Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 446: Thật sự chết rồi sao?

Chạy trốn sao?
Mộc Phàm ngây người, hệ thống kêu hắn chạy trốn, đây là lần đầu tiên nha.
“Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
Hắn không cam lòng, mình có thể chạy trốn nhưng địa cầu làm sao bây giờ, chẳng lẽ chờ bị Thượng đế vỗ nát?
“Ký chủ, không cần lo lắng, ngươi đi rồi thì địa cầu cũng không có chuyện gì.”
Trong đầu truyền đến hệ thống nhắc nhở, khiến Mộc Phàm càng thêm không cam lòng.
Sắc mặt hắn liên tục biến đổi, hỏi: “Ngươi nói địa cầu không có việc gì, sao có thể, Thượng đế vỗ một cái là có thể xóa sạch địa cầu rồi.”
“Ta vừa đi, chẳng phải là địa cầu sẽ bị vỗ nát?” Mộc Phàm rất không cam lòng.
Nhưng hệ thống lại giải thích: “Ký chủ, hắn không đụng được địa cầu, ngươi không đi chỉ có thể bị bắt rồi giam cầm ở Thiên đường, vĩnh viễn không thể trốn thoát, bởi vì ngươi không có tiền.”
“....” Mộc Phàm hết chỗ nói rồi.
Hệ thống nói không sai, trên người không có tiền, dù không sợ bị giết nhưng bị Thượng đế bắt giam ở Thiên đường, vậy thì xong đời.
Mình không có tiền thì làm sao thoát khỏi, thậm chí có khả năng vĩnh viễn bị cầm tù, thân thể bị Thượng đế cắt ra nghiên cứu.
Còn linh hồn chắc chắn sẽ bị bóc ra, chỉ là có hệ thống tồn tại, có lẽ không bóc ra được, nhưng chắc chắn mình sẽ vô cùng thê thảm.
Nghĩ thông suốt điểm này, Mộc Phàm vẫn còn chần chờ, bởi vì hệ thống nói địa cầu không có việc gì, có phải nói thật hay không.
Nếu là thật thì còn tốt, nếu là giả thì mình vừa đi khỏi, địa cầu sau lưng đã bị Thượng đế vỗ nát, xong luôn.
Ầm...
Tinh không sụp đổ, bàn tay Thượng đế chộp tới, không thể ngăn cản, sắp rơi vào bàn tay Thượng đế.
“Đáng chết, muốn tiến vào địa cầu lấy chút tiền lẻ cũng không còn kịp rồi.”
Sắc mặt Mộc Phàm cực kém, trong cơn giận dữ, nhìn bàn tay ù ù chộp tới, bây giờ không đi nhanh thì không được.
“Tên khốn nạn này, nếu ta có một triệu tỷ, nhất định chơi chết ngươi.”
Hắn dữ tợn gào thét, thiên thạch chung quanh đều bị chấn nát.
“Hệ thống, xuyên qua thời không.”
Cuối cùng, Mộc Phàm không thể không khởi động công năng xuyên qua thời không.
Trước đó đạt được cơ hội xuyên qua thời không một lần, có hiệu lực trong một tháng, hiện tại không thể không dùng.
Biện pháp duy nhất chính là xuyên qua thời không, thoát khỏi sự đuổi giết của Thượng đế.
Nếu không thì lưu lại nơi này chắc chắn sẽ bị hành hạ thê thảm, bị bắt, cầm tù ở Thiên đường.
“Đinh, mở ra thời không, xuyên qua ngẫu nhiên...”
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên, Mộc Phàm cảm giác có một lực lượng thần bí bao vây lấy mình, thời không xunh quanh đột nhiên vặn vẹo.
Răng rắc, răng rắc!
Thời không tan vỡ, sinh ra thời không thác loạn.
“Muốn chạy?”
Lúc này, từ trong vòng xoáy truyền đến một giọng nói lạnh băng, tốc độ của bàn tay Thượng đế đột nhiên tăng lên, ầm ầm chộp tới Mộc Phàm.
Bàn tay Thượng đế đáng sợ, năm ngón tay bóp chặt, hư không trong phạm vi vạn dặm đều bị bóp nát.
Oanh!
Cùng với một tiếng nổ vang, vùng tinh không kia hoàn toàn vỡ nát, xuất hiện gió lốc không gian.
“A...” Từ tinh không truyền đến một tiếng hét thảm.
Địa cầu hơi lắc lư, sóng thần kinh thiên, núi rừng lay động, vô số nhân loại, sinh linh, động vật, thực vật đều cảm thấy sợ hãi.
Tất cả sinh vật đều tận mắt nhìn thấy Mộc Phàm bị bàn tay Thượng đế bóp nát, hóa thành vô số mảnh vỡ biến mất.
“Mộc Phàm!”
Thấy một một màn này, mọi người đều ngây dại.
Diệp Hồng Trần ngây ngốc nhìn Mộc Phàm bóp nát, hoàn toàn biến mất.
“Đã chết rồi sao?”
Tiêu Văn ngây người, hai mắt vô thần nhìn hình ảnh giám sát, trong vũ trụ chỉ còn bàn tay khủng bố kia, bóp nát hết thảy, xoá sạch hết thảy.
Bàn tay Thượng đế, mạt sát vạn vật.
Đại não nàng nổ vang, tận mắt thấy Mộc Phàm chết thảm, vô số ký ức kiếp trước lan tràn trong đầu, một đời này, chung quy vẫn không thể tránh được một kiếp.
Mộc Phàm đã chết, đời trước chết rất thảm, đời này cũng chết rất thảm, nàng ngây ra, lòng trở nên trống rỗng.
Chung quy vẫn không thể cứu Mộc Phàm, thậm chí không có biện pháp đuổi theo bước chân người ta, dù kiếp trước hay vẫn kiếp này, nàng đều nhìn Mộc Phàm chết thảm.
“Vẫn là chết, ngươi vẫn chết, ta không cứu được ngươi.”
Tiêu Văn lẩm bẩm, bộ dạng hồn lạc phách bay, suy sụp.
“Mộc ca!”
Hai mắt mập mạp đỏ đậm, cả người cuồn cuộn ma khí, ma bia sau lưng chấn động ong ong, giống như sắp mất đi lý trí, hóa thành chiến ma.
Những người khác cũng vậy, bất kỳ ai nhận biết Mộc Phàm nhìn thấy cảnh tượng hắn chết trong tinh không đều bi phẫn.
“Mộc Phàm!”
Trên dưới Mộc gia đều bi phẫn, nhìn Mộc Phàm chết thảm, một đám muốn phát điên rồi.
Đặc biệt là lão tổ Mộc Anh, hai mắt lão đỏ bừng, thiếu chút nữa nhập ma, quả thực không thể tin được Mộc Phàm sẽ chết trong tinh không.
Nhưng sự thật như thế, bọn họ tận mắt nhìn thấy Mộc Phàm bị bàn tay Thượng đế tiêu diệt, không sót lại chút nào.
“Hắn thật sự chết rồi?”
“Mộc Phàm, truyền kỳ của nhân loại.”
“Hắn đã chết rồi sao?”
Chín khu, vô số người không tin kết quả trước mắt, nhìn hình ảnh giám sát trong vũ trụ, bàn tay Thượng đế, mạt sát tất cả.
Không thấy Mộc Phàm, cặn bã đều không còn, Mộc Phàm cường đại sáng lập vô số truyền kỳ đã ngã xuống ở thời điểm huy hoàng nhất.
Hắn tựa như một viên sao chổi lóa mắt rơi khỏi bầu trời, hoàn toàn tắt hẳn.
“Sư phó...”
Ở Thanh Bắc, rất nhiều dị tộc bị chém giết, máu thịt, thi thể chồng chất như núi.
Nơi này vừa trải qua một trận đại chiến, tất cả sư sinh đều nhìn hình ảnh thiết bị giám sát truyền về địa cầu, một đám ngây dại.
Mặc Huỳnh như bị sét đánh, sư phó vô địch của mình chết rồi sao?
Nàng không muốn tin tưởng kết quả này, nhưng không thể không tin.
“Mộc Phàm...”
Nặc Á, Thanh Trĩ, Lý Diệu Diệu cùng các đồng học ngây dại, nhìn cảnh Mộc Phàm biến mất, bị bàn tay Thượng đế mạt sát.
Các nàng hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật này, Mộc Phàm, truyền kỳ cường đại vô địch của nhân loại, sao lại chết chứ?
“Ta không tin.” Sắc mặt Nặc Á trắng bệch, khoé mắt trào nước, không muốn chấp nhận sự thật này.
Nàng không tin Mộc Phàm đã chết.
“Ta phải đi về.”
Nói xong, Nặc Á xoay người chạy về địa cầu, không muốn tiếp nhận sự đả kích này, không tin Mộc Phàm chết rồi.
Đám người Thanh Trĩ thấy vậy chỉ có thể yên lặng đi theo nàng, cùng trở về địa cầu.
Giờ khắc này, tất cả người nhận biết Mộc Phàm đều bi thương.
Càng đáng sợ hơn chính là bàn tay Thượng đế kia không có biến mất.
“Rống!”
“Lão đại!”
Lúc này, Côn cùng Kỳ lân giận dữ phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, chấn động toàn bộ hệ Thái Dương.
Hai con tiên thú phát cuồng, cảm nhận được hơi thở của Mộc Phàm biến mất, thậm chí chút liên hệ trong linh hồn cũng đã biến mất.
Có nghĩa là Mộc Phàm đã hoàn toàn biến mất, linh hồn cả hai từ đây đạt được tự do, nhưng giờ lại rơi vào trạng thái bi phẫn.
Lão đại Mộc Phàm đã chết.
“Báo thù cho lão đại.”
Kỳ lân hung hăng rống to, hai mắt đỏ đậm, điềm lành chi khí đột nhiên biến hóa, thế mà trực tiếp hóa thành một loại ma khí khủng bố.
Nó nhập ma, vốn là một con thụy thú, do Mộc Phàm ngã xuống mà ma hóa, biến thành một con Kỳ lân nhập ma.
“Ngoẳng!” Côn hét to, thân hình không ngừng sáng lên, thân thể khổng lồ đột nhiên mọc ra một đôi cánh, càng lúc càng lớn.
Cuối cùng nhảy dựng lên, thoát khỏi hình thể cá Côn, hóa thành một con đại bàng bay lượn trong tinh không, như diều gặp gió.
Dưới trạng thái cực kỳ phẫn nộ, Côn đã tiến hóa, hóa thành hình thái cuối cùng, Côn Bằng.
Sau khi biến thành Côn Bằng, hình thể càng khổng lồ hơn, gấp khoảng mười lần so với trước, móng vuốt sắc bén quét ngang tinh không, xé rách tất cả.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, bàn tay Thượng đế hung hăng chộp tới.
Bàn tay này quá cường đại, tiên thú Kỳ lân cùng Côn Bằng đều không ngăn được, hai con tiên thú bị tát bay ra xa, máu văng tung tóe.
Keng!
Chỉ nghe một tiếng leng keng, tiên cốt bị đánh bay, tiên giáp tan vỡ, cũng không ngăn được bàn tay Thượng đế, trực tiếp bị trọng thương.
Xương cốt đều vỡ vụn, đoạn thương tan nát thành vô số khối phiêu tán trong tinh không.
Ba đại cường giả đã bị trọng thương.
“Không chịu nổi một kích.”
Từ vòng xoáy có giọng nói lạnh băng truyền ra, bàn tay Thượng đế lại chộp tới, lần này muốn bắt hai con tiên thú cùng tiên cốt mang về Thiên đường.
Tất cả mọi người tuyệt vọng, chẳng lẽ lần này nhân loại phải bị diệt sạch sao?
Ong!
Thời điểm mọi người đều tuyệt vọng, tinh không đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, từ bên trong có một bàn tay khủng bố thò ra, đánh vào bàn tay Thượng đế.
Răng rắc, bàn tay Thượng đế bị đánh nát.
“Làm càn!”
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh truyền đến, bàn tay Thượng đế lại ngưng tụ lần nữa, hung hăng đánh tới bàn tay to đột nhiên xuất hiện kia.
Bàn tay thần bí không yếu thế hơn chút nào, cường thế đón lấy, hai bàn tay khủng bố hung hăng va chạm trong tinh không hệ Thái Dương.
Đông!
Mọi người muốn hôn mê, cảm thấy như trời sụp đất nứt, chấn động đáng sợ thiếu chút nữa hủy diệt hết thảy.
Bàn tay Thượng đế lại hỏng mất.
Còn bàn tay thần bí thì một đường quét ngang, nhắm ngay vòng xoáy, vỗ thật mạnh vào.
Ầm ầm ầm, từ bên trong truyền đến từng tiếng va chạm kịch liệt
“Lăn!”
Chỉ nghe một tiếng hét to, vòng xoáy tan vỡ, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
“A... Ngươi dám?”
Thượng đế rống giận, địa cầu run run rẩy.
Nhưng vòng xoáy nhanh chóng biến mất, bàn tay to thần bí cũng biến mất theo.
Ánh sáng đến từ thiên đường tiêu tán, như chưa từng xuất hiện, bàn tay Thượng đế biến mất khiến Kỳ lân cùng Côn Bằng đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Tiên cốt bò dậy, nhìn vòng xoáy biến mất, rơi vào sự tĩnh lặng dài dòng.
Nó vung tay lên, mảnh vỡ đoạn thương nhanh chóng hội tụ, hóa thành đoạn thương ban đầu rơi vào trong tay, hơi thở tăng lên.
“Thiên... Đế...” Nó mờ mịt nỉ non một câu, đột nhiên xé rách không gian bước vào, biến mất trong vũ trụ mênh mông.
Chỉ để lại Côn Bằng cùng Kỳ lân yên lặng chữa thương.
“Kỳ lân, hiện tại làm sao bây giờ, lão đại đã chết.”
Côn Bằng bi phẫn mở miệng nói.
Hai mắt Kỳ lân đỏ đậm, điềm lành chi khí đã biến thành ma khí.
Nó gầm nhẹ nói: “Lão đại sẽ không chết, hắn bất tử bất diệt, không có khả năng chết, chúng ta lưu lại nơi này bảo hộ tộc nhân của hắn.”
“Được!”
Côn Bằng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Hai tiên thú liếc nhau, đồng thời lắc mình, Côn Bằng bay vào sao Mộc, còn Kỳ lân bay về phía mặt trời, chìm vào bên trong.
Chúng nó muốn ở chỗ này bảo hộ tộc nhân của Mộc Phàm, cũng chính là bảo hộ địa cầu.
Bàn tay Thượng đế bị cường giả thần bí đánh đuổi, nguy cơ của địa cầu đã được xoá bỏ.
Giờ khắc này, chín khu bao trùm bởi không khí bi thương, một nhân vật truyền kỳ, thần tượng của vô số người đã ngã xuống trong tinh không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận