Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 424: Ma tâm

Oanh!
Một tiếng nổ vang, tòa núi lớn phía trước ầm ầm sập xuống.
Trong bụi mù có thể thấy một khu phế tích cổ xưa.
Tại vùng phế tích này đang có mười mấy sinh vật cường đại, cầm đầu là một sinh vật có một sừng, xưng là một sừng mạnh nhất.
Gia hỏa này tên Nhất Giác Tiên, thật ra không liên quan gì đến tiên cả, ngược lại nó là một con bọ hung.
Không sai, đây là một con bọ hung, cường giả đến từ dị vực.
“Đám phế vật các ngươi lập tức cút đi, truyền thừa nơi này thuộc về ta.”
Nhất Giác Tiên dõng dạc, mặt phủ giáp xác, đỉnh đầu có một cái sừng nhọn, lập loè một tia điện, hơi thở cường đại ép các sinh vật khác khó thở.
Nó là một sinh vật cấp Thần thoại.
“Còn không phải là cái thứ ăn phân sao, cũng dám kiêu ngạo, ngươi không đi ăn thần thực của ngươi đi, ở chỗ ngông cuồng làm gì?”
Chỉ thấy một sinh vật khác đứng dậy, cả người loé ánh sáng xanh lục, trên mặt đầy bướu thịt lồi lõm, nhìn rất khủng bố.
Đầu lưỡi nó rất dài, đôi mắt xanh mượt khiến người nhìn khiếp sợ.
“Con cóc nhỏ, ngươi muốn chết?” Nhất Giác Tiên hung ác trừng mắt, giọng điệu mang theo sự uy hiếp.
Tên vừa mới mở miệng đúng là một con cóc mang kịch độc, toàn thân được khí độc bao phủ, tu vi cường đại cấp Thần thoại, thuộc cấp bậc thần thú.
Nó kiêu ngạo nói: “Ngươi trở về ăn phân đi, đừng ở chỗ này gây chướng mắt...”
“Lăn!”
Nó hét to một tiếng, khí độc cuồn cuộn cuốn tới.
Nhất Giác Tiên giận tím mặt, chỉ cần có sinh vật dám can đảm kêu nó đi ăn phân, tuyệt đối sẽ là cục diện không chết không thôi.
“Đi tìm chết!”
Nhất Giác Tiên bạo nộ, cái sừng trên đỉnh đầu nở rộ lôi quang, điện lưu cường đại nháy mắt bắn lên người con cóc độc.
Khí độc trên người con cóc sôi trào, lại bị giật đến toàn thân run rẩy, không ngừng bốc khói.
“Ngươi dám huỷ hoại vẻ ngoài thần tuấn của ta, hôm nay Thần chủ tới cũng không cứu được ngươi.”
Con cóc phẫn nộ rống to, giơ tay trảo một cái, có một ngọn lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay, giống như một viên đạn khí độc, không ngừng áp súc, tản ra hơi thở khủng bố.
“Bọ ăn phân, chịu chết đi.”
Cùng với một tiếng rít gào, đạn khí độc nện vào người Nhất Giác Tiên nháy mắt nổ mạnh, đẩy nó bay ra xa, một đường đâm nát mấy ngọn núi, bay xa ước chừng mấy vạn dặm mới dừng lại.
Trên mặt đất lưu lại một cái rãnh thật lớn, không ngừng bốc khói, phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo đáng sợ, nham thạch đều khí độc hoà tan.
“Hắc hắc hắc, ăn phân chính là ăn phân, một chiêu liền treo.”
Con cóc kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phế tích phía trước, thấy ma khí không ngừng quay cuồng mà hai mắt loé sáng.
“Ma khí thật nồng đậm, chỉ cần cắn nuốt hết ma khí thượng cổ ở đây, ta có thể tiến hóa đến hình thái ma cáp mạnh nhất.”
Con cóc hưng phấn cười to.
Nhưng nó chưa cười đã thì phía sau có một tia chớp bắn tới, đánh nó bay vào phế tích, nổ tung tại chỗ.
Bụi mù dâng đầy, Mộc Phàm thổi nhẹ một hơi xua tan, thấy trong phế tích có một đống thịt nát.
Đúng là con cóc kia, đảo mắt đã bị Nhất Giác Tiên đánh thành thịt nát, không thể không nói thật sự quá thảm.
“Bổn tọa sơ ý, không có...”
Thịt nát nhanh chóng mấp máy, khí độc quay cuồng, con cóc xanh bị đánh thành thịt nát nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Nó đứng trong phế tích, cả người lóe ánh sáng xanh lục, dần dần biến thành một con cóc to, hơi thở cường đại gấp đôi.
Thì ra là hóa thành bản thể, Nhất Giác Tiên bay trở về, toàn thân có hồ quang bao phủ, hơi thở cường đại.
“Khặc khặc khặc... Đánh đi, bảo vật là của lão tử.”
Lúc này, có một sinh vật kỳ quái vỗ cánh ong ong lẻn vào phế tích, nhân cơ hội bay vào chỗ tản ra ma khí.
Nhìn kỹ thế mà là một con muỗi, có gương mặt người, cánh muỗi, trán còn ống hút máu sắc bén.
Nó hưng phấn bay tiến vào, lập tức bổ nhào vào trung tâm ma khí, nhìn thấy bảo vật bên trong, đúng là một trái tim.
“Mùi máu thật tuyệt vời, ta vui lòng nhận đây.”
Con muỗi cấp Bán thần nhanh chóng bay lại, ống hút trực tiếp đâm vào trong trái tim kia, tham lam hấp thu máu bên trong.
Một quả ma tâm, ẩn chứa năng lượng cùng ma huyết kinh người.
Máu đúng là thứ mà muỗi yêu thích nhất.
Ực ực!
Một ngụm ma huyết vào cơ thể, cả người con muỗi run lên, đột nhiên bộc phát một cổ ma khí kinh thiên, toàn bộ thân thể bắt đầu biến hóa kịch liệt.
Con muỗi vốn đã cường đại rồi, hơi thở liên tục bò lên, thân thể đang lột xác, mọc ra ma giáp, hai cẳng bén nhọn, cánh trở nên cứng rắn hơn.
“Ha ha ha, rốt cuộc lão tử cũng tiến hóa.”
Nó hưng phấn cười to, kết quả gây ra động tĩnh quá lớn, bị Nhất Giác Tiên cùng con cóc đang đại chiến phát hiện, tức khắc giận tím mặt.
“Khốn nạn, tới đây cho bổn tọay.”
Con cóc tức giận rống to, há mồm phun lưỡi ra, oạch, con muỗi nhanh chóng bị đầu lưỡi cuốn vào trong bụng.
Răng rắc, con muỗi đáng thương vừa mới ăn vụng ma huyết, kết quả đã bị con cóc nuốt lấy, thật là thê thảm nha.
“Con muỗi này thật đáng thương.”
Mập mạp lắc đầu, tiếc hận thay con muỗi kia.
Hai mắt Tiêu Văn sáng quắc nhìn chằm chằm quả ma tâm kia, nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận, trong ma tâm có một ma hồn thượng cổ, không cẩn thận sẽ bị đoạt xá.”
“Mộc Phàm, ngươi không động thủ cướp đoạt sao?”
Diệp Hồng Trần có vẻ kinh ngạc, vì sao Mộc Phàm không có dấu hiệu muốn động thủ.
Ca ca Diệp Thiên của nàng cũng nhìn Mộc Phàm, mấy người đều tò mò vì sao hắn không động thủ cướp đoạt ma tâm.
“Một con thì ăn phân, một con thì cả người toàn độc, đáng tiếc.”
Mộc Phàm lại khẽ lắc đầu, lầm bầm lầu bầu.
Mấy người vừa nghe liền quay sang nhìn nhau, có chút dở khóc dở cười, thì ra gia hỏa này đang tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.
Kết quả trước mắt chính là một con bọ hung, một con cóc độc, còn có con muỗi bị nuốt mất, đều không thể ăn.
Đương nhiên muốn ăn vẫn được nhưng quá ghê tởm, không ngon.
“Con cóc kia thảm rồi.”
Chỉ nghe Mộc Phàm nói một câu, mọi người đang khó hiểu thì thấy thân thể con cóc cứng đờ, vẻ mặt dần dần chuyển thành thống khổ.
“A... Sao lại thế này, vì sao máu của bổn tọa biến mấti?”
Con cóc hoảng sợ kêu to, cả người cứng ngắc, chỉ cảm thấy máu trong cơ đang nhanh chóng biến mất, thân thể khô quắt lại.
Cảnh tượng này làm sinh vật khác kinh hoảng, cả Nhất Giác Tiên cũng kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn chăm chú.
Trong một phút ngắn ngủi, con có cường đại cấp Thần thoại biến thành một thi thể khô quắt dưới mắt đông đảo cường giả, hoàn toàn mất mạng.
Phanh!
Ngay sau đó, thây khô đột nhiên nổ tung, từ bên trong có một bóng dáng khủng bố bay ra, thế mà là con muỗi vừa rồi.
“Con muỗi này tiến hóa sau khi hấp thu máu từ ma tâm.”
Sắc mặt Tiêu Văn thay đổi, nhìn con muỗi trở nên cực kỳ khủng bố kia, cả người tản ra ma quang, tựa như một con muỗi ma hóa.
Ban đầu nó chỉ là một sinh vật cấp Bán thần, hiện tại lại trở nên cực kỳ đáng sợ, hơi thở vượt qua cấp Thần thoại thông thường, con cóc bị hút khô cũng là chuyện dĩ nhiên.
“Ha ha ha, lão tử đã tiến hóa, rốt cuộc trở thành Ma văn thượng cổ, chỉ cần hút khô ma tâm sẽ vô địch thiên hạ.”
Con muỗi càn rỡ cười to, miệt thị các sinh vật chung quanh, lộ vẻ tham lam khát máu.
“Hắc hắc, kế tiếp các ngươi cũng sẽ trở thành thức ăn của ta.”
Nói xong, con muỗi vỗ cánh, ma khí ầm ầm ầm khuếch tán.
Nhìn kỹ thì trong ma khí có vô số con muỗi, dũng mãnh hướng về các sinh vật chung quanh, điên cuồng tấn công.
“A...”
Có sinh vật cấp Truyền kỳ kêu thảm thiết, giãy giụa trong ma khí, thân thể dần dần khô quắt lại, bị vô số con muỗi trực tiếp hút khô máu.
Còn có một ít sinh vật cường đại đang đau khổ chống cự, đáng tiếc, chung quy vẫn không thể ngăn trở.
Không bao lâu, mười mấy sinh vật cường đại đã biến thành thây khô, một đám ngã xuống, hóa thành bột phấn.
Chỉ mình Nhất Giác Tiên còn đang chống cự, cả người lóe điện quang, không biết giật chết bao nhiêu con muỗi, cái sừng không ngừng bắn ra tia điện.
“Chỉ một con muỗi, xem bổn tọa giật chết ngươi.”
Nhất Giác Tiên cười dữ tợn, trong cơ thể đột nhiên bộc phát điện quang vô tận, ầm ầm ầm nổ mạnh, nháy mắt liền quét sạch ma khí cùng muỗi xung quanh.
Vô số muỗi bị đốt thành tro tàn, cuối cùng chỉ còn mình Ma văn, hơi thở hai bên tăng cao, quan sát lẫn nhau.
“Chậc chậc, thật đúng là xuất sắc.”
Mộc Phàm xem vui vẻ, bọn chúng đánh nhau, bọn mình xem kịch.
“Mộc Phàm ca ca, ma tâm có chút dị động, tốt nhất mau phong ấn nó.”
Lúc này, Tiêu Văn lặng lẽ nhắc nhở một câu.
Sau khi nghe được xong thì Mộc Phàm quay đầu nhìn, quả nhiên ma tâm có chút dị động, bên trong có một hơi thở đáng sợ đang dần dần thức tỉnh.
Ma hồn bên trong sắp thức tỉnh.
“Các ngươi cẩn thận, ta đi một chút sẽ về.”
Nhìn thấy vậy, Mộc Phàm biết mình nên lên sân khấu rồi, ma tâm vẫn có tác dụng rất lớn.
Không nói xa xôi, bên trong ẩn chứa ma khí cường đại, còn có ma hồn thượng cổ, đều có thể luyện hóa hấp thu.
Vèo!
Như cảm nhận được nguy hiểm, ma tâm khẽ run lên, đột nhiên nhoáng lên, nháy mắt chui vào cơ thể con muỗi vừa tiến hóa kia.
Bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, Mộc Phàm cũng không kịp ngăn cản.
“Ách...” Con muỗi kia run lên, đột nhiên bị ma tâm dung nhập vào cơ thể, thế mà thay thế trái tim của nó.
Ngay sau đó, Ma văn kêu rên thảm thiết, cả người toát ra từng đường ma văn, thân hình lại biến hóa, giống như tiến hóa tới cấp độ cao hơn.
“A...”
Trong cơ thể Ma văn bộc phát ra một cổ ma khí kinh thiên.
Ầm, mọi thứ xung quanh đều bị đánh bay, Nhất Giác Tiên cũng không ngoại lệ, trực tiếp bay ra ngoài mấy chục dặm mới dừng lại.
Mộc Phàm kinh ngạc, nhìn Ma văn không ngừng lột xác, ánh mắt lóe sáng, thấy được ma hồn trong ma tâm đang đoạt xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận