Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 218: Di tích thần linh

Thần miếu đổ nát, sương mù dày đặc, sương đen không ngừng quay cuồng.
Mộc Phàm bước vào Thần miếu liền có một cảm giác kỳ dị, nơi này có giấu đồ vật gì đó.
Đây là một loại cảm giác không ngọn nguồn, là trực giác.
“Có bảo bối?”
Đôi mắt Mộc Phàm lộ vẻ gian xảo.
Hai mắt sáng quắc đảo qua bốn phía, khắp nơi có đá vụn vương vãi, còn có một ít di hài, trong lòng hắn suy đoán hẳn là thi hài Viêm tộc.
Mộc Phàm cẩn thận đi vào trong Thần miếu, trên đường gặp vô số xương cốt vụn, có một ít đầu lâu còn phát ra ánh sáng hồng.
Lấp loé trong sương đen rất bắt mắt.
Phanh!
Mộc Phàm dùng chân đá bay một cái đầu lâu, thế mà vô cùng cứng rắn, đã chết rất nhiều năm vẫn còn cứng như thế, chắc chắn thực lực lúc còn sống không tầm thường.
Hắn không để ý đến những hài cốt này mà là đi vào nơi trong cùng của Thần miếu.
Vừa tiến đến, Mộc Phàm liền thấy phía trước có một tế đàn bằng đá, bốn phía có từng cây cột, bên trên điêu khắc các loại hoa văn màu đỏ.
Những hoa văn này còn lập loè ánh lửa.
“Tế đàn, chẳng lẽ liên quan tới thần linh?”
Tim Mộc Phàm nhảy dựng, bỗng nhiên nhớ tới Thần miếu gặp được lần trước, lấy được một khối Năng lượng nguyên.
Hắn còn nhớ rõ trong Năng lượng nguyên có một tàn hồn, là một tên Hỏa thần, nhưng bị hệ thống luyện hóa.
Viêm tộc, sùng bái hẳn là Hỏa thần đi?
“Tòa tế đàn này có chút cổ quái.”
Lúc này, Mộc Phàm đi một vòng quanh tòa tế đàn này, nhận thấy tế đàn có chỗ cổ quái.
Nói như thế nào đây, hắn cảm giác phía dưới tế đàn phía dưới có cái gì.
Thậm chí hắn cảm thấy tế đàn chỉ là thứ ngụy trang, bên dưới hẳn là cất giấu bí mật lớn hơn nữa.
Hắn quan sát cột đá quanh tế đàn, mặt trên điêu khắc hoa văn, còn có một ít văn tự cổ xưa tàn khuyết.
Mộc Phàm cẩn thận xem xét, biết đây là một loại văn tự của Viêm tộc.
“Thần hỏa.... Thiên hàng, thần tích?”
Chỉ có thể đọc được mấy chữ, còn lại không rõ lắm.
Từ những chữ viết này nhìn ra được ra một ít chuyện, có khả năng nơi đây cất giấu một cái thần tích.
Điều này làm cho hai mắt Mộc Phàm càng sáng hơn, nhìn chằm chằm tế đàn trước mắt, phía dưới không phải là cửa vào phong ấn một cái thần tích đi?
“Hệ thống, rà quét.” Mộc Phàm kêu hệ thống.
Dù sao cũng miễn phí, không phải tốn tiền.
“Đinh, phát hiện cửa vào di tích, ở dưới tế đàn, mời ký chủ tự xem xét.”
Hệ thống truyền đến kết quả, quả nhiên không có thứ mà hệ thống không rà quét ra.
Mộc Phàm hưng phấn nhìn tế đàn, phía dưới quả nhiên cất giấu một cửa vào di tích, có khả năng chính là thần tích mà trên cột đá ghi chép.
Thần tích là thứ gì, đó chính là di tích thuộc về thần linh.
Không chừng bên trong cất giấu thần vật, cho nên có thần tích, tất nhiên Mộc Phàm không thể bỏ lỡ, phải đi xuống tìm tòi nghiên cứu một phen.
Còn Viêm tộc, Mộc Phàm trực tiếp vứt ra sau đầu, nơi này đúng là tổ địa Viêm tộc, nhưng đã bị Ma long chiếm cứ.
Hiện tại hắn giải quyết Ma long rồi, tự nhiên có tư cách tra xét, Viêm tộc có biết hay không cũng không quan trọng.
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, liền thấy Mộc Phàm nện một quyền vào cột đá bên cạnh, nháy mắt đánh nát cột đá.
Bề mặt loé lên một ánh lửa, đáng tiếc vẫn bị Mộc Phàm đánh nát, hóa thành vô số đá vụn rơi rụng đầy đất.
Ong!
Chỉ nghe một tiếng vù vù truyền đến, sau khi cột đá nổ nát, tế đàn có sự biến hóa, đột nhiên chấn động, khiến cho Mộc Phàm hứng thú.
Theo sự chấn động, dần dần mặt đất trước tế đàn tách ra một cái khe to, lộ ra một hang động tối tăm, có bậc thang đá đi xuống.
“Quả nhiên có cửa vào.” Mộc Phàm hưng phấn đi xuống.
Hang động rất sâu, đen như mực nhìn không thấy đáy, chỉ có thể bước theo từng bậc thang đi xuống, hiển nhiên phía dưới có một di tích thật lớn.
Mộc Phàm tạo ra tường khí, chuẩn bị thật kỹ, thắp lên một ngọn lửa chiếu sáng phía trước.
Mộc Phàm dùng ngọn lửa chiếu sáng, từng bước đi xuống.
Hang động sâu thẳm, tối tăm, lạnh lẽo, lộ ra một hơi thở làm lòng người băng giá.
Đi khoảng mấy trăm bậc thang, rốt cuộc Mộc Phàm cũng đi tới nền đất.
Một di tích ngầm khổng lồ hiện ra ở trước mắt.
Cảnh tượng đồ sộ, to lớn, chấn động lòng người, chấn động thị giác.
Ở trước mắt Mộc Phàm là một di tích thành trì khổng lồ, ở trung ương kiến trúc đổ nát có một tượng thần rất lớn.
khi thấy diện mạo tượng thần này, Mộc Phàm ngây ngẩn.
Bởi gương mặt tượng thần này rất quen thuộc, hình như gặp qua ở đâu đó rồi.
“Không phải là tên Hỏa thần kia chứ?”
Mộc Phàm kinh ngạc hô to một tiếng, đây không phải là bộ dáng của tàn hồn Hỏa thần lúc trước giấu trong Năng lượng nguyên sao?
Trùng hợp như vậy?
Thần mà Viêm tộc thờ phụng thế mà bị Mộc Phàm luyện hóa.
Hơi xấu hổ chút, Mộc Phàm dùng vẻ mặt cổ quái nhìn tượng thần, trong lòng suy nghĩ, nếu người Viêm tộc biết hắn luyện hóa hấp thu tàn hồn thần linh mà bọn họ thờ phụng, bọn họ sẽ như thế nào nha?
Phỏng chừng sẽ phát điên mất.
Mộc Phàm lắc đầu gạt đi mấy suy nghĩ này, sắc mặt nghiêm túc, bước từng bước lên không trung, nhanh chóng bay hướng tới gần di tích.
Sau khi đến gần tượng thần, thân thể Mộc Phàm bỗng nhiên dừng lại, cảm giác cường đại của nguyên thần cảm nhận được một hơi thở khác thường.
“Có thứ gì đó nhìn trộm sao?” Trong lòng Mộc Phàm nghiêm nghị.
Hắn vừa cảm nhận được mình bị nhìn trộm, có thứ gì đó đang ẩn nấp, mới vừa âm thầm nhìn trộm hắn.
Là ai?
Thần linh, hay là thứ gì khác?
Mộc Phàm nhanh động não, nhẹ nhàng bay tới trước tượng tượng thần, đứng gần mới thấy được tượng thần này cao tới mười trượng, tản ra ánh sáng màu đỏ lửa.
Đã qua vô số năm tượng thần này vẫn còn chút thần dị khiến cho Mộc Phàm chú ý.
Hắn cẩn thận quan sát một hồi, thậm chí lấy nguyên thần cảm ứng, quét qua mấy lần, cũng không có phát hiện nguy hiểm hay thứ gì bất thường ở tượng thần.
Mộc Phàm vòng qua tượng thần, đột nhiên bị kiến trúc trước mắt hấp dẫn.
“Đó là...” Hắn ngây ngốc nhìn chỗ sâu nhất trong di tích, có một tòa Thần điện thật lớn lơ lửng trong không trung.
Đó là một tòa Thần điện trên không, tản ra hơi thở uy nghiêm.
“Thần điện?”
Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm tòa Thần điện này, nhịn không được liếm liếm môi.
Một tòa Thần điện có thể lơ lửng, còn không phải là thứ mình vẫn luôn muốn tìm sao?
Trong không gian tư nhân không có bất kỳ kiến trúc nào, còn chưa có nhà ở, vốn định tự mình luyện chế một tòa nhà.
Nhưng chưa có thời gian làm, hiện tại thấy được Thần điện to lớn trước mắt, bay giữa không trung, không phải chính là hình mẫu mà mình muốn sao.
“Thật là có được mà chẳng tốn công sức a.” Mộc Phàm không ngừng cười hắc hắc nhìn Thần điện, trong mắt tràn ngập sự nóng bỏng.
Thứ này, hắn lấy chắc rồi, trong lòng quyết định phải đóng gói mang đi.
“Ký chủ cẩn thận, phía trước có dao động của ý chí thần linh.”
Đúng lúc này, hệ thống vang tiếng nhắc nhở, làm lòng Mộc Phàm nghiêm nghị.
Hắn âm thầm kinh ngạc, trong thần điện mặt có một dao động của ý chí thần linh, chẳng lẽ bên trong còn có một thần linh?
Hay lại là một tàn hồn?
“Nếu gặp tàn hồn thần linh, chẳng phải là rất tốt sao?”
Mộc Phàm bỗng nhiên nở nụ cười, một bước lên không trung, dẫm lên từng đường trận văn bay về phía tòa Thần điện lơ lửng trong không trung kia.
Tòa Thần điện này được hắn coi trọng.
Không quan tâm bên trong có cái gì, dù có một tàn hồn thần linh giấu ở bên trong cũng không ngăn được ý niệm muốn đóng gói mang đi của Mộc Phàm.
Vèo!
Bóng dáng Mộc Phàm nhoáng lên, nhẹ nhàng dừng trước Thần Điện, nhìn Thần điện cao lớn uy nghiêm trước mắt, nó cho người ta một cảm giác hùng vĩ, trang nghiêm, thần thánh.
Hắn hít sâu một hơi, đi hướng tới cửa Thần Điện.
Lúc này, tàn hồn trong Thần điện đột nhiên thức tỉnh.
“Là ai, quấy nhiễu ta ngủ say?”
Mộc Phàm xuất hiện, dẫn tới có một âm thanh kinh ngạc xen lẫn tức giận từ trong Thần Điện vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận