Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 427: Đáng thương nha

Một con thằn lằn, một con nhện cái liên hợp ác chiến một tên Phong Thần.
Hô!
Cuồng phong gào thét, hơn trăm cấp cơn lốc cuồn cuộn đánh úp tới, lưỡi dao gió cắt vỡ cả không gian.
Phong Thần không chỉ có thực lực cường đại, tốc độ cũng nhanh kinh người, hai sinh vật cấp Thần thoại hoàn toàn không có biện pháp chạm được đối phương.
“Ha ha ha, các ngươi không đánh trúng ta.”
Nhìn hai tên kia không đuổi kịp mình, Phong Thần rất đắc ý.
Vèo vèo vèo...
Hắn tạo ra từng tàn ảnh xung quanh, một một tàn ảnh đều dẫm lên cơn lốc giết tới, khiến thằn lằn cùng nhện cái tức muốn hộc máu.
“Quá chậm!”
“Ở phía sau, các ngươi quá chậm.”
Phong Thần vừa lắc mình, vừa châm chọc, nói xong còn không quên bắn một lưỡi dao gió vào mông nhện cái, máu chảy ròng ròng.
Phốc phốc phốc...
Hai sinh vật cấp Thần thoại bị Phong Thần chơi đùa một lúc, trên người chồng chất vết thương, trông rất thê thảm.
“Tên Phong Thần này thật là lợi hại.”
Mập mạp cõng ma bia nhìn cảnh đại chiến, trong mắt lộ ra chiến ý, giống như nóng lòng muốn thử.
Tiêu Văn bên cạnh suy tư gì đó rồi nói: “Tên Phong Thần rất cường đại, tốc độ đạt tới cực hạn, dù thằn lằn hay nhện cái đều không thể chạm được.”
“Xem ra, chúng nó phải thua.”
Diệp Hồng Trần nhẹ giọng nói, suy đoán hai sinh vật cấp Thần thoại phải thua.
Nhưng Mộc Phàm lại lắc đầu, cười nói: “Chưa chắc, ta thấy tên Phong Thần kia sẽ gặp xui xẻo.”
“Không có khả năng đi?”
Mấy người kinh ngạc, xem tình cảnh hiện giờ là Phong Thần chiếm thượng phong, đôi sinh vật kia đang bị ngược thê thảm, nhìn thế nào cũng không giống như là có khả năng chuyển bại thành thắng.
Mộc Phàm cười cười, nhìn trận chiến thì thấy Phong Thần chiếm thế thượng phong, nhưng hắn nhìn ra con nhện cái kia đang nghẹn đại chiêu.
“Vạn thù phun tơ!”
Quả nhiên, con nhện cái gầm lên, đột nhiên hất mông, phun ra hàng tỉ sợi tơ, nháy mắt kết thành một tấm lưới, trực tiếp vây khốn Phong Thần.
Mạng nhện vừa trùm tới, Phong Thần liền gặp tai ương, bị mạng nhện bám lấy, thân thể bị treo lên, không cách nào nhúc nhích, càng giãy giụa càng căng chặt.
“Đáng chết...” Phong Thần kinh ngạc xen lẫn tức giận, trong cơ thể bộc phát ra từng lưỡi dao gió sắc bén.
Chỉ tiếc mạng nhện quá dai, căn bản không thể chặt cắt, ngược lại nó càng bị dính chặt.
Nhện độc điên cuồng phun tơ, một tầng nối tiếp một tầng, bọc Phong Thần thành một cái kén.
Mấy người xem cảnh này mà ngây ra, Diệp Hồng Trần, mập mạp, Diệp Thiên, Tiêu Văn đều ngốc, không nghĩ tới tình thế đột nhiên đảo ngược.
Con nhện độc kia quá lợi hại, che giấu thật sâu, phản công bất ngờ khiến Phong Thần bị mạng nhện buộc chặt.
Hiện tại, Phong Thần không có khả năng thoát khỏi đám tơ nhện dẻo dai, bền chắc kia.
“Cho ngươi cuồng.” Nhện độc cười to.
Tám cái chân nhanh chóng bò tới, hai cái gai độc như lưỡi câu hung hăng cắm vào cái kén màu trắng, tiêm nọc độc.
“A...” Bên trong truyền đến tiếng Phong Thần kêu thảm thiết, không ngừng giãy dụa, bùng nổ.
Chỉ đáng tiếc là không bao lâu sau, Phong Thần liền yên tĩnh, bị độc tố ăn mòn, thân thể mất khống chế, dần dần mất đi ý thức.
“Thấy chứ.” Mộc Phàm cười nói.
Đám người Tiêu Văn không biết nói gì, không ai ngờ Phong Thần lại té nhào, vốn dĩ chiếm thế thượng nhưng chỉ trong chớp mắt liền trở thành tù nhân.
Bị con nhện bắt được thì đừng hòng sống sót, kết cục duy nhất chính là biến thành bữa ăn của con nhện.
Quả nhiên, con nhện cái kia cười tủm tỉm nói: “Thằn lằn, chúng ta có thức ăn này, ăn no rồi lại tiếp tục?”
“Tốt, ha ha ha...” Thằn lằn không ngừng cười to, vui muốn phát điên.
Hai sinh vật cấp Thần thoại bắt đầu bữa ăn ngon.
Tên Phong Thần kia cứ trở thành bữa ăn của hai sinh vật cấp Thần thoại như vậy, bị xé xác nuốt sống.
Phong Thần đáng thương, lại rơi vào kết cục như thế.
“Mộc Phàm, sao không động thủ giết chúng nó?”
Lúc này, Diệp Hồng Trần lặng yên lại gần, nhẹ giọng hỏi một câu.
Mấy người ẩn giấu ở nơi này, chính mắt thấy thần linh tranh đấu, hai sinh vật cấp Thần thoại phản sát Phong Thần.
Ai kêu hắn quá ngu ngốc, trang bức sẽ bị sét đánh nha, chớp mắt liền thành đồ ăn trong mâm.
“Thằn lằn với nhện, quá xấu, thịt không ăn được.”
Mộc Phàm ghét bỏ lắc đầu, tự nhiên không muốn ăn hai loại này.
Hắn sờ sờ Tiểu Côn Côn trên vai, thở dài nói: “Ta muốn thử hương vị thịt Côn nhất, nghe nói một nồi không thể hầm hết Côn, nướng thì cần dùng hai ba cái giá nướng mới được.”
“Aiz, đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, chỉ là không có cơ hội, nếu không thì Tiểu Côn Côn ngươi cắt chút thịt để ta nướng mấy xâu nếm thử nha?”
Mộc Phàm cười tủm tỉm nhìn Tiểu Côn Côn, nó sợ tới mức run rẩy.
“Lão đại...” Tiểu Côn Côn ủy khuất nhìn hắn, có chút sợ hãi.
Lão đại này nhớ thương chuyện nướng thịt nó mỗi ngày, quá dọa Côn.
Kỳ lân lập tức giả bộ ngủ, nó cũng sợ hãi không kém.
Từ khi biết chuyện Mộc Phàm yêu thích nhất chính là ăn, hai con tiên thú liền lo sợ, đặc biệt là sau nhìn Mộc Phàm nướng thần linh, tuy rằng ăn rất thơm ngon nhưng được lão đại nhà mình nhớ thương mỗi ngày thật sự không tốt chút nào.
“Mộc ca, không ăn có thể giết nha.” Mập mạp gãi gãi đầu đề nghị.
Không sai, không ăn có thể giết chết, dù sao dị tộc quá hung tàn, nếu tiến vào địa cầu sẽ không ổn.
Thậm chí một khi chúng nó phát hiện nhân loại, chắc chắn sẽ công kích, sau đó biến thành đồ ăn trong mâm.
“Không vội, dùng bọn chúng để câu câu cá.”
Mộc Phàm cười nói, ngược lại nhìn về phía khác.
Mấy người nhìn theo ánh mắt hắn thấy một ngọn núi, dưới chân núi có từng luồng bảo quang tràn ra.
“Có bảo vật.” Ánh mắt Tiêu Văn sáng lên.
Trong đầu nhanh chóng rà soát những thông tin mà mình biết.
“Ta nhớ ra rồi, trong bí cảnh còn có một bảo vật khác.”
Nghĩ tới tin tức gì đó, Tiêu Văn có vẻ vui sướng, hai mắt loé sáng nhìn về chỗ tản ra bảo quang dưới chân núi.
Hiển nhiên có trọng bảo sắp xuất thế.
Mà hai sinh vật cấp Thần thoại trước mắt lại đang quần nhau, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Hai tên không cùng chủng tộc, sao lại dính với nhau như thế?
“Không đúng, đó không phải bảo vật.”
Rất nhanh, Tiêu Văn đã nhận ra sự dị thường, sắc mặt thay đổi.
Mộc Phàm nheo mắt, chăm chú quan sát nơi đó.
Hắn xác định nơi đó ẩn chứa từng sợi tiên khí cường đại.
“Lão đại, có tiên linh tồn tại.”
Kỳ lân lặng yên bay đến, nhẹ nhàng nói một câu.
Nó cảm ứng được, không chỉ là Kỳ lân, cả Tiểu Côn Côn cũng cảm nhận được một hơi thở tiên linh cường đại.
Mộc Phàm gật gật đầu: “Hẳn là không sai, nơi đó có tiên linh, hình như là tiên nhân.”
Nhưng ngoại trừ Mộc Phàm, trên đời này vẫn còn có tiên sao?
Ong!
Đang nghĩ ngợi thì một cổ dao động kỳ dị truyền đến khiến thằn lằn cùng con nhện đang vui sướng giao hoan đồng thời ngừng lại.
Lúc này, chúng nó có vẻ kinh ngạc.
“Hơi thở này thật mạnh, chẳng lẽ là tiên bảo thượng cổ?”
Thằn lằn mừng rỡ mở miệng nói.
Nhện cái liếc ngang, yểu điệu cười nói: “Ma quỷ, còn không mau đi xem, có bảo vật thì ta và ngươi chia nhau.”
“Được!”
Thằn lằn bị đầu nhện cái này mê hoặc đến choáng váng, vừa nghe xong, không nói hai lời lập tức liền chạy lại xem xét.
Mộc Phàm thấy cảnh này mà âm thầm lắc đầu, cảm thấy cạn lời với con thằn lằn này, chẳng lẽ không biết độc nhất là lòng dạ đàn bà sao?
Hơn nữa đây còn là một con nhện độc, không hố chết ngươi mới là lạ.
Quả nhiên, thằn lằn vừa tới gần thì từ trong một cái khe trào ra bảo quang, tiên khí lượn lờ mông lung, hiển nhiên thực sự có trọng bảo.
“Ha ha ha... Thật sự có bảo bối, dựa vào hơi thở mà phán đoán, tuyệt đối là trọng bảo thượng cổ.”
Thằn lằn hưng phấn kêu to, quơ chân múa tay, ngưng tụ lực lượng cường đại đánh vào cái khe dưới nền đất, nháy mắt gây ra động tĩnh lớn.
Oanh!
Cùng với một tiếng nổ vang, thân hình thằn lằn run lên, miệng mũi trào máu, bị phản phệ nghiêm trọng, sắc mặt xanh lục tức khắc trở nên trắng bệch.
“Không tốt, cổ lực lượng này quá mạnh, mau tới giúp ta.”
Thằn lằn nhận thấy không ổn, lập tức kêu nhện độc tới hỗ trợ.
Vèo!
Ngay sau đó có từng sợi tơ nhện bắn tới, nháy mắt quấn quanh thằn lằn, cuốn chặt lấy nó.
Biến cố bất ngờ làm thằn lằn ngây ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhện độc.
“Ngươi, ngươi làm gì?” Thằn lằn ngốc rồi.
Chỉ thấy tám cái chân dài chậm rãi bước tới, trên mặt nhện cái treo một nụ cười âm hiểm.
“Đương nhiên là ăn ngươi nha, ma quỷ, ngươi nói ta có thể làm gì đây?”
Nhện độc đi tới gần, từng sợi tơ nhện vây khốn thằn lằn, rất nhanh nó đã bị bó chặt như bánh chưng.
“Không... Ta yêu ngươi như vậy...”
Thằn lằn hoảng sợ phẫn nộ rít gào, giãy giụa.
Nhưng nó còn chưa dứt lời thì đã bị hai cái gai độc cắm vào cơ thể, nháy mắt cứng còng, rốt cuộc vẫn đi vào vết xe đổ của Phong Thần.
Thật là một gia hoả đáng thương, ngươi thích gì không tốt, cố tình đi thích một con nhện độc, cả thể xác và linh hồn của người ta đều là độc nha.
Quả nhiên gặp kết cục thê thảm.
Răng rắc, răng rắc!
Lúc này, nhện độc gặm ăn thằn lằn, sinh vật cấp Thần thoại vừa rồi còn mây mưa vui vẻ với nó, đảo mắt liền thành bữa ăn rồi.
“Thật là thơm ngon nha, ăn hai sinh vật cấp Thần thoại, rốt cuộc lão nương cũng sắp tiến hóa.”
Nhện độc ăn xong thằn lằn cùng Phong Thần, lúc này muốn tiến hóa.
“Sinh vật này thật ngoan độc.”
Sắc mặt Diệp Hồng Trần rất khó coi, cảm giác lạnh lẽo.
Con nhện cái quá độc ác, ngay cả thằn lằn vừa vui vẻ với nó mà nó cũng có thể trực tiếp hạ độc thủ rồi ăn luôn.
Mập mạp sợ hãi nói: "Độc nhất là lòng dạ đàn bà, xem ra về sau béo gia ta sẽ không tìm nữ nhân đâu, quá dọa người.”
“....”
Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần đen mặt, lời mập mạp nói làm hai nàng có chút xấu hổ, bực bội, đây không phải là đang mắng nữ nhân các nàng sao?
“Con nhện này thảm rồi.”
Mộc Phàm đột nhiên mở miệng nói một câu, đám Tiêu Văn, mập mạp nghe mà sửng sốt, không kịp tiêu hoá.
“A...”
“Sao lại thế này?”
Quả nhiên, ngay sau đó có tiếng kêu sợ hãi truyền đến, liền thấy tám chân nhện độc cắm sâu vào bùn đất, thân thể lại bị hút vào cái khe phía trước.
Có một lực lượng vô hình lực đang kéo nhện độc rơi vào trong khe.
“Không không không... Ta không muốn chết...”
Nhện độc hoảng sợ hô to, đột nhiên phun tơ nhện bắn ra xung quanh, dính vào mấy tảng đá to, gắt gao giữ chặt mình.
Nó kéo mình từng chút một, mắt thấy sắp thoát khỏi hiểm cảnh.
Xì!
Chỉ nghe một tiếng trầm vang, từ trong cái khe có một bàn tay xương thò ra, nháy mắt xỏ xuyên qua thân thể con nhện, kéo thân thể to lớn của nó vào trong khe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận