Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 274: Huyết nghĩ tộc

Trong đại điện, đại biểu các thế lực đồng loạt nhìn lại.
Liền thấy vài bóng dáng khoác áo bào tro chậm rãi đi tới, mọi người sôi nổi nhường ra một con đường.
Nhìn nhóm người này, Mộc Phàm nheo mắt lại, lộ ra tia sáng nguy hiểm.
“Ta tưởng ai, thì ra là một đám sinh vật cường đại ẩn nấp.”
Mộc Phàm bừng tỉnh, đám sinh vật áo bào tro này có hơi thở cường đại, đều là cường giả cấp Nhập thánh.
Tám sinh vật cường đại cấp Nhập thánh xuất hiện, tên cầm đầu khiến người ta chú ý nhất.
Toàn thân hắn bao trùm trong áo bào tro, không thấy dáng vẻ, nhưng hơi thở vô cùng mạnh mẽ, khiến không ít sinh vật dị vực không nhịn được hoảng hốt.
“Giấu đầu lòi đuôi, lộ ra gương mặt thật của các ngươi.”
Mộc Phàm lạnh lùng nói, mặt không biểu tình nhìn đám khách không mời này.
Đám đại biểu đều ngạc nhiên nhìn những vị khách vừa đến, không nghĩ tới thế mà thật sự không sợ chết, còn dám phản đối?
Chẳng lẽ không sợ vị cầm quyền khu trung lập trực tiếp giết sao.
“Nhân loại, ngươi không có tư cách ngồi bên trên.”
Sinh vật áo bào tro cầm đầu lạnh nhạt nói một câu.
Nói xong, hắn chậm rãi cởi áo bào tro, để lộ bộ dạng của mình.
Khi thấy rõ gương mặt của hắn, sắc mặt đại biểu các thế lực ở đây đều thay đổi.
“Huyết nghĩ tộc?”
Tất cả ồ lên, không ngừng kinh ngạc hô to.
Đám sinh vật áo bào tro này có thân thể màu đỏ hồng, là Huyết nghĩ tộc.
Không ít sinh vật hoảng sợ lui về phía sau, không dám tới gần đám Huyết nghĩ tộc này.
Chúng nó có hung danh hiển hách, trong các thế giới khác có tiếng xấu rõ ràng a, người gặp người sợ.
“Huyết nghĩ tộc?” Mộc Phàm nhíu mày, đánh giá đám cường giả Huyết nghĩ tộc.
Hắn khó hiểu, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ chuyện đám cường giả Huyết nghĩ tộc đột nhiên chạy tới rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ vì phản đối hắn?
Trong đại điện, Tinh linh công chúa Áo Lan hơi chau mày, nhìn đám Huyết nghĩ tộc, trong ánh mắt hiện lên chút sầu lo.
Tất nhiên nàng biết rõ Huyết nghĩ tộc, tộc này cực kỳ khát máu hiếu chiến, hơn nữa giết chóc vô số, đã hủy diệt rất nhiều chủng tộc cùng văn minh.
Ở trong các thế giới khác, Huyết nghĩ tộc có hung danh rất lớn, nhiều chủng tộc không muốn chọc đến bọn chúng, càng không hi vọng bị nhớ thương.
Không nghĩ tới một đám cường giả Huyết nghĩ tộc lại đến nơi này, có phải nơi này đã bị Huyết nghĩ tộc theo dõi hay không.
Không phải nói Hắc uyên tộc theo dõi nơi này sao, vì sao lại xuất hiện một đám Huyết nghĩ tộc, việc này hơi bất thường.
“Ta nói là ai đâu, thì ra là một đám kiến.”
Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói một câu khiến tất cả mọi người ở đây hết hồn.
Hắn dám châm chọc cường giả Huyết nghĩ tộc, chẳng lẽ không biết tộc này hung tàn nhất sao, địa phương bọn chúng đi qua đều bị giết sạch, cướp sạch.
Đại biểu các thế lực vốn vẫn còn kinh hoảng sợ hãi, nhưng nghe Mộc Phàm nói một câu, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.
“Nhân loại, ngươi biết mình đang tìm chết sao?”
Tên Huyết nghĩ tộc dẫn đầu lộ ra sự hung ác, hai con mắt nhô lên lóe tia sáng đỏ chót.
Mấy tên Huyết nghĩ tộc khác thì nhìn thẳng Mộc Phàm, sát khí bừng bừng, như chuẩn bị nhào lên xé nát nhân loại này.
Mộc Phàm khinh thường, châm chọc nói: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi, các ngươi không phải con kiến?”
“Nói thật, lần đầu tiên ta thấy con kiến dám kêu gào trước mặt nhân loại.”
Cách hắn nói chuyện khiến đám đại biểu trợn tròn mắt.
Đây là nhân loại sao, thế mà khiêu khích Huyết nghĩ tộc, hoàn toàn không để bọn chúng vào trong mắt.
Mộc Phàm nói thật nha, thật sự chưa bao giờ thấy con kiến kêu gào với nhân loại, là nhân loại, ai không từng dẫm chết mấy con kiến chứ.
Có ai không có tiện tay bóp chết mấy con kiến, cho nên khi thấy một đám kiến này, Mộc Phàm không e ngại chút nào.
Đương nhiên, không đặt chúng trong mắt không có nghĩ hắn không coi trọng, trong lòng vẫn rất cảnh giác.
Thậm chí Mộc Phàm lén lút dùng nguyên thần đảo qua toàn bộ khu trung lập, còn tốt là không phát hiện tên Huyết nghĩ tộc nào khác.
Nói cách khác, nơi này chỉ đám Huyết nghĩ tộc trước mắt, chín cao thủ Huyết nghĩ tộc, tám cấp Nhập thánh, còn tên dẫn đầu hẳn là cường giả cấp Siêu thể.
Như vậy thì Mộc Phàm sợ cái gì.
Hắn lo lắng nhất chính là con kiến kết bè kết đội, Huyết nghĩ tộc làm đến nơi đến chốn thì phiền toái, hiện tại có mấy con kiến thôi, sợ cái trứng.
“Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?”
Mộc Phàm lạnh nhạt hỏi, trong mắt có sát khí.
Lời này hoàn toàn chọc giận đám Huyết nghĩ tộc, bọn chúng nổi giận.
“Khốn nạn!”
“Ngươi dám miệt thị Huyết nghĩ tộc?”
“Nhân loại, xem ta xé nát ngươi.”
Hai tên Huyết nghĩ tộc cấp Nhập thánh đồng thời rít gào, sợi râu trên đỉnh đầu ong ong sáng lên, đột nhiên hóa thành hai tia sáng giết về phía Mộc Phàm.
Tốc độ quá nhanh, thậm chí quá đột ngột, phần lớn đại biểu các thế lực đều không kịp phản ứng, chỉ có thể thấy hai tia sáng chợt lóe.
“Hai con kiến cũng dám nhảy nhót.”
Mộc Phàm hừ lạnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nháy mắt giơ tay tát tới.
Phanh!
Hai bóng dáng đồng thời bay ngược ra ngoài, răng rắc giải thể giữa không trung, thân thể hóa thành từng mảnh nhỏ rơi rụng trong đại điện.
Hai cường giả Huyết nghĩ tộc cấp Nhập thánh vừa động thủ, còn chưa tới gần đã bị Mộc Phàm tát nằm sấp, hóa thành mảnh vụn.
Hiện trường yên tĩnh, các đại biểu kinh hãi, bị thủ đoạn hung hãn của Mộc Phàm hù dọa.
Hắn thật sự động thủ, hơn nữa không cố kỵ chút nào, trực tiếp tiêu diệt hai cao thủ Huyết nghĩ tộc, không nương tay.
“Ngươi thật sự dám?”
Giờ khắc này, mấy tên Huyết nghĩ tộc khác nổi giận đùng đùng.
Tên cầm đầu nổi trận lôi đình, hai cọng râu đỏ trên đỉnh đầu không ngừng rung động, phát ra ánh sáng đỏ máu.
Hắn phẫn nộ đến cực điểm, không nghĩ tới nhân loại này dám phản kháng, thậm chí còn giết hai thủ hạ của mình.
Mộc Phàm khinh thường nói: “Sao lại không dám, các ngươi dám tới gây sự ta liền dám giết, quản ngươi là ai, không phục, giết sạch hết.”
“Khốn nạn!”
“Giết hắn!”
Tên cầm đầu giận tím mặt, trong cơ thể bộc phát từng tia sáng màu máu, lực lượng bùng nổ, cả tòa đại điện đều rung động.
Răng rắc, mặt đất nứt ra, đám Huyết nghĩ tộc vận chuyển lực lượng, cấp tốc giết về phía Mộc Phàm.
“Một đám kiến thôi, các ngươi cùng nhau lên đường đi.”
Mộc Phàm hừ lạnh, nháy mắt tung ra hai quyền.
Đông!
Đại điện chấn động, một tiếng nổ mạnh truyền đến, tiếng gầm rú chấn các sinh vật ở đây ngã trái ngã phải, vẻ mặt hoảng sợ.
Bọn họ nhìn thấy các cao thủ Huyết nghĩ tộc bị Mộc Phàm dùng một quyền đánh ngã, hoàn toàn không có biện pháp chống lại nắm tay kia.
Nắm tay của Mộc Phàm có lực lượng cường đại đáng sợ, thế mà đánh ngã Huyết nghĩ tộc được coi là có thiên phú lực lượng mạnh nhất.
Phanh phanh phanh!
Bóng dáng ẩn hiện, nắm tay chuyển động, liền thấy một đám Huyết nghĩ tộc ngã xuống, không ngừng hộc máu, giáp màu đỏ trên thân nứt toạc, từ bên trong có nhiều máu sền sệt trào ra.
Chúng nó bị trọng thương, có tên bị đánh chết tại chỗ.
“Ngươi dám...” Tên cầm đầu Huyết nghĩ tộc kinh ngạc đan xen tức giận.
Hắn đánh giá sai thực lực và dũng khí của Mộc Phàm, Mộc Phàm căn bản không thèm để ý bọn chúng là ai, tới gây chuyện thì đánh chết toàn bộ, đánh cho tàn phế.
Chân Mộc Phàm dẫm lên một tên Huyết nghĩ tộc, hơi dùng sức một chút, răng rắc, cái đầu trực tiếp vỡ nát.
“Có gì không dám, dẫm chết mấy con kiến mà thôi.”
Hắn nhẹ nói nhàng bâng quơ, đi hướng tới tên Huyết nghĩ tộc cầm đầu, thấy cảnh này, đối phương đã có chút sợ hãi.
Hắn sợ, tính toán sai lầm, tình báo sai lầm, mới đưa đến hành động sai lầm lúc này.
Giờ phút này, tên Huyết nghĩ tộc này cực kỳ hối hận.
“Nhân loại, đi tìm chết đi.”
Mộc Phàm mới vừa tới gần, tên Huyết nghĩ tộc này đột nhiên bùng nổ, toàn bộ thân thể nở rộ ánh sáng màu đỏ máu, hóa thành một con kiến to hung hăng ủi tới.
“Có hoa mà không quả.”
Nhìn con kiến to tới gần, Mộc Phàm khinh thường, lấy tay cào.
Keng!
Chỉ nghe tiếng leng keng truyền ra, chấn động cả tòa đại điện.
Mộc Phàm một tay nắm lấy con kiến to màu đỏ kia, khí lãng cuồn cuộn thổi qua, không ít sinh vật xung quanh không kịp tránh bị xốc bay.
Chúng nó kinh hãi ngẩng đầu, thấy được cảnh tượng làm chúng nó suốt đời khó quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận