Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 184: Bái sư?

Học viện Thanh Bắc, trên một toà kiến trúc lơ lửng.
Sắc mặt Mặc Uyên, Bùi Thiên Cao ngưng trọng đi vào nơi này, đứng trước một hình chiếu phát ra từ trí thông minh nhân tạo hệ thống.
“Hiệu trưởng, sự tình chính là như vậy.”
Hai người một năm một mười giảng thuật lại tất cả tin tức về Mộc Phàm, bao gồm biểu hiện vừa rồi của hắn.
Còn phát lại toàn bộ quá trình đã ghi chép.
Ở trước mặt hai người bọn họ có hình chiếu của một nam tử trung niên, đang cầm tẩu thuốc, rơi vào im lặng.
“Điều các ngươi nói ta đã biết, cũng đã xem, người trẻ tuổi này không đơn giản a.”
Hiệu trưởng im lặng một lúc mới mở miệng.
Không ai đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, thấy Mộc Phàm như thế nào, cả hai vị phó hiệu trưởng cũng không nhìn ra một chút biến hóa nào, giống như hắn chẳng thèm để ý.
“Chuyện này tạm thời bỏ sang một bên, chờ ta xử lý sự tình bên này rồi tính tiếp.”
Hiệu trưởng nhàn nhạt nói.
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Mặc Uyên, Bùi Thiên Cao, cảnh cáo: “Hai người các ngươi nhớ kỹ, không thể tự tiện động vào hắn, càng không được tự mình tra xét.”
“Được!”
Mặc Uyên, Bùi Thiên Cao nghiêm túc đáp lại.
Chỉ thấy hiệu trưởng chuyển đề tài nói: “Sự tình bên này có chút khó giải quyết, các ngươi điều thêm một số Trận pháp sư tới đây, không được liền xin chỉ thị bên trên, phái một đám Trận pháp sư lại đây chữa trị tiết điểm không gian.”
“Này...” Mặc Uyên ngây ngẩn cả người.
Hai người liếc nhau, cười khổ.
Chỉ nghe Mặc Uyên nói: “Hiệu trưởng, toàn bộ Trận pháp sư của học viện đều đi theo ngươi, còn có ai đâu, xin chỉ thị bên trên cần chờ một thời gian, ít nhất phải nửa tháng mới có thể được phê duyệt.”
“Đúng vậy.” Bùi Thiên Cao cũng gật gật đầu nói: “Hơn nữa nhân tài khan hiếm, đặc biệt là Trận pháp sư, tiền tuyến căng thẳng, mấy quân đoàn lớn đều đang tranh đoạt Trận pháp sư.”
“Không phải các ngươi vừa nói Mộc Phàm là Trận pháp đại sư sao?” Hiệu trưởng nói rất tự nhiên.
Lời vừa nói ra, Mặc Uyên, Bùi Thiên Cao tức khắc đơ ra.
Mặc Uyên chần chờ nói: “Hiệu trưởng, nhưng hắn còn không có xác nhận thân phận, có phải bị cường giả dị vực đoạt xá hay không, chỉ sợ không thể mang đi a?”
“Không sai, tiết điểm không gian kia không thể xuất hiện bất kỳ sai sót gì.” Bùi Thiên Cao cũng gật gật đầu tán đồng.
Nhưng vị hiệu trưởng này lại bình thản, hắn nói: “Ta xem trọng người trẻ tuổi kia, hai ngày trước, thống soái khi thứ tám so chiêu với ta, kêu ta chú ý tới người trẻ tuổi tên Mộc Phàm này.”
“Các ngươi biết điều này có ý nghĩa gì sao?” Hắn nói xong, nhìn hai người.
Thống soái khu thứ tám sao?
Sắc mặt Mặc Uyên, Bùi Thiên Cao thay đổi, kinh ngạc liếc nhau, thấy được sự kinh hãi trong mắt lẫn nhau.
Cả thống soái khu thứ tám đều nhắc tên chiếu cố, đại biểu cho Mộc Phàm đã tiến vào trong mắt cao tầng khu thứ tám.
Thậm chí được thống soái khu thứ tám coi trọng, đó chính là nhân vật cấp đại lão thật sự a.
“Ta tiết lộ cho các ngươi biết, thống soái cố ý giao chức trận sư chính trong việc quy hoạch khu thứ mười cho Mộc Phàm, các ngươi có thể nhìn ra vấn đề trong đó sao.”
Hiệu trưởng nói thêm một câu: “Nếu thống soái khu thứ tám đã gặp hắn, chắc chắn đã xem xét Mộc Phàm rồi, cụ thể như thế nào các ngươi liền không cần suy nghĩ nhiều.”
“Vậy còn cần mời vị kia ở khu thứ nhất lục soát ký ức của hắn sao?” Mặc Uyên chần chờ hỏi.
Hiệu trưởng lắc đầu, mắng: “Các ngươi già hồ đồ rồi hả, động tí liền muốn lục soát ký ức người ta, các ngươi không nghĩ tới nguy cơ cùng vấn đề trong đó lớn thế nào sao.”
“Nếu làm không ổn, khiến hai bên xấu hổ, thậm chí có khả năng phản tác dụng, mặc kệ hắn có phải cường giả dị vực đoạt xá hay không, chỉ cần không gây nguy hiểm cho nhân loại là đủ rồi.”
Hiệu trưởng nói chắc nịch, căn bản là không nghĩ tới chuyện tra xét bí mật với ký ức của Mộc Phàm.
Làm như vậy dù phải hay không phải hắn đều không chiếm được chỗ tốt, thậm chí bởi vì vậy đắc tội Mộc Phàm, có cần thiết?
“Đã hiểu!”
Mặc Uyên, Bùi Thiên Cao cười khổ cúi đầu, hoàn toàn hiểu ý hiệu trưởng.
Hắn chính là nói hai người không cần làm loạn, người trẻ tuổi có chút năng lực, thiên phú, là thiên tài ngươi liền muốn tra xét ký ức người ta, vậy ổn sao?
“Liễu lão đã gặp qua, các ngươi không cần bận tâm, nên như thế nào liền như thế đấy, chờ ta trở về sẽ phát khen thưởng cho hắn.”
Hiệu trưởng đã quyết định, không cho phép thay đổi.
Hắn nhắc nhở: “Mau chóng triệu tập một đám Trận pháp sư tới đây, vấn đề bên này rất lớn, ta có cảm giác bất an.”
Nói đến đây, hiệu trưởng có vẻ lo lắng.
“Cứ như vậy đi.”
Vừa dứt lời liền cắt liên hệ, hình chiếu biến mất, chỉ để lại hai người Mặc Uyên, Bùi Thiên Cao nhìn nhau, không biết nên nói gì.
“Hiệu trưởng rất xem trọng Mộc Phàm a.” Bùi Thiên Cao cảm thán nói.
Mặc Uyên trợn trắng mắt, mắng: “Còn không rõ ràng sao, cả thống soái khu thứ tám Liễu lão đều điểm tên phải bồi dưỡng, có thể không coi trọng sao?”
“Vậy giờ...” Bùi Thiên Cao chần chờ nói.
Mặc Uyên lôi hắn đi: “Ngươi lăn tăn cái gì, đương nhiên làm theo lời hiệu trưởng, thông báo triệu tập Trận pháp sư học viện, tuyên bố một nhiệm vụ.”
“Có lẽ tiểu tử kia sẽ tiếp nhiệm vụ này.”
Mặc Uyên vừa nói thầm vừa lắc đầu, cười khổ không thôi.
Hắn đột nhiên cảm giác có phải mình già rồi không còn dùng được hay không, một khi có người trẻ tuổi có thiên phú vượt qua khả năng lý giải liền nghi thần nghi quỷ?
Hai người mang theo tâm tình phức tạp đi tuyên bố nhiệm vụ.
........
Mà một bên khác, sau khi Mộc Phàm rời phòng luyện khí đi trong vườn trường, yên lặng suy tư chuyện của mình.
Đang đi tới, Mộc Phàm đột nhiên ngừng lại.
“Xuất hiện đi, đi theo cả buổi không mệt sao?”
Mộc Phàm bất đắc dĩ xoay người nhìn phía sau, trên đường im ắng, chỉ có cây cối hai bên bị gió thổi, lá rơi xào xạc.
Bốn phía im ắng, không có ai.
Nhưng Mộc Phàm tin tưởng vững chắc nơi đó có người, một người đi chung đường.
“Vẫn bị ngươi phát hiện.”
Quả nhiên, bên cạnh gốc cây có một bóng dáng thướt tha đi ra.
Nhìn thấy người tới Mộc Phàm cũng sửng sốt, rất ngoài ý muốn, thế mà là thiên tài luyện khí Mặc Huỳnh?
“Là ngươi a.” Mộc Phàm gật gật đầu chào hỏi.
Mặc Huỳnh vui cười nói: “Không phải ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có ai khác đi theo ngươi?”
Mộc Phàm liếc mắt một cái, không để ý tới nàng, xoay người tiếp tục đi, tiếp tục suy tư chuyện kế tiếp phải làm, quá nhiều chuyện a.
Thực lực tăng lên, các phương diện cũng tăng lên, cần phả kiếm càng nhiều tiền, tuy rằng đã kiếm lời một số lớn nhưng không đủ cho mình tiêu xài a.
Ngẫm lại chuyện tăng ba hệ luyện khí, luyện đan, trận pháp đến cấp tông sư, mỗi hệ đều yêu cầu năm tỷ, quá đốt tiền.
Trên người hắn chỉ có một tấm thẻ Truyền kỳ loại sinh hoạt, chỉ có thể thăng cấp một hệ, trước mắt vẫn đang do dự nên thăng cấp hệ nào đây?
“Này, Mộc Phàm, chờ ta.”
Phía sau, Mặc Huỳnh xấu hổ đuổi theo.
Mộc Phàm bất đắc dĩ dừng bước, hỏi: “Ta nói vị đồng học này, ngươi đi theo ta làm cái gì?”
“Ta... Ta...” Trong lúc nhất thời Mặc Huỳnh không biết nên mở miệng như thế nào.
Sắc mặt nàng không chừng biến đổi, ánh mắt nhìn Mộc Phàm có chút lập loè.
Mộc Phàm bị nàng nhìn mà nổi da gà, không phải nàng muốn nói là nàng thích hắn chứ?
“Cái gì ta ta ta, mau nói có chuyện gì, không nói ta đi đây.”
Nhìn nàng ấp úng một hồi, nói không nên lời, Mộc Phàm có chút không kiên nhẫn mở miệng nói.
Mặc Huỳnh vừa thấy hắn muốn đi, tức khắc nóng nảy.
Nàng cắn răng một cái, trực tiếp duỗi tay ngăn cản đường đi.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm sao đây?” Mộc Phàm nhíu mày nhìn Mặc Huỳnh, nàng này muốn làm cái gì?
Mặc Huỳnh hít sâu mấy hơi, nghiêm túc nhìn hắn.
“Ta muốn bái ngươi làm sư phụ!”
Nàng nghẹn thật lâu, đột nhiên thốt ra một câu, khiến Mộc Phàm trợn mắt há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận