Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 528: Thần tàng, thật sự phát tài

Trước một vùng cấm ở trung tâm Ngân hà.
“Là nơi này sao?”
Mộc Phàm nhìn vùng cấm trước mắt, nơi đây có một đám thần linh cường đại canh gác.
Trong đó còn có mười mấy Cổ thần canh giữ, hiển nhiên là Thần hà chi chủ phái tới nơi này bảo hộ.
Thần Tịch chỉ vào phía trước vùng cấm, nói: “Đúng vậy đệ đệ, ở phía trước chính là cửa vào bảo tàng mà Phụ thần thiết lập, để lại cho ngươi.”
Lâm Cảnh Phong nhìn một đám thần linh phía trước, trong lòng rất bình tĩnh.
Bởi vì đã có một cậu em vợ mạnh thái quá như Mộc Phàm ở đây.
“Cậu em vợ, bảo tàng của ngươi ngay trước mắt, nhanh lấy đi.” Lâm Cảnh Phong thúc giục.
Mộc Phàm liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: “Ta coi ngươi là lão sư, ngươi lại làm tỷ phu của ta, chuyện ngươi tán tỉnh tỷ tỷ của ta ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu.”
“Ách...” Lâm Cảnh Phong xấu hổ.
Thần Tịch cười khúc khích: “Được rồi, đệ đệ đừng chấp nhặt với hắn, gia hỏa này không tiến thủ chút nào, nếu ngươi không thích, tỷ tỷ có thể bỏ hắn.”
“Không cần phải chứ?” Lâm Cảnh Phong làm vẻ mặt khoa trương nhìn Thần Tịch.
Mộc Phàm cười cười nhìn hắn, mắng: “Ngươi nói coi, làm lão sư không lo làm, tán tỉnh tỷ tỷ của ta thì thôi, thế mà còn giấu giếm ta.”
“Nể tình ngày xưa ngươi chiếu cố ta, còn có thể cùng chết với tỷ tỷ, miễn cưỡng thừa nhận ngươi là tỷ phu.”
Mộc Phàm vừa nói xong, Lâm Cảnh Phong liền nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi hắn thật sự sợ Thần Tịch vì đệ đệ mà bỏ hắn.
Lâm Cảnh Phong chua xót nhìn hai tỷ đệ trước mắt, dĩ nhiên trêu chọc hắn, thật không có đạo đức mà.
“Các ngươi là kẻ nào, dám can đảm tự tiện xông vào vùng cấm?”
“Bắt lấy cho ta!”
Lúc này, đám Cổ thần không nhịn được vì bị ba người phớt lờ.
Oanh!
Một đám thần linh đồng thời xông lên, bị hành động nói cười của ba người chọc giận, trực tiếp tung sát chiêu.
“Lăn!”
Mộc Phàm có chút bất mãn, hét to một tiếng, liền thấy thân thể đám thần linh vỡ nát, hóa thành bột mịn phiêu tán.
Chỉ còn lại một đám Cổ thần, mỗi tên vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Lên!”
“Bắt lấy bọn họ!”
Tên Cổ thần dẫn đầu rít gào, thần lực mênh mông cuồn cuộn cuốn đến.
Mười mấy tên Cổ thần cùng nhau động thủ, gây ra chấn động khiến cho cả Thần quốc chú ý.
Chỉ tiếc là mới vừa động thủ liền bị một lực lượng vô hình đảo qua thân thể, một đám hóa thành bột phấn tiêu tán.
Không sót lại chút nào, vừa đối mặt liền tan thành mây khói.
Mộc Phàm chỉ dùng ý niệm để mạt sát đám Cổ thần này.
“Đã quét sạch, đi thôi.”
Mộc Phàm bình tĩnh đi tới.
Thần Tịch cùng Lâm Cảnh Phong liếc nhau, sôi nổi đi theo.
“Đệ đệ, tên thật của ngươi là Thần Phàm, ngươi có thể không trách tỷ tỷ ném ngươi ở địa cầu hay không?”
Thần Tịch bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
Nàng nhìn Mộc Phàm chằm chằm, trông thì bình tĩnh nhưng lòng khẩn trương gần chết, sợ Mộc Phàm trách nàng bỏ hắn trên địa cầu mà không quan tâm.
Mộc Phàm cười nói: “Không có trách gì, dù sao tỷ tỷ cũng vì sự an toàn của ta mà, qua rồi cũng đừng nhắc lại.”
“Còn tên thì ta quen dùng tên này rồi, chỉ là tên gọi thôi, không cần sửa tới sửa lui.”
Nghe hắn nói thế này, lòng Thần Tịch trở nên ảm đạm, cảm giác có chút xa cách.
Có lẽ đây là cái giá phải trả.
“Nghĩ gì thế?” Nhìn sắc mặt ảm đạm bi thương của nàng, Mộc Phàm không nhịn được mà bật cười.
Hắn ôm vai Thần Tịch, an ủi: “Tỷ tỷ, đừng làm bộ dạng thương tâm mất mát này, chỉ là một cái tên mà thôi, cũng không phải không nhận tỷ tỷ ngươi ngươi.”
“Tỷ phu, ta ôm tỷ tỷ của ta, ngươi không ghen chứ?” Mộc Phàm quay đầu nhìn Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong còn chưa nói thì Thần Tịch đã hừ một tiếng: “Hắn dám có ý kiến, ta liền bỏ hắn.”
“Được rồi, tỷ đệ các ngươi trực tiếp bỏ qua ta đi.” Lâm Cảnh Phong tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nữ nhân này động chút liền muốn bỏ hắn, không biết có nên khóc một trận hay không, làm nam nhân quá khó khăn.
“Tỷ tỷ, cha chết như thế nào?” Mộc Phàm hỏi một câu.
Bởi vì trong ký ức của Thần hà chi chủ không có tin tức về cái chết của Cựu thần chi chủ, không phải hắn giết.
Sắc mặt Thần Tịch trầm xuống, thở dài nói: “Là Thiên đường chi chủ Thượng đế, tự tay giết chết Phụ thần.”
“Hả?” Mộc Phàm dừng bước, ánh mắt loé sát khí, cảm thấy bất ngờ, dĩ nhiên là Thượng đế giết.
Chỉ nghe Thần Tịch giải thích: “Thần hà chi chủ chính là hắn phái tới để khống chế hệ Ngân Hà.”
“Ta đã biết, yên tâm, món nợ này ta sẽ tính toán kỹ.”
Mộc Phàm gật gật đầu, hắn cười nói: “Lão tỷ, đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt thôi, đúng rồi, ngươi nói coi ngươi tìm một tên tỷ phu anh tuấn như vậy làm chi, không sợ hắn đào hoa?”
Lâm Cảnh Phong ngây ngốc, có chút dở khóc dở cười, trong lòng vui vẻ nhưng luôn cảm thấy quái quái, ngươi đang khen ta anh tuấn sao?
Thần Tịch liếc nhìn Lâm Cảnh Phong, hỏi: “Cảnh Phong à, ngươi sẽ hái hoa ngắt cỏ bên ngoài sao?”
“Không không không không, kiên quyết không, ngươi chính là người duy nhất.”
Lâm Cảnh Phong sợ tới mức vội vàng bảo đảm, có chút khóc không ra nước mắt nhìn Mộc Phàm, tiểu tử ngươi tốt lắm, tự dưng châm ngòi ly gián.
Mộc Phàm cười hắc hắc nói: “Ai kêu ngươi giấu giếm chuyện tỷ tỷ ta, về sau nếu ngươi dám có lỗi với tỷ tỷ, dù hủy diệt vũ trụ cũng phải bóp chết ngươi.”
“Điểm này ngươi yên tâm, ta tuyệt đối yêu thương mình tỷ tỷ ngươi, nếu mà thay lòng, không cần ngươi động thủ, ta tự mình kết liễu.”
Lâm Cảnh Phong nghiêm trang nói.
Hắn có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Thật ra từ lúc ba tuổi ta đã bắy đầu thích tỷ tỷ ngươi rồi, không sợ ngươi chê cười ta.”
“Ngươi nói đùa phải không?” Mộc Phàm trừng to mắt, ngây ngốc vòng nhìn Lâm Cảnh Phong cùng tỷ tỷ.
Chỉ thấy Thần Tịch bất đắc dĩ giải thích nói: “Năm đó khi ta mang ngươi tới địa cầu, vô tình thấy hắn bị người ta vứt bỏ nơi hoang dã, thiếu chút nữa bị dị thú ăn.”
“Cho nên, mẹ nó, mới ba tuổi mà ngươi đã để ý tỷ tỷ ta rồi?”
Mộc Phàm hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Phong, thì ra từ nhỏ gia hoả này đã không có ý tốt.
Lâm Cảnh Phong xấu hổ cười cười, không dám nói lời nào.
“Đệ đệ, chúng ta tới rồi.”
Lúc này, Thần Tịch đánh vỡ bầu không khí.
Mộc Phàm cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ là có chút cạn lời, Lâm Cảnh Phong mới ba tuổi đã thích tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ bao nhiêu tuổi rồi?
“Tỷ tỷ ngươi một vạn tuổi...” Lâm Cảnh Phong lặng lẽ truyền âm một câu.
Mộc Phàm sửng sốt, yên lặng nhìn Thần Tịch, một vạn tuổi, mình mới... Ai, không đúng, mình đã ngây người ở vũ trụ sơ khai mấy vạn năm.
Nếu như vậy thì hiện tại mình đã mấy vạn tuổi, còn lớn hơn tỷ tỷ, có chút loạn nha.
“Đệ đệ, ngươi cầm chìa khóa, chỉ có hai chúng ta mới có thể mở ra.”
Thần Tịch cầm vòng cổ đưa cho Mộc Phàm.
Nhưng hắn không có nhận lấy, nói giỡn sao, huyết mạch ban đầu đã bị mình luyện hóa, trở thành Thiên Đế huyết.
Nào còn huyết mạch Cựu thần gì nữa.
“Tỷ tỷ ngươi mở đi.”
Mộc Phàm cười nói, từ chối mở ra.
Tuy Thần Tịch không rõ vì sao nhưng vẫn gật đầu, đi tới trước một quầng sáng, nhẹ nhàng ấn miếng Thần văn vào.
Ong!
Một tiếng vù vù vang lên, cửa vào vùng cấm chậm rãi xuất hiện.
Cánh cửa này có lực phòng ngự rất mạnh, thậm chí có thể ngăn cản công kích cấp Thiên chủ.
Điều này làm cho Mộc Phàm kinh ngạc, chỉ là một vị Cựu thần chi chủ mà thôi, vì sao có thể kiến tạo một cửa vào bảo tàng ngăn cản được cường giả cấp Thiên chủ?
Ầm ầm ầm!
Cánh cửa này mở ra.
Một luồng sáng xuất hiện, phóng lên tinh không.
Mộc Phàm, Thần Tịch, Lâm Cảnh Phong xuyên qua thần quang mênh mông, tiến vào bảo tàng thần bí này.
Vừa tiến vào tới, Mộc Phàm liền bị thần thạch chồng chất thành núi hấp dẫn ánh mắt, những thứ khác đều không quan trọng, hắn chỉ coi trọng thần thạch trước mắt.
Vì sao, bởi vì thần thạch đáng giá nha, có thể dùng để nạp.
Một viên thần thạch trị giá một trăm triệu, số lượng thần thạch trước mắt rất khổng lồ.
“Hệ thống, số thần thạch trước mắt trị giá bao nhiêu?” Mộc Phàm hưng phấn hỏi.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Thần thạch có tổng trị giá là một triệu tỷ, ký chủ phát tài.”
“Hả...” Mộc Phàm đang muốn vui vẻ, lại đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, không phải ta phát tài, phải nói là hệ thống ngươi phát tài mới đúng.”
“Không phải đều sẽ nạp hết cho ngươi sao, cho nên ta không bao giờ phát tài, chỉ có ngươi phát tài.”
Mộc Phàm buồn bực, không có chút vui mừng nào.
“Nhưng mà tạm thời phát tài cũng không tồi.”
Hắn nghĩ thế này, vẻ mặt liền trở nén hưng phấn, vung tay thu hết tất cả rồi thần thạch, quá sung sướng.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, Thần Tịch nhỏ giọng nói: “Đệ đệ, những thần thạch này đối với ngươi mà nói không có chút tác dụng, ngươi thu làm cái gì?”
Nàng cảm thấy khó hiểu, theo đạo lý mà nói, thần thạch chỉ có thể giúp thần linh thông thường tu luyện, đệ đệ tới cấp bậc hiện tại còn cần làm gì?
“Ngươi đừng quan tâm, dù sao có tác dụng với ta là được.” Mộc Phàm xua xua tay, tâm tình rất tốt.
Thu vào một triệu tỷ, sao có thể không tốt chứ.
Thần Tịch có chút dở khóc dở cười, nói: “Được rồi, ngươi đi theo ta, ở bên trong mới là bảo vật mà Phụ thần để lại cho ngươi.”
Nàng nói rồi đi trước dẫn đường, Mộc Phàm cùng Lâm Cảnh Phong đi theo phía sau.
Nơi này cũng không có bẫy rập hay phòng ngự, không có một chút trở ngại, thật ra có hay không cũng không khác gì nhau.
“Có Thần khí, còn có các loại Thần dược, Thần vật...”
Thần Tịch vừa đi vừa giới thiệu các bảo vật.
Nhưng Mộc Phàm chỉ nhìn lướt qua, dò hỏi hệ thống có thể nạp hay không, thứ không thể nạp hắn cũng không nhìn thêm, coi như rác rưởi.
Không sai, thứ không thể nạp đều là rác rưởi.
“Ai, xem ra không có gì thứ tốt.”
Mộc Phàm buồn bực, có chút bất đắc dĩ.
Dù trước mắt có Cổ thần khí thì hắn cũng thờ ơ.
“Đệ đệ, phía trước có hai viên Hắc động thiên thể...”
Thần Tịch mới vừa nói xong liền thấy Mộc Phàm lắc mình bắt lấy hai viên Hắc động thiên thể rồi trở về.
“Chậc chậc, phát tài nha, hai viên Hắc động thiên thể.”
Mỗi tay Mộc Phàm cầm một viên Hắc động thiên thể, vẻ mặt hưng phấn làm Thần Tịch cùng Lâm Cảnh Phong ngạc nhiên.
“Hệ thống, hai viên Hắc động thiên thể này trị giá bao nhiêu?”
Hắn nhanh chóng dò hỏi hệ thống.
“Ký chủ, một viên Hắc động thiên thể trị giá mười ngàn tỷ.”
Hệ thống đưa ra giá cả chính xác, một viên mười ngàn tỷ, đáng giá như vậy sao?
Mộc Phàm sửng sốt, cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng không nghĩ ra.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, lại có thêm hai mươi ngàn tỷ, xem như phất lên rất nhanh nha.
“Đệ đệ, đừng nhìn nữa, hai viên Hắc động thiên thể này chỉ là đồ chơi mà Phụ thần chuẩn bị cho ngươi mà thôi, phía trước mới là bảo vật thật sự.”
Thần Tịch cười khổ nhìn Mộc Phàm, thần thạch cùng hai viên Hắc động tinh thể chỉ là đồ chơi mà thôi.
“Bảo vật gì?” Mộc Phàm hồn nhiên không thèm để ý hỏi.
Chỉ thấy Thần Tịch mang theo hắn đi tới một vùng hỗn độn, trong hỗn độn có một đồ vật đang lơ lửng, toả ánh sáng lộng lẫy, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của Mộc Phàm.
“Đây là thứ gì?” Hắn kinh ngạc hỏi.
Thần Tịch nghiêm túc nói: “Đây là Thần hà chi tâm, ngươi cũng có thể hiểu là Ngân hà chi tâm, chỉ cần luyện hóa nó là có thể khống chế toàn bộ hệ Ngân hà.”
“Thần hà chi tâm?”
Mộc Phàm cực kỳ kinh ngạc, dĩ nhiên còn có đồ chơi thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận