Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 534: Hồng Quân: “Không phải ta.”

Thường Nga sửng sốt, sau đó hai mắt sáng ngời, Thiên Đạo đã thừa nhận.
Mộng Li ngây ngốc nhìn Mộc Phàm bị sét đánh, gia hỏa này thật sự là Đại Nghệ, chính là kẻ phụ lòng khiến chủ nhân Thường Nga nhung nhớ suốt hàng tỷ năm?
Nhưng có một vấn đề, hắn vừa là Thiên Đế, vừa là Đại Nghệ, hắn làm như thế nào?
Mộc Phàm ngây ngốc nhất.
Mẹ nó, Thiên Đạo thật sự đánh xuống tới.
Sắc mặt hắn trầm xuống, tức giận nói: “Hồng Quân, ngươi làm gì thế, có phải muốn chết hay không?”
Ầm...
Một quầng sáng lóe lên, Tử Tiêu cung xuất hiện trong Nguyệt cung.
Chỉ nghe một giọng nói từ bên trong truyền ra: “Thiên Đế, không phải ta.”
Đó là giọng Hồng Quân, trực tiếp làm sáng tỏ, vừa rồi không phải hắn đánh, hắn tuyệt đối không làm gì cả.
Nhưng Mộc Phàm không tin, hắn tức giận nói: “Ngươi là Thiên Đạo, không phải ngươi còn có thể là ai, ngươi dám nói không phải sao?”
Hồng Quân: “Không phải ta!”
Hồng Quân nói xong liền biến mất, chỉ để lại Mộc Phàm nhìn về hư không hỗn độn với sắc mặt u ám đáng sợ, thật sự không phải gia hỏa này đánh hắn?
“Hệ thống, ngươi nói coi, vừa rồi có phải hắn làm hay không?”
Bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể dò hỏi hệ thống.
Hệ thống trả lời: “Ký chủ, ngươi chính là thiên, ngươi đã quên sao, ngươi chính là thiên, mỗi một lời ngươi nói đều sẽ ứng nghiệm.”
“....” Mộc Phàm cứng họng.
“Hiện tại, ngươi còn muốn chống chế, ngươi muốn gạt ta tới khi nào?”
Thường Nga tiến lại gần, gương mặt lạnh băng, phẫn nộ, ánh mắt tràn ngập oán niệm nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Mẹ nó, đây là chuyện gì, ta thật sự không phải Đại Nghệ.
Mộc Phàm có chút dở khóc dở cười, sao mình lại gặp phải loại chuyện thế này.
“Ký chủ, sợ cái gì, trực tiếp tới luôn, Thường Nga nha, ngươi không động tâm sao, Ngọc Đế đã mơ ước nàng hơn chục tỷ năm rồi, giờ nàng tự dâng tới miệng mà ngươi lại không cần?”
“Ngươi có phải nam nhân hay không?”
Hệ thống nói một tràng, Mộc Phàm nghe mà không biết nên trả lời thế nào.
Thường Nga không đẹp sao? Đây là lời nói nhảm, Mộc Phàm khổ mà không nói nên lời, có cái hệ thống đào hố như ngươi thì ta có thể làm chuyện gì?
“Đường đường là Thiên Đế vô địch mà lại lừa gạt ta, không dám thừa nhận thân phận của mình, ngươi khiến ta rất thất vọng.”
Thường Nga tràn đầy cô độc nói ra.
“Mười tỷ năm qua rồi, ngươi nói sẽ cưới ta, hiện tại ngươi đã đến nhưng lại không chịu thừa nhận, là ta kém hơn Dao Trì sao?”
Nàng tức giận, càng nói càng kích động.
Phốc!
Đột nhiên, nàng phun một ngụm máu, Mộng Li kinh hoảng.
“Chủ nhân...” Mộng Li muốn xông lên, nhưng bị Thường Nga đẩy ra xa.
Thường Nga bình tĩnh nhìn Mộc Phàm, bầu không khí đọng lại.
Thời gian như đứng yên trong khoảnh khắc này.
Mộc Phàm ngơ ngác nhìn Thường Nga, bộ dáng thê lương xinh đẹp, khóe miệng tràn máu, trong mắt tràn ngập sự mất mát cùng đau thương.
Chờ đợi mười tỷ năm, đổi lấy chính là kết cục này, nàng cảm thấy vô cùng bi thống.
Chẳng lẽ ngươi là Thiên Đế mà nói chuyện không giữ lời?
“Ký chủ, ngươi còn do dự cái gì, ta khinh bỉ ngươi.”
Trong đầu lại vang tiếng hệ thống.
Nó nói: “Thường Nga chính là Nguyệt tinh đầu tiên trong vũ trụ sơ khai, ẩn chứa ám năng lượng cùng vật chất căn nguyên, đã tích góp hơn chục tỷ năm, căn nguyên đủ để thực lực của ngươi lại gia tăng gấp mười lần.”
“Thậm chí có được nàng tương đương với có được mười viên Ngân hà chi tâm.”
Hệ thống liên tục nhắc nhở nhưng lại bị Mộc Phàm phớt lờ.
Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Thường Nga, không phải không động tâm, mà là mình không phải Đại Nghệ, nhận làm gì?
“Ngươi còn không chịu thừa nhận, không muốn chấp nhận ta, xem ra là ta tự mình đa tình.”
Thường Nga thất vọng xoay người, hơi thở bắt đầu tán loạn.
“Mẹ nó, không cần phải thế này chứ, nàng muốn tự băng giải sao?”
Mộc Phàm xem mà ngây người, Thường Nga muốn băng giải bản thể, tự kết liễu sao?
“Uổng công chờ đợi hơn chục tỷ năm, chung quy chỉ là một giấc mộng.”
Thường Nga than nhẹ một tiếng, thân thể dần dần tan rã.
Mộc Phàm thấy không ổn, giơ một ngón tay điểm tới, thời gian trực tiếp ngưng đọng.
“Ngươi đây là tội gì chứ?”
Hắn đi tới trước mặt Thường Nga, nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của nàng, tâm như tro tàn, không còn động lực sống tiếp.
Cảnh này làm Mộc Phàm tức giận, là ai làm, chẳng lẽ phân thân Ma đế kia, đây không phải là gây phiền toái cho hắn sao?
“Chảy ngược!”
Mộc Phàm cho thời gian chảy ngược, Thường Nga đang băng giải nhanh chóng khôi phục bình thường.
Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục.
Thường Nga ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta không đáng ngươi để ý sao? Mười tỷ năm qua đau khổ chờ đợi, ngươi chưa bao giờ để ý đến ta sao?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta chính là Đại Nghệ?” Vẻ mặt Mộc Phàm phức tạp nhìn nàng hỏi.
Thường Nga hừ nói: “Trừ ngươi ra kẻ nào có được thứ này?”
Nói xong, có một giọt máu xuất hiện trong lòng bàn tay Thường Nga, giọt máu toả sáng lộng lẫy, ẩn chứa uy năng cường đại.
Mộc Phàm nhìn thấy giọt máu này, cảm thấy toàn thân không khoẻ.
Mẹ nó, đây không phải là máu của hắn, Thiên Đế huyết sao?
Da mặt Mộc Phàm co rút, thầm mắng một tiếng khốn nạn, mình chưa từng để lọt máu ra ngoài, làm sao Thường Nga có được?
“Năm đó, lúc ngươi rời đi, nói sẽ đến cưới ta, để lại cho ta một giọt tâm huyết của ngươi, khi gặp được nguy hiểm, nó có thể cứu ta một mạng.”
Nói đến đây, Thường Nga lại tức giận: “Hiện tại ngươi đã đến nhưng lại không chịu thừa nhận, nếu không quan tâm ta vì sao còn trở về quấy rầy ta?”
“Hiện tại trả cho ngươi.” Nói xong, nàng ném giọt Thiên Đế huyết kia tới.
Thuận tiện ném luôn Xạ nhật tiễn cho Mộc Phàm, giống như đang nói, ân oán tình thù giữa hai chúng ta chấm dứt từ đây.
Mộc Phàm tiếp nhận giọt máu kia, lập tức dung nhập vào trong cơ thể, có một luồng ký ức dũng mãnh tiến vào trong đầu khiến hắn ngây ngốc.
“Bản tôn, bất ngờ không, mừng rỡ không?”
Có một giọng nói truyền ra từ Thiên Đế huyết, không phải phân thân của mình thì là ai?
“Ngươi nhìn xem, ta giúp ngươi theo đuổi nữ thần mà ngươi thích nhất, có phải ngươi rất cảm động, rất kích động hay không?”
“Yên tâm, nàng không có tổn hao chút nào, ta giúp ngươi bảo hộ nàng rất kỹ, cả Ngọc Đế cũng bị ta âm thầm đánh một trận.”
“Ai, thật nhàm chán nha, bản tôn ngươi để lại một cục diện rối rắm, mình ta khó có thể chống đỡ, gần đây bị một loại lực lượng thần bí đuổi giết, chắc chắn là hướng về phía bản tôn ngươi.”
“Cuối cùng chỉ có thể giúp ngươi đến đây, trước khi tiêu tán, ta giết chín nhi tử của Đế Tuấn, Thường Nga cầu tình cho một tên cuối cùng, ta bỏ qua hắn, giúp ngươi cướp lấy Thường Nga.”
“Đừng cảm tạ ta, bởi vì ai kêu ngươi là bản tôn chứ, ta được định trước là sẽ diệt vong thay ngươi, ta thật đáng thương, chỉ là một phân thân mà còn giúp đỡ bản tôn yêu đương, theo đuổi nữ thần, thật là khổ.”
........
Một đoạn ký ức từ phân thân của. Mộc Phàm, thì ra hắn đã tiêu tán.
Xem ra, bản thể Mộc Phàm rời vẫn không thể bảo vệ phân thân bao lâu, lực lượng thanh tẩy vẫn tìm được phân thân rồi mạt sát.
Xem xong đoạn ký ức này, Mộc Phàm không biết nên khóc hay nên cười.
Trong lòng cảm thấy quái dị, phân thân giúp hắn theo đuổi Thường Nga, còn thành công, giờ tìm ai để giải thích cho rõ?
Nhìn Thường Nga thất hồn lạc phách trước mắt, tâm trạng Mộc Phàm trở nên phức tạp cùng quỷ dị.
Có nhảy vào Thiên hà cũng không tẩy sạch chuyện này.
Thường Nga xác định hắn chính là Đại Nghệ, thật ra do phân thân giở trò quỷ.
“Hệ thống, phân thân của ta tiêu tán rồi sao?”
Mộc Phàm nhíu mày, dò hỏi hệ thống trước.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Trên lý luận thì dù ngươi rời đi hắn cũng không có việc gì, nhưng không bài trừ chuyện lực lượng thanh tẩy tìm tới mạt sát hắn.”
“Nói đúng ra là hắn thay ngươi chết một lần.”
Lời này làm Mộc Phàm có chút ngại ngùng.
Phân thân thay mình tán gái, còn thay mình chết một lần, nói như thế nào đây, cũng cũng thể nói phân làm không tốt?
“Hiện tại ngươi có thể rời đi rồi.”
Thường Nga lạnh lùng liếc mắt, nói xong liền xoay người.
Nhưng Mộc Phàm cười cười, đi lại ôm vị nữ thần mà vô số thần ma đều mơ ước này.
“Đi cái gì mà đi, ta liền ở lại nơi này.”
Vẻ mặt Mộc Phàm rất thiếu đòn, làm Thường Nga giận sôi máu.
“Lăn, ta không cần kẻ phụ lòng.”
Thường Nga giận dỗi tránh ra, bay vào nội điện Quảng Hàn cung.
Mộc Phàm cười hắc hắc, lặng yên theo sau, chỉ để lại mình Mộng Li ngây ngốc, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng không hiểu rốt cuộc hai bên có quan hệ gì, vừa mới muốn chết muốn sống, chớp mắt liền thay đổi kịch bản.
“Tình yêu nha, làm người ta không hiểu gì hết.”
Mộng Li lầm bầm lầu bầu, nhìn Mộc Phàm và Thường Nga tiến vào trong, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, ê ẩm.
Quảng Hàn cung khôi phục sự quạnh quẽ.
Nhưng lại có thêm một nam nhân.
Ngọc Đế bên ngoài nhớ thương Thường Nga, đáng tiếc, hắn không biết có nam nhân vào ở trong Quảng Hàn cung.
Nếu biết được chắc chắn sẽ tức điên lên.
Đáng tiếc, hắn bị Vương mẫu nhìn chằm chằm, không thể tiến vào Quảng Hàn cung, hơn nữa cũng không vào được vì không có sự cho phép của Thường Nga.
Dù hắn là Ngọc Đế cũng không được.
“Báo...”
Đột nhiên, một tên thiên binh vội vã chạy vào Lăng Tiêu điện.
“Khởi bẩm Ngọc Đế, Tây thiên Phật tổ giá lâm.”
Vừa nghe lời này, toàn bộ thần tiên trong Lăng Tiêu điện đều chấn động.
Ngọc Đế trừng to mắt, có chút kinh ngạc.
“Phật tổ, hắn tới làm gì?”
Ngọc Đế cùng Vương mẫu cảm thấy khó hiểu liếc nhau, từ khi Tây Thiên đạp Thiên Đình một cái, Ngọc Đế cảm giác rất mất mặt, không muốn nhìn thấy Phật tổ.
Thậm chí rất nhiều lần có ý muốn giúp Thiên đường đánh Phật tổ ngã xuống.
“Người đâu, cho mời Phật Tổ.”
Khó hiểu thì khó hiểu, khó chịu thì khó chịu nhưng khách đã tới cửa cần phải mời vào.
Vừa dứt lời liền có một luồng Phật quang tràn vào từ Nam thiên môn.
Chỉ thấy Phật quang tràn ngập Lăng Tiêu điện, một vị Phật ngồi trên công đức kim liên, sau lưng có công đức Phật luân cao chín trượng, tản ra Phật quang mãnh liệt xuất hiện.
“A Di Đà phật, Ngọc Đế, trăm triệu năm không gặp, thực lực có chỗ tịnh tiến, thật đáng mừng.”
Phật tổ vừa mở miệng thì trong lời nói đã mọc gai, Ngọc Đế nghe mà sắc mặt trở nên khó coi.
“Hừ!”
Ngọc Đế hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Không so được với Tây thiên Phật tổ, Phật môn cường thịnh, sắp ôm tất cả chúng sinh vũ trụ vào lòng rồi.”
“Nói không chừng, ngày nào đó Phật tổ ngươi sẽ vượt qua Đạo tổ, trở thành chúa tể duy nhất trong vũ trụ.”
Lời này tru tâm, Phật Tổ nghe mà tức giận, thầm mắng trong lòng.
Ngọc Đế ngươi không có việc gì luôn đối nghịch với ta, cùng nhau đánh ngã Thượng đế không được sao?
“Ngọc Đế, bản tôn tới đây vì hai việc, thứ nhất là muốn liên thủ với ngươi tiêu diệt Thượng đế, thâu tóm Thiên đường.”
“Thứ hai chính là muốn hỏi một câu, gần đây Ngọc Đế có vị nào đặc biệt tới đây hay không?”
Hình như Phật tổ có ẩn ý, ánh mắt nhìn về phía Quảng Hàn cung.
Ánh mắt này đã kích thích Ngọc Đế.
Ngọc Đế tức giận trong lòng, lão Phật ngươi tốt lắm, dám chú ý tới Thường Nga của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận