Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 371: Trường thành bất hủ

Mộc Phàm nhìn Tiêu lão có vẻ nghiêm túc, không phải nói đùa.
"Đã có hơn ba mươi cường giả cấp Truyền kỳ chết trong vùng cấm Côn Luân?"
Biểu tình của hắn có chút nghiêm trọng, cường giả cấp Truyền kỳ cũng đã lợi hại rồi, là một trong hai cấp bậc mạnh nhất dưới Thần thoại.
Không nghĩ tới Tiêu lão lại nói có hơn ba mươi cường giả cấp Truyền kỳ chết ở đó, rốt cuộc là nơi khủng bố thế nào?
“Ngươi muốn đi Côn Luân?”
Long Xuyên nhíu này, cảnh cáo: “Mộc Phàm, không nên đi, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, thời điểm cuộc chiến Thiên truỵ diễn ra, có rất nhiều cường giả dị tộc cấp Truyền kỳ xâm nhập Côn Luân, một đường hao binh tổn tướng, kết quả toàn bộ chết sạch.”
“Đáng sợ nhất chính là trong đó còn có mấy sinh vật cấp Bán thần, cuối cùng chỉ có một tên chạy ra ngoài, bởi vì trọng thương nên bị chúng ta giết.”
“Lúc sinh vật cấp Bán thần kia ra tới thì hơi thở đã yếu ớt, chỉ còn một hơi, từ vẻ mặt hoảng sợ của nó, có thể thấy được bên trong có thứ gì đó rất khủng bố.”
Giọng điệu Long Xuyên cực kỳ nghiêm trọng, hiển nhiên đang kể lại chuyện năm đó.
Côn Luân chính là vùng cấm trong cuộc chiến Thiên truỵ, có lượng lớn cường giả dị tộc đánh vào bên trong, kết quả đều chết thảm.
Trong đó có hơn ba mươi cường giả cấp Truyền kỳ, mấy tên Bán thần, chuyện này gây chấn động cả nhân loại cùng dị tộc vào năm đó.
Đúng là bởi vì sự kiện này dẫn tới lực lượng hàng đầu của dị tộc giảm mạnh, nhân loại mới có cơ hội phản công, từ đó xua đuổi được dị tộc.
“Đúng vậy, Mộc Phàm, không thể đi nơi đó.”
“Quá nguy hiểm!”
“Vùng cấm Côn Luân, nuốt sống mấy chục vạn tinh nhuệ dị tộc, cường giả Truyền kỳ, thậm chí Bán thần đều ngã xuống.”
“Bên trong quá tà môn.”
Những người khác sôi nổi khuyên bảo, không muốn Mộc Phàm đi mạo hiểm, bởi vì nơi đó thật sự quá khủng bố.
Từ sau đại tai biến, Côn Luân liền trở nên vô cùng quỷ dị đáng sợ, người hay sinh vật tiến vào bên trong đều không thể sống sót trở ra.
Đáng sợ nhất chính là năm đó dị tộc xâm lấn, tổ chức mấy chục vạn tinh nhuệ đánh vào vùng cấm Côn Luân, trong đó có trên trăm cường giả cấp Truyền kỳ, vài Bán thần, nhưng cuối cùng không còn một tên.
Các khu không người khác thì không có gì, chỉ là khu vực tập trung nhiều yêu thú, hung thú, biến dị,..., còn có một ít sinh vật ngoại lai, dần dần biến thành vùng nguy hiểm.
Nhưng chỉ có duy nhất một chỗ, không thể đi.
Đó chính là Côn Luân, một vùng cấm, vùng cấm sinh mệnh thật sự, bất kỳ sinh vật nào tiến vào cũng sẽ chết.
“Đã có mấy chục vạn dị tộc chết sao?”
Ánh mắt Mộc Phàm lập loè, trong lòng không bình tĩnh.
Chắc chắn trong Côn Luân có cất giấu bí mật kinh thiên, nếu không thì không có khả năng chôn vùi mấy chục vạn dị tộc, chắc chắn nguy hiểm đáng sợ.
Nhưng càng nguy hiểm Mộc Phàm lại càng muốn đi xem, bởi vì bản đồ không hiện ra, làm hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hắn đã dò hỏi hệ thống, đáng tiếc đáp án là tự hắn đi xem xét, trong lòng cảm thấy bực bội, lại không thể làm gì, trừ khi nạp tiền.
Nhưng cái hệ thống khốn nạn này lại muốn mười ngàn tỷ mới có thể hiện ra thông tin khu vực kia, quả thực chính là hố người mà.
“Yên tâm, tạm thời ta sẽ không đi.”
Mộc Phàm cười cười an ủi một câu, tạm không đặt chân vào nơi đó.
Bởi vì hiện tại đang gặp phải uy hiếp từ dị tộc, không thể rời đi lúc này, hiển nhiên hiện tại không thể đi thám hiểm rồi.
Phải giải quyết nguy cơ trước mắt, chờ qua đợt này rồi đi thăm dò bí mật Côn Luân.
“Đúng rồi, vì sao dị tộc lại phái mấy chục vạn tinh nhuệ tấn công Côn Luân?”
Mộc Phàm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, có chút kinh ngạc hỏi.
Mọi người sửng sốt, ngay sau đó im lặng.
Lúc này mọi người mới nhớ tới vấn đề này, vì sao dị tộc tiến công Côn Luân, chẳng lẽ chúng nó biết bên trong có bí mật gì?
“Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Long Xuyên bỗng nhiên mở miệng.
Hắn mày nhíu chặt, nói: “Trong cuộc chiến Thiên truỵ năm đó, ta luôn cảm thấy dị tộc có mục đích khác.”
“Chẳng lẽ là hướng về phía vùng cấm Côn Luân?”
Suy đoán này lập tức làm mọi người trở nên nghiêm nghị, có điều giác ngộ, hình như thật đúng là thế này.
“Lại nói tiếp, thật sự có một chút kỳ quái.”
Tiêu lão gật gật đầu, nói: “Năm đó dị tộc tập hợp một lượng lớn tinh nhuệ cùng cường giả tiến công Côn Luân.”
“Vốn tưởng rằng bọn chúng muốn đánh hạ Côn Luân làm căn cứ, nhưng hiện tại xem ra, bên trong cất giấu bí mật mà chúng ta không biết.”
“Có lẽ, mục đích dị tộc tiến công địa cầu cũng không chỉ đơn thuần là tiêu diệt cùng nô dịch chúng ta như vậy.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, nói suy đoán của mình.
Dị tộc có mục đích, nếu không thì chỉ một đám nhân loại địa cầu mà thôi, đáng giá để bọn chúng gióng trống khua chiêng liên hợp lại tấn công sao?
Nếu như thế này thì không còn lời nào để nói, có lẽ đáp án liền ở trong vùng cấm Côn Luân.
“Mặc kệ là vì cái gì, Côn Luân là thuộc lãnh thổ phương đông chúng ta, dù là ai cũng không có biện pháp lấy nó đi.”
“Dù chúng ta không vào được, không biết bên trong có cái gì, nhưng chỉ cần là đất của chúng ta, tuyệt đối không cho bọn ngoại lai nhúng chàm.”
Mặc kệ nơi đó có gì, đã thuộc lãnh thổ phương đông, kẻ nào dám tới nhúng chàm đều là địch nhân.
“Chư vị, bắt đầu khởi động phòng tuyến Trường thành đi.”
Lúc này, Tiêu lão nghiêm túc đứng lên.
Mọi người đồng thời đứng lên, Mộc Phàm cũng đứng dậy, đối diện có một màn hình ảo.
“Mệnh lệnh, khởi động Trường thành, thề sống thề chết bảo vệ gia viên!”
Sau khi ra lệnh, trên màn hình xuất hiện hình ảnh núi sông đột nhiên rung động.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất nổ vang, vô số người bừng tỉnh, có yêu thú, dị thú chạy tứ tán, giống như bị giật mình.
Chỉ thấy một con rồng sắt thép chậm rãi trồi lên mặt đất, tản ra ánh sáng rực rỡ.
Đó là một con rồng to, kéo dài mấy vạn dặm, kéo ngang qua toàn bộ lãnh thổ phương đông, giống như một đang thức tỉnh.
Mộc Phàm ngây ngốc nhìn, thấy được Vạn lý trường thành, một trường thành kéo dài qua mấy vạn dặm lãnh thổ.
Đúng vậy, hắn không nhìn lầm, là một trường thành sắt thép kéo dài qua mấy vạn dặm lãnh thổ, xây dựng trên cơ sở Vạn lý trường thành vốn có, tạo thành vòng phòng ngự mạnh nhất của phương đông.
Nhân loại phương đông hợp lực tu sửa phòng tuyến này, tốn vô số công sức, hao phí thời gian hơn trăm năm mới hoàn thành.
Trường thành cấu tạo từ sắt thép, trong lúc chế tạo sử dụng vận dụng nhiều loại kim loại khác nữa, có mấy vạn trận sư, luyện khí sư tham gia xây dựng.
Hai đời nhân tài đã hoàn thành công trình vĩ đại này, mở rộng, tu sửa trường thành vốn có, chế tạo phòng tuyến cường đại nhất phương đông, nhờ vậy nhân loại mới ngăn chặn được sự tấn công điên cuồng của dị tộc.
Nhìn trường thành kim loại cao khoảng hai mươi lăm mét, dài gần ba vạn cây số, quả thực chính là một kỳ tích, kỳ tích của người phương đông.
“Vì xây dựng phòng tuyến này, chúng ta đã trả giá quá nhiều quá nhiều.”
Nhìn trường thành nổi lên, vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều phức tạp, có vui mừng, có kiêu ngạo, có tự hào, có bi thương, giống như nhớ tới sự thảm thiết năm đó.
Tốn hơn trăm năm, vận dụng vô số nhân lực tài lực mới tạo ra phòng tuyến kiên cố này, không thể không nói là kỳ tích của phương đông, kỳ tích của nhân loại.
Cũng bở vì trường thành phương đông, nhân loại mới thắng cuộc chiến Thiên truỵ, cuối cùng đánh đuổi dị tộc ra khỏi địa cầu.
Hiện tại, theo phòng tuyến phương tây sụp đổ, không thể không khởi động trường thành sắt thép đã lặng yên mấy trăm năm này, nó lại lần nữa toả ra hào quang của mình.
Nó sừng sững không ngã, đại biểu cho nhân loại phương đông bất khuất, ẩn chứa tinh thần, ý chí không bào giờ buông bỏ của nhân loại phương đông.
“Không thể tưởng tượng.”
Mộc Phàm cảm thấy chấn động, nhìn trường thành sắt thép to lớn kia, thật sự khó mà tưởng tượng sự thảm thiết năm đó.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra cả tòa trường thành đã dung nhập với lãnh thổ, hòa hợp một thể với núi sông.
Như một bảo vật cường đại tự nhiên hình thành, chắn ngang ở nơi đó, tản ra một hơi thở cổ tuyên cổ bất hủ.
Chí bảo!
Trong lòng Mộc Phàm toát ra một ý niệm, đây là chí bảo thật sự, dung nhập toàn bộ tinh thần bất hủ bất diệt của nhân loại phương đông, chịu tải hy vọng cùng niềm tin của vô số con người.
Nó chính là một kiện chí bảo khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, cường đại, kiên cố, bất hủ, Mộc Phàm chấn động thật lâu.
Chí bảo thế này, làm gì cần tới hắn gia cố, nó đã dần dần lột xác thành một bảo vật bất hủ.
“Nó đã dung nhập vào lãnh thổ phương đông, tạo thành một khối, không cần tăng cường gì nữa.”
Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán nói ra câu này, căn bản không cần hắn gia cố thêm, hoàn toàn không cần thiết, mình nó cũng đã đủ ngăn trở bất kỳ uy hiếp nào từ bên ngoài.
Thậm chí, Mộc Phàm cảm giác chính mình cũng không có biện pháp đánh vỡ tòa trường thành chịu tải tín niệm bất khuất của hàng tỉ nhân loại phương đông này.
“Truyền lệnh đi xuống, mở ra các khu, dời toàn bộ nhân loại ở các khu chờ quy hoạch vào.”
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào!”
“Đại chiến cách chúng ta không xa nữa.”
“Bảo vệ gia viên, thề sống chết bảo vệ tịnh thổ của nhân loại!”
Trong lúc nhất thời, chín khu phương đông truyền đạt từng mệnh lệnh, vô số người sôi trào.
Đây là động viên trước khi chiến, theo các khu phương tây dần dần luân hãm, hơi thở chiến tranh đã lan tới mảnh tịnh thổ cuối cùng của nhân loại, phương đông.
Tất cả mọi người chuẩn bị kỹ lưỡng cho chiến tranh.
“Các ngươi mau xem, đó là cái gì?”
Vào lúc này, trong phòng hội nghị truyền đến một tiếng kinh hô.
Mọi người đồng thời nhìn, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một hình ảnh, đó là phương tây.
Từ lỗ hổng thật lớn trên bầu trời bỗng nhiên có thánh quang buông xuống, từng thiên sứ bay múa xung quanh, không ngừng ngâm xướng.
Oanh!
Đột nhiên, hư không chấn động, từ trong thánh quang có một thứ khổng lồ chậm rãi hạ xuống.
“Đây là...”
“Một tòa thành?”
Trong phòng hội nghị, mọi người trừng to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên màn hình, một tòa Thánh thành từ trên trời giáng xuống.
“Thiên sứ tộc.”
Hai mắt Mộc Phàm nhíu lại, nhìn hình ảnh thánh quang đầy trời, vô số thiên sứ theo tòa Thánh thành khổng lồ hạ xuống lãnh thổ phương tây.
Một tòa Thánh thành của Thiên sứ tộc buông xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận