Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 627: Không cho vào

---
Bang bang.
Năm mươi vị Đạo Chủ bị vô số xiềng xích trói lại.
“Xúi quẩy, để nửa số lợn béo chạy mất rồi, quá lỗ.”
Sắc mặt Mộc Phàm không vui vẻ gì.
Nhìn nửa số Đạo Chủ bị xiềng xích đại đạo gô cổ trước mắt, trong lòng Mộc Phàm cảm thấy an ủi phần nào.
Chứ đến một nửa cũng không còn thì đúng là mất cả chì lẫn chài.
“Còn tốt vẫn đủ số, bắt đầu mở tiệc thôi nào.”
Hắn lầm bầm mấy lời đó bằng với một nụ cười lạnh lẽo, khiến cho các Đạo Chủ bị bắt trói nghe được phải hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi còn muốn luyện hóa chúng ta?”
“Đáng chết, chẳng lẽ ngươi muốn đắc tội tất cả Đạo Chủ trong thiên hạ?”
“Ngươi dám mạo hiểm cả tính mạng chỉ để giết chúng ta?”
“Mau thả bổn tọa, nếu không, tôn chủ vĩ đại ở cổ lộ sẽ truy sát ngươi, lúc đó sống không bằng chết.”
Đám Đạo Chủ nhao nhao la ó, uy hiếp, hận không thể xé nát Mộc Phàm.
Đáng tiếc, người nằm trên thớt bây giờ là bọn họ, trước đó bọn họ muốn giết Mộc Phàm, giờ thì hay rồi.
Tình cảnh này như một cú tát đau đớn vào lòng tự trọng của đám Đạo Chủ.
Một khi bị luyện hóa, chính là tan thành mây khói, không cách nào sống lại.
Là một Đạo Chủ, bọn họ đã thu hồi lại Chân Linh ký thác trên cổ lộ, chuẩn bị cho tương lai có thể chánh thức chứng được đại đạo.
Muốn thành đại đạo, nhất định phải thoát ly đại đạo.
Nhưng có một điểm rất quan trọng, sau khi thoát ly Đại Đạo, bị luyện hóa rồi là không có cách nào thông qua đại đạo để phục hoạt trùng sinh.
Cho nên đám Đạo Chủ này cực kỳ sợ chết, mắt thấy Mộc Phàm chuẩn bị luyện hóa bọn nó, cả đám cùng vận hết công phu võ mồm ra câu giờ.
Có thể tu luyện tới cấp bậc Đạo Chủ, không có cường giả nào mà không phải là kẻ nổi trội trong đại đạo đó.
Chỉ là, Đạo Chủ cũng có phân mạnh yếu, ngụy đại đạo cũng có phân mạnh yếu.
Năm mươi Đạo Chủ bị bắt là đám yếu nhất trong đó, dựa vào thu hoạch căn nguyên Đại Đạo để thăng tiến.
Những cường giả chân chính đi đến cực hạn của đại đạo, mới là những kẻ mạnh thực sự, chúng theo đuổi không còn là căn nguyên Đại Đạo nữa.
Bọn họ theo đuổi là siêu thoát Đại Đạo, chinh chiến cổ lộ tiến vào vũ trụ chung cực.
“Đắc tội Đạo Chủ toàn thiên hạ?”
Mộc Phàm cười, nụ cười kia rất lạnh.
Hai mắt sắc bén đảo qua khắp nơi, hắn lạnh nhạt nói: “Ai không phục, ta lập tức đến làm kẻ đó phục.”
“Người nào không phục?”
Hét lớn một tiếng, lực chấn động khiến hư vô phải lắc lư.
Một mảnh tĩnh mịch, không có lấy một âm thanh, càng không có bất kỳ dấu hiệu tồn tại sự sống.
Điều này đại biểu lấy những Đạo Chủ còn lại đã hoàn toàn trốn mất dạng, hoặc là không hề quan tâm, hoặc đã sợ mất mật.
Trong lúc nhất thời không người nào dám lên tiếng, năm mươi vị Đạo Chủ bị giam cầm triệt để tuyệt vọng.
Chẳng lẽ bọn họ còn không biết Mộc Phàm sắp sửa săn lùng luyện hóa nốt những con cá lọt lướt sao?
Kẻ ngoan độc như thế còn không nghĩ biện pháp chém chết, chẳng lẽ định chờ hắn tìm tới cửa mới chịu?
“Thấy chưa, không có người tới cứu các ngươi, càng không người đáp lại các ngươi.”
Mộc Phàm khinh thường cười một tiếng, từng bước một, hắn đi tới trước mặt năm mươi vị Đạo Chủ bị giam cầm.
Những Đạo Chủ này mập chảy mỡ, khỏi cần phải nói, nhìn đã biết pháp tắc căn nguyên Đại Đạo bọn chúng ngưng luyện được nhiều cỡ nào.
Mặc dù là nhóm yếu nhất, nhưng ít ra đã đủ mập để mổ thịt, luyện hết được đám này nhất định sẽ thu được lượng lớn căn nguyên Đại Đạo.
“Lên đường đi.”
Mộc Phàm đưa tay ép xuống, năm ngón tay mở ra, xiềng xích siết lại, cứ thế mà xoắn nát đám Đạo Chủ.
Bành bành bành.
Từng Đạo Chủ một nối đuôi nhau nổ nát vụn, thân thể hóa thành vô số mảnh vụn.
Còn chưa kịp gây dựng lại đã bị Mộc Phàm luyện hóa, ma diệt Chân Linh ý thức của bọn chúng, chỉ để lại một cỗ pháp tắc căn nguyên Đại Đạo thuần túy.
“A!”
“Ngươi dám!”
“Đừng, tha mạng!”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra, quanh quẩn trong hư vô, dọa đám Đạo Chủ còn lại trốn xa trốn kỹ hơn.
Năm mươi vị Đạo Chủ bị luyện giết, hung tàn vô cùng.
Mộc Phàm luyện sống năm mươi vị Đạo Chủ, thu được một lượng căn nguyên khổng lồ.
Bọn họ vốn là không đáng chết, có thì trách chúng nó xuất thủ với Mộc Phàm trước.
Mà bọn chúng có ngờ Mộc Phàm có thể phản công nghiền ép lại đâu, cho nên, bi kịch.
Đám Đạo Chủ kịp thời chạy được kia bị dọa đến sắp nứt cả tim gan, càng tranh thủ trốn xa được chừng nào hay chừng nấy.
“Không tệ lắm, thế mà có nhiều căn nguyên Đại Đạo như vậy.”
Mộc Phàm luyện hóa năm mươi vị Đạo Chủ xong thì rất phấn khởi, quả nhiên là mập chảy mỡ á.
Hắn yên lặng tính toán, lần này thu hoạch chí ít lại có thể tiếp tục ngưng luyện ra hơn một trăm ngụy đại đạo nữa, thực lực lại muốn tăng nhiều.
“Hệ thống, ngươi nói ta nên để dành một lần ngưng luyện luôn ba ngàn ngụy đại đạo, hay là tập trung luyện các ngụy đại đạo cao cấp thành đại đạo hoàn chỉnh?”
Mộc Phàm bắt đầu hỏi thăm hệ thống.
“Kí chủ, đại đạo càng cao cấp tốn càng nhiều, được chả bằng mất.”
Hệ thống nhắc nhở.
Nó nói ra: “Đề nghị kí chủ trước ngưng luyện ba ngàn ngụy đại đạo, lại lấy ba ngàn ngụy đại đạo chi lực nuôi dưỡng đại đạo cao cấp, rồi dần ngưng luyện đến cực hạn.”
“Như có cơ hội, kí chủ còn có thể trực tiếp thôn phệ ba ngàn Chân Linh đại đạo triệt để viên mãn, khi ba ngàn đại đạo hợp vào một thân, đánh vỡ chung cực cổ lộ, bước vào vũ trụ chung cực chân chính.”
Hệ thống giải thích một phen, giúp Mộc Phàm hiểu rõ.
Hiển nhiên là hệ thống đưa ra lựa chọn phù hợp Mộc Phàm nhất, ba ngàn ngụy đại đạo, một khi ngưng tụ thành công, cho dù không có đi đến cực hạn cũng đã vô địch.
Thân có ba ngàn ngụy đại đạo chi lực, người nào có thể chống đỡ.
“Kí chủ có thể ngưng luyện các đại đạo cấp thấp trước cho viên mãn, dạng này thoải mái hơn, đơn giản hơn.”
Hệ thống lần nữa nhắc nhở.
Mộc Phàm nghe xong thì đã có quyết định
Hắn như có điều suy nghĩ nói: “Ta hiện tại chỉ có bốn loại đại đạo chí cao là sức mạnh, thời gian, không gian, vận mệnh đã ngưng luyện thành công.”
“Hệ thống, đốt tiền nào, bắt đầu ngưng luyện ngụy đại đạo.”
Hắn dùng hết số căn nguyên tích lũy còn lại cùng số căn nguyên vừa thu được từ đám Đạo Chủ, để cho hệ thống hỗ trợ ngưng luyện ngụy đại đạo.
“Đinh, nạp tiền đúng hcỗ, bắt đầu ngưng luyện ngụy đại đạo.”
Sau khi hệ thống thông báo, Mộc Phàm cảm thấy thể nội sôi trào đại đạo chi lực.
Tại thời khắc này, có năm trăm đại đạo đang không ngừng được ngưng luyện trong hắn.
Cuối cùng, nhờ sự trợ giúp to lớn từ hệ thống, Mộc Phàm thành công đột phá.
Lại một lần ngưng luyện ra năm trăm ngụy đại đạo, ngưng luyện hoàn toàn pháp tắc Đại Đạo, thành ngụy đại đạo, chỉ có ngưng luyện đại viên mãn, mới xem như đến gần đại đạo vô cực.
Nhưng chúng sinh đều hiểu một cái đạo lý, đến gần đại đạo vô cực, cũng không có nghĩa là ngươi chính là đại đạo.
Bởi vì khi ngươi mạnh lên, đại đạo cũng mạnh lên, chúng sinh càng cường đại, đại đạo càng cường đại, càng cao xa hơn, muốn đuổi theo đại đạo nhất định phải thoát ly đại đạo trói buộc, siêu thoát đại đạo.
Đó cũng là một trong những lí do chính mà phần lớn Đạo Chủ đỉnh cấp, ngụy đại đạo đều sẽ tiến vào chung cực cổ lộ để chinh chiến.
Chỉ có ở nơi đó mới có thể chân chính thoát ly đại đạo trói buộc, chân chính đại tự tại, mới có cơ hội chánh thức sánh vai đại đạo thậm chí siêu việt đại đạo.
Oanh!
Hư vô rung động, một cỗ hơi thở cường đại tràn ngập.
Thân thể Mộc Phàm thở một cái thôi đã làm vỡ nát hư vô, hơi thở cường đại quét ngang khắp nơi, dẫn tới vô số Đại Đạo Chủ rung động.
Bất kỳ Đạo Chủ nào cảm ứng được cỗ hơi thở này đều sợ hãi run rẩy.
“Quá khủng bố.”
“Đây rốt cuộc là loại quái vật nào vậy?”
“Sao lại có thêm một tồn tại vô địch sánh ngang Bàn Chủ rồi?”
“Đại đạo vì sao cho phép?”
Trong lúc nhất thời, Đạo Chủ, cường giả, ngụy đại đạo ẩn cư các phương cũng nhịn không được mà kinh hoảng.
Bọn họ không nghĩ ra, vì sao đại đạo cho phép thứ tồn tại vô lí như Mộc Phàm được xuất hiện.
Quả thực là không có đạo lý a.
Lúc trước, thời điểm Bàn Chủ đản sinh, hắn bị ba ngàn đại đạo hợp lực áp chế, vì sao hiện tại Mộc Phàm lại không có bị áp chế?
Kỳ thật bọn họ không hiểu, Mộc Phàm cũng không phải là không có áp chế, mà còn áp chế không nhẹ, ba ngàn đại đạo xâm nhập thể nội, phong tỏa huyết nhục, bám rễ trong xương tủy hắn.
Hiển nhiên là muốn hạn chế Mộc Phàm trưởng thành.
Nhưng Mộc Phàm lại không có cách nào bị hạn chế, bởi vì có hệ thống tồn tại, giúp hắn từ từ tránh thoát trói buộc sau đó thăng cấp đại đạo của bản thân.
Cả trước cả sau, tổng cộng Mộc Phàm đã ngưng luyện được một ngàn ngụy đại đạo, tương đương với hoàn thành ngưng luyện một phần ba.
Còn kém hai ngàn đại đạo phổ biến là có thể hoàn mỹ tụ tập ba ngàn đại đạo vào một thân.
Ba ngàn đại đạo, kỳ thật nói mà cũng không phải là chỉ có ba ngàn đại đạo, đại đạo ngàn vạn, số lượng ba ngàn là ám chỉ số đại đạo phổ biến mà thôi.
Ba ngàn đại đạo Mộc Phàm tu luyện cũng là ba ngàn đại đạo chính, trong đó có mười đại đạo chí cao, một khi hoàn thành, thiên hạ vô địch.
“Lực lượng này, cảm giác này, quá mỹ diệu!”
Mộc Phàm yên lặng cảm thụ biến hóa.
Cảm giác này, dường như có thể dùng một quyền đánh xuyên đại đạo, quá kỳ diệu.
“Kí chủ tỉnh mộng đi, đó là ảo giác, chỉ có ngưng luyện hoàn thành ba ngàn ngụy đại đạo chính, ngươi mới có thể chân chính đánh vỡ đại đạo, mới có thể cùng đại đạo sánh vai.”
Hệ thống tốt bụng nhắc nhở một câu.
Mộc Phàm cười một cái rồi nói: “Không có việc gì, ta tự hiểu được, yên tâm, hiện tại sẽ không đần độn lấy cứng chọi cứng với đại đạo.”
“Có điều, ngươi nói xem bây giờ ta về lại Không Gian Đại Đạo, có khả năng cướp đoạt căn nguyên ba ngàn Đại Đạo?”
Hắn sờ cằm, yên lặng suy nghĩ vấn đề này, tựa hồ có thể thực hiện được nha.
“Kí chủ, ngươi thử một chút thì biết.”
Trong đầu truyền đến thanh âm hệ thống.
Mộc Phàm nghe xong, ánh mắt sáng lên, đưa tay vạch một cái, mở ra Không Gian Đại Đạo để quay trở lại.
Kết quả, phát hiện thế mà không trở về được.
“Chuyện gì xảy ra, vì sao ta không trở về được?”
Hắn có chút ngạc nhiên, không hiểu, thử mở lối vào Không Gian Đại Đạo lại lần nữa, nhưng vẫn không đi vào được.
Ba ngàn đại đạo phong tỏa ngăn hắn lại.
Chỉ nghe hệ thống thản nhiên nói: “Kí chủ, ngươi đi ra còn muốn trở về, cho là ba ngàn đại đạo cũng bị ngu hả?”
“Đã ngươi chủ động đi ra, vậy cũng đừng mong trở về, ba ngàn đại đạo không cho phép ngươi trở về quấy rối, cho nên ngươi thành thành thật thật ở lại hư vô, chờ đợi đại đạo tranh phong kết thúc thì tiến vào chung cực cổ lộ đi.”
Hệ thống nói đúng, Mộc Phàm bó tay rồi.
Chơi vậy ai chơi lại?
Hắn có chút dở khóc dở cười, ý thức của căn nguyên ba ngàn Đại Đạo thế mà biết chơi chiêu, nhốt Mộc Phàm ở bên ngoài, không cho hắn vào.
Đi ra thì dễ mà vào thì khó khăn là đây.
Đoán chừng, khi nãy Mộc Phàm có thể nhẹ nhõm đánh vỡ vách ngăn đại đạo để xông ra, cũng là nhờ ý thức của căn nguyên ba ngàn Đại Đạo trợ giúp trong bóng tối.
“Được rồi, vào không được thì vào không được, ta ở lại hư vô săn giết Đạo Chủ cũng không tệ.”
Mộc Phàm nói một mình, hai mắt nóng rực nhìn ngó xung quanh.
Đã không thể quay về, vậy liền săn giết số Đạo Chủ còn lại là được rồi.
Trước đó để sổng một nửa, vừa vặn đi tìm giết hết là được, dù sao, lãng phí là không tốt.
“Ai, còn phải đi săn giết từng tên một, phiền phức quá.”
Mộc Phàm bất mãn nói thầm, bước ra một bước, người đã xuyên qua hư vô, biến mất tại chỗ.
Cuộc đi săn tồn tại cấp Đạo Chủ bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận