ký chủ, vừa rồi ngươi lĩnh ngộ quyền ý đạt tới mười phần viên mãn cũng đúng lúc ngưng tụ ra nguyên thần, do đó hai bên đã dung hợp.”
“Dưới lực lượng của bổn hệ thống, hai bên hợp nhất một cách hoàn hảo.”
Nghe hệ thống giải thích, Mộc Phàm liền hiểu.
Hệ thống tiếp tục nói: “Bởi vì ký chủ đồng tu hai hệ, nguyên thần của ngươi có ý chí võ đạo, càng có huyền diệu của nguyên thần người tu chân, hai kết hợp thành một, so với tu luyện một hệ cường đại gấp mười lần.”
Mộc Phàm như ngộ ra gì đó, chìm vào tâm thần, thấy bên ngoài nguyên thần có ý chí võ đạo vờn quanh, tựa như từng tia sét màu đen.
Đây là biểu hiện của ý chí võ đạo cường đại, võ giả cấp Siêu phàm, có lực phá hoại rất lớn, có thể dùng quyền ý rèn luyện mỗi phân mỗi tấc trên thân thể, trở nên cường đại hơn nữa.
“Cấp Siêu phàm, thành!”
Mộc Phàm nở một nụ cười đầy tự tin.
Cấp Siêu phàm, hướng lên trên chính là Nhập thánh, tới một bước này mới có thể chân chính bước đỉnh cao nhất siêu phàm nhập thánh, có thể làm được một ít sự tình khó có thể tưởng tượng.
Hiện tại Mộc Phàm mới bước vào cấp Siêu phàm, chiến lực một đường tăng mạnh, thực lực cụ thể như thế nào tạm thời không thể tính ra chính xác, phải chiến đấu mới có thể biết.
Mộc Phàm đánh giá, hiện tại nếu mình đại chiến cùng cường giả Nhập thánh nhất định ở thế bất bại, còn có thể chiến thắng cường giả Nhập thánh hay không phải xem thủ đoạn của từng người.
Mộc Phàm tự tin với chiến lực cùng thủ đoạn của mình, sau khi vào cảnh giới Siêu phàm, hắn lĩnh ngộ võ học Truyền kỳ tới tầng thứ càng sâu hơn.
Tuy rằng hiện tại vẫn không có biện pháp phát huy ra một kích thí thần, nhưng đã có lý giải sâu hơn đối với võ học Truyền kỳ, lực sát thương càng cường đại.
“Hình như Ngọn lửa vĩnh hằng trở nên khác biệt chút.”
Lúc này, Mộc Phàm đã nhận ra sự khác thường trong cơ thể, Ngọn lửa vĩnh hằng có sự thay đổi, dù là uy lực hay các phương diện khác đều tăng lên.
Giống như lại trải qua một lần thăng cấp, khiến Mộc Phàm rất kinh ngạc.
Hắn suy đoán hẳn là do vừa rồi hấp thu năng lượng đặc thù từ Huyết ngọc Tà thần làm Ngọn lửa vĩnh hằng lột xác.
Dù sao cũng là chuyện tốt, Mộc Phàm không nghĩ nhiều, uy lực Ngọn lửa vĩnh hằng càng cường đại, càng có lợi cho hắn.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu đen, không ngừng thiêu đốt, không khí đều vặn vẹo, nhiệt độ vô cùng khủng bố.
Mộc Phàm chơi đùa một hồi, hài lòng gật gật đầu, thu hồi Ngọn lửa vĩnh hằng.
Nặc Á đang chữa thương cũng tỉnh lại, toàn thân bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Đây là nàng đang tu luyện khôi phục thương thế, luyện khí trong cơ thể tự động vây quanh, khi nàng tỉnh lại, luyện khí như sương mù nhanh chóng thu vào trong cơ thể.
“Hô...” Nặc Á nhẹ nhàng thở ra một hơi, hóa thành một mũi tên xé rách không khí, làm mặt đất thủng một lỗ.
Nàng mở hai mắt, thấy Mộc Phàm đang đứng trước mặt, tức khắc lộ ra một nụ cười động lòng người.
“Ngươi tỉnh rồi, cảm giác như thế nào?” Mộc Phàm gật gật đầu hỏi một câu.
Nặc Á cảm ứng tình trạng thân thể trước, rồi mới ôn nhu nói: “Thương thế đã khôi phục, trên cơ bản không có vấn đề gì, tu dưỡng một chút liền tốt.”
“Lần này, còn phải đa tạ ngươi.”
Nặc Á nói xong nhìn Mộc Phàm, trong mắt mang theo may mắn cùng cảm kích.
Còn may là trước đó tự dưng muốn mời Mộc Phàm, nếu không lần này hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Vì có Mộc Phàm mới không bị đám Tà linh kia hiến tế, tương đương với Mộc Phàm cứu mạng các nàng.
“Cảm tạ thì không cần.” Mộc Phàm xua xua tay, căn bản không để ý.
Hắn nhìn về phía bên kia, liền thấy một đám sương mù trắng bao vây nơi đó, vây lấy một bóng hình xinh đẹp.
Một luồng hàn khí quét tới, làm nhiệt độ chung quanh hạ thấp.
Đó là Thanh Trĩ, phạm vi ba thước chung quanh nàng lại có tuyết rơi, làm người xem ngạc nhiên không thôi.
“Thanh Trĩ cũng sắp tỉnh.”
Mộc Phàm bỗng nhiên mở miệng nói.
Quả nhiên, vừa dứt lời liền thấy Thanh Trĩ chậm rãi tỉnh lại, mái tóc trắng không gió mà bay, ánh mắt ánh lên một màu băng tuyết.
Nàng vừa tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn chằm chằm Mộc Phàm, giống như đang quan sát cái gì đó, nhưng lại không nhìn thấu, thậm chí so với lúc trước càng sâu không lường được.
Ca ca ca..
Thanh Trĩ vừa tỉnh, nhiệt độ trong nhà đá nhanh chóng giảm mạnh, bắt đầu kết băng.
Mộc Phàm nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng phất tay, hàn khí lập tức tiêu tán.
“Tỉnh liền thu liễm luyện khí của ngươi, tránh ảnh hưởng hai nàng kia chữa thương.”
Nhìn Thanh Trĩ lạnh như băng, Mộc Phàm nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
Thanh Trĩ nghe xong lập tức tỉnh ngộ, hàn khí nhanh chóng cuốn trở về, thu vào trong cơ thể, lúc này mới không ảnh hưởng đến Lý Diệu Diệu cùng Tiết Tiểu Lỵ đang chữa thương.
“Chờ các nàng khôi phục, chúng ta sẽ rời đi.”
Mộc Phàm nói xong nhìn về phía hai người cuối cùng, Nặc Á, Thanh Trĩ không rên một tiếng đứng ở bên cạnh hắn, ba người lẳng lặng chờ đợi.
Hô!
Một trận gió cuốn lên, không lâu sau đó, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ cũng lần lượt tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận